WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 803: Thượng Thiện Nhược Thủy (2).

Chương 803: Thượng Thiện Nhược Thủy (2).




Dịch: lanhdiendiemla.

Cắt hết thịt xong, Từ Vị đem bộ xương cho thị nữ hầu hạ bên cạnh:

- Bảo nhà bếp nấu canh, mùi vị rất được đấy..

Thẩm Mặc lại nhỏ giọng dặn dò mấy câu, mới để thị nữ mang xương vịt đi.

Từ Vị trước đó đã tới bếp chuẫn bị xong đồ chấm, cho thịt vào mồm, thong thả nhai nuốt, mặt đầy hưởng thụ:

- Béo mà không ngấy, mềm mại ngon miệng, chẳng kém gì quý phi.

Nếu như Dương Quý Phi mà biết bị người ta so với vịt nướng, chẳng biết có tức tới sống lại không?

Hắn ăn rất ngon lành, nhưng thấy Thẩm Mặc không đụng đũa, nuốt thịt trong miệng xuống, hỏi:

- Sao đệ không ăn?

- Đệ không quen kiểu ăn này, đợi lát nữa mang lên vài món đã. Sao huynh lại nghĩ tới việc đi mua vịt nướng? Và sao năm mới rồi mà bọn họ vẫn không nghỉ ngơi?

- Là ta đặt từ nửa tháng trước đấy. Khi đi lấy nghe nói, bọn họ trước kia chưa bao giờ làm ăn lớn như vậy, phải làm thêm ba ngày nữa mới xong hết đơn đặt hàng trước.

- Làm ăn tốt thế sao?

Thẩm Mặc lấy làm lạ:

- Chỉ một tấm biển mà có ma lực lớn như vậy à?

- Đây cũng xem như là phúc trong họa vậy, cũng không biết con tiện nhân nào đem chuyện Dương Kế Thịnh đề biển "Tiện Nghi Phường" truyền tới tai Nghiêm Thế Phiên. Thằng khốn đó cực hận Dương Kế Thịnh, liền lệnh cho huyệnh lệnh Uyển Bình đóng cửa quán, còn tịch thu biển. Lão bản đó ngưỡng mộ nghĩa lớn của Dương Kế Thịnh, liều chết bảo vệ biển, cuối cùng bị nha dịch đánh trọng thương, thiếu chút nữa mất mạng.

Từ Vị nói tới đó thì cười khoái trá:

- Chuyện này tức thì lan truyền đi, người dân bị lão bản làm cảm động, ùn ùn kéo tới nhà ông ta, nhờ ông ta làm vịt nướng mang về nhà ăn. Đợi tới khi ta nghe nói tới đó thì thấy hiện giờ không mở quán mà còn làm ăn hưng thịnh hơn lúc mở quán, muốn mua thêm vài con cũng không được... Có thể thấy công lý tự có trong lòng người, muốn che lấp cũng không che lấp được.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Dương Kế Thịnh trên trời có linh thiêng cũng được an ủi rồi.

Lúc này thị nữ quay lại, bê tới dưa leo, củ cải, bánh đa đặt sắp xếp chỉnh tề, cùng xì dầu tỏi.

Thẩm Mặc chấm xì dầu, đặt mấy miếng hành, dưa leo, dùng bánh đa quấn lại, đưa cho Từ Vị:

- Thử xem kiểu ăn này so với kiểu ăn của huynh thì như thế nào?

Từ Vị nhận lấy, thử một miếng, thấy mùi vị so với ăn từng miếng thịt lớn đơn thần càng vừa miệng hơn, càng có ý cảnh bên trong hơn, thế là gật gù liên tục:

- Ngon hơn kiểu của ta.

Thế là cũng học theo Thẩm Mặc, quấn bánh đa chấm xì dầu ăn.

Hai người đang đánh chén ngon lành thì Tam Xích vào thông báo:

- Đại nhân, Trương Cư Chính đại nhân tới.

- Ồ, Trương đại nhân không phải người ngoài, mau mời vào đi.

Thẩm Mặc nói.

Không lâu sau, Trương Cư Chính đi vào, Thẩm Mặc và Từ Vị nhiệt tình mời hắn ngồi, biết được hắn chưa ăn cơm, lại nhiệt tình mời hắn ăn vịt nướng, Từ Vị học cách của Thẩm Mặc, quấn một miếng đưa cho hắn:

- Thử cách ăn mới này xem, không hề ngấy một chút nào đâu nhé.

Trương Cư Chính cười khổ từ chối:

- Lúc nào rồi mà Chuyết Ngôn huynh còn có tâm tình nghiên cứu cách ăn vịt nướng.

- Lúc nào thì ăn cũng là hàng đầu.

Từ Vị thấy Trương Cư Chính không ăn, liền đút vào mồm nhai rau ráu:

- Trừ khi ngươi có bản lĩnh không ăn không uống.

Rồi quay sang Thẩm Mặc:

- Đệ ăn no rồi chứ?

Thẩm Mặc đã rửa tay, lau miệng, gật đầu nói:

- Đương nhiên.

- Vậy thì tốt, cả hai sang thư phòng mà nói chuyện, đừng ảnh hưởng tới ta ăn uống.

Làm Trương Cư Chính rất xấu hổ, Thẩm Mặc vội giảng hòa:

- Ý của Văn Trường huynh là chỗ này toàn mùi thức ăn, tiếp khách là bất nhã.

Liền đưa tay ra:

- Chúng ta qua thư phòng bên cạnh nói chuyện.

Trương Cư Chính nhìn Từ Vị nhai nhồm nhoàm với vẻ rất thích thú, liền nói:

- Mời Chuyết Ngôn huynh.

Hai người an vị ở thư phòng, Thẩm Mặc hỏi hắn thích uống trà gì, Trương Cư Chính xua tay:

- Tâm tư nào nữa mà uống trà, làm cốc nước sôi là được.

Rồi hạ thấp giọng xuống:

- Mới vừa rồi Ngô Thời Lai, Đổng Truyền Sách và Trương Trác bị người của hình bộ bắt đi, huynh có biết không?

Thẩm Mặc sắc mặt bình thản, lắc đầu hỏi:

- Các lão bảo huynh tới à?

- Không, là ta tự tới.

Trương Cư Chính thở dài:

- Đều tại ta cả, trước kia ném tài liệu cho Ngô Thời Lai chỉ viết mấy câu cảnh cáo đằng sau, không giải thích trước mặt. Ài, vốn là suy tính vì an toàn, không ngờ lại gây ra đại họa.

- Ba người đó thân phận quá đặc biệt, cho Nghiêm đảng cơ hội làm khó dễ rồi.

- Đúng thế.

Trương Cư Chính cầm lấy chén trà Tam Xinh đưa lên, thấy còn nóng, vội đặt xuống, nói:

- Người ta hiện giờ không luận tội đàn hặc Nghiêm đảng, mà nói ba người bọn họ câu kết thông đồng, muốn hỏi kẻ sai khiến đằng sau.

Nói rồi chắp tay với Thẩm Mặc:

- Huynh đệ, chúng ta phải làm sao bây giờ? Không thể cứ trơ mắt ra nhìn bọn họ bị tra tấn chứ?

Thẩm Mặc gật đầu, hỏi:

- Các lão hẳn là đã nguôi giận rồi chứ?

- Đúng thế, ngày mùng 1, các lão bảo ta lấy danh nghĩa chúc tết, tới nhà ba người bọn họ, trình bày lợi hại, bảo bọn họ tự xem lấy mà làm.

Trương Cư Chính vẻ mặt lo âu:

- Nhưng không thể chỉ biết trông cậy vào bọn họ, chẳng may không chịu nổi đòn roi, làm các lão bị kéo vào thì đại sự hỏng bét.

- Đừng quá lo.

Thẩm Mắc phất tay:

- Ta thấy chuyện này không làm lay động được địa vị của các lão đâu... Cho dù là ba người kia chịu không nổi khai là các lão sai khiến, thì nhiều lắm cũng bị khiển trách phạt bổng lộc thôi, chẳng có gì to tát.

- Huynh tự tin như vậy sao?

- Ừ, tự tin bắt nguồn từ thực lực.

Thẩm Mặc cười:

- Toàn bộ nửa năm trước, Nghiêm Tung gần như không ngó tới việc nước, ngày trăm công ngàn việc là các lão của chúng ta. Kết quả như thế nào? Chuyện lớn chuyện nhỏ gọn gàng đâu ra đấy, chuyện cần hoàng thượng nhọc công xử lý ít lại càng ít, điều này thể hiện năng lực của các lão, trong lòng hoàng thượng sáng như gương... Nếu trước kia hoàng thượng có thể dung thứ cho cha con họ Nghiêm làm sằng làm bậy, vậy đâu thể vì một chuyện nho nhỏ mà làm khó cho các lão.

Nghe y nói rất có lý, Trương Cư Chính gật gù, lại hỏi:

- Nghe nói hoàng thượng cho Nghiêm các lão một gánh điểm tâm, thế là có ý gì?

- Điểm tâm ấy à, ăn chơi thì được, nhưng không coi là món chính.

Thẩm Mặc thản nhiên:

- Hoàng thượng đang khảo nghiệm, xem xem cha con Nghiêm gia có còn hiểu được thánh ý nữa không.

- Nói như huynh thì hoàng thượng đã không thiên vị Nghiêm gia nữa rồi?

- Ít nhất thì không còn thiên vị như xưa nữa.

Thẩm Mặc nói với ý tứ sâu xa:

- Đối với chúng ta mà nói, nóng vội không thành, phải thong thả, ổn định đã, dần dần chuyển ưu thế thành thắng thế mới là vương đạo. Chúng ta không thiếu thời gian, còn cha con họ Nghiêm thiếu nhất là thời gian, cho nên với chúng ta mà nói, không tranh là tranh.

- Thượng thiên nhược thủy.

Trương Cư Chính thông minh thế nào, Thẩm Mặc chỉ nhắc một cái là hiểu ngay:

- Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh, xử chúng nhân chi sở ác, cố kỷ vu đạo. Cư thiện địa, tâm thiện uyên, dữ thiện nhân, ngôn thiện tín, chánh thiện trì, sự thiện năng, động thiện thì. Phu duy bất tranh, cố vô vưu!

Người có đức cao thì như nước. Nước khéo làm lợi cho vạn vật mà không tranh với vật nào, ở chỗ mọi người chê ( chỗ thấp) cho nên gần với đạo.

Khiêm, theo Lão Tử không phải là hạ mình hay tiêu cực, mà là đức tính của người có bản lĩnh và đắc lực.

Ngài viết tiếp: "Địa vị thì khéo lựa chỗ khiêm nhường, lòng thì khéo giữ cho thâm trầm, cư xử với người thì khéo dùng lòng nhân, nói thì khéo giữ lời, trị dân thì giỏi, làm việc thì có hiệu quả, hành động thì hợp thời cơ.

*

Đạo Đức Kinh.

- Thiện tai, thiện tai.

Thẩm Mặc vỗ tay cười:

- Lời của Thái Nhạc huynh rất đúng.

Vẻ lo âu trên khuôn mặt Trương Cư Chính tan hết, thán phục nói:

- Chuyết Ngôn huynh hơn ta nhiều lắm.

Thẩm Mặc cười ha hả:

- Huynh quan tâm quá nên loạn thôi.

- Chẳng lẽ huynh không quan tâm?

Trương Cư Chính hỏi ngược lại.

- Không quan tâm bằng huynh.

Thẩm Mặc cười khẽ, đá lời thăm dò của hắn lại.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.