Người đó chính là Tô Tuyết, nàng mặc một bộ váy dài đơn giản màu lam, dùng tấm khăn gấm quấn đầu, trên mặt trang điểm nhạt, chẳng hề có sự xa hoa, chỉ có trang nhã, so với cách trang điểmlộng lẫy rực rỡ của phụ nữ thời đó thì khác biệt rất nhiều, đi theo hướng lạnh lùng cô ngạo.
Nhưng khí chất trời sinh của nàng không thể che dấu, cho dù có áo vải trâm gỗ, cũng làm người ta chấn động, cho nên nàng dù nàng đứng ở chỗ khuất bên đường, vẫn trở thành tiêu điểm thu hút mọi cái nhìn. Khiến cho rất nhiều sĩ tử trẻ tuổi, vì được nhìn nàng thêm một cái mà đi qua đi lại cửa, tạo thành sự ách tắc không nhỏ...
Đoán chừng nếu không phải đằng sau nàng có một tay vệ sĩ gườm gườm nhìn, thì đã có người tới bắt chuyện rồi.
- Nàng ấy tới làm gì?
Từ Vị hỏi nhỏ.
Thẩm Mặc trở lời:
- Đệ đệ của nàng ấy cũng là cử nhân ứng thí.
Từ Vị háy mắt:
- Tới chào hỏi không? Khó khăn lắm mới gặp được một lần...
- Chết đi... Như thế làm tỷ đệ bọn họ xấu hổ.
Thẩm Mặc vừa vặn bị một tấm biển che người, dừng lại ở đó, nói:
- Đợi bọn họ đi rồi chúng ta hãy tới.
- Lại còn nhất định muốn ăn thị dê à?
Từ Vị làu bàu, biểu thị khinh thường loại kiên trì này, đáng tiếc chả ai quan tâm tới hắn...
Tô Tuyết đợi ở đó rất lâu, cuối cùng đợi tới được khi Chi Kiên tới, một năm không gặp, hắn đã cao hơn, cũng anh tuấn hơn, hoàn toàn vứt bỏ vẻ trẻ con trước kia, trở thành một thư sinh đường đường chính chính.
Thấy hắn nhìn quanh quất, Tô Tuyết liền gọi nhỏ:
- Chí Kiên.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, người Chí Kiên khựng lại, nhưng không thể hiện ra một chút vui mừng nào. Ngược lại trên khuôn mặt không ngờ lại có vẻ mất kiên nhẫn, dường như đang cố áp chế lửa giận, đi tới trước mặt tỷ tỷ hắn.
- Chí Kiên...
Tô Tuyết lại gọi tiếng nữa, muốn bảo hắn tới gần một chút, để nhìn cho ký đưa tỷ tỷ mà nàng vì hắn đã phải trả giả hết thảy, xem hắn gầy hay béo, trắng hay đen.
Nhưng Chí Kiến lại bực bội, hỏi:
- Tỷ tới làm cái gì?
- Tỷ tới thăm đệ.
Đối với thái độ của hắn, Tô Tuyết nhất thời không phản ứng lại.
- Ai bảo tỷ tới thăm đệ?
Chí Kiến vừa nói xong thì đằng sau lưng hắn liền vang lên tiếng ồn ào:
- Úi cha, Tần lão đệ, sao thân thích ở nhà tới mà không vào trong này.
Thái độ của Chí Kiên làm người biết chuyện phải trố mắt, hắn quay đầu lại cười, lãnh đạm nói:
- Thân thích gì đâu chứ, chẳng qua là nha hoàn nhà ta trước kia ấy mà, khi còn nhỏ từng trông nom ta mà thôi..
Nói xong quay đầu lại nói tiếp với Tô Tuyết đứng chết lặng nơi đó:
- Ngươi tới thăm ta rồi, mau mau trở về đi, sau này không cần tới nữa...
Tô Tuyết cứ đứng ở đó không sao tin nổi, cho tới Chí Kiên giục lần nữa nàng mới tỉnh ra, đôi mắt phương nhìn chăm chăm vào khuôn mặt vừa quen thuộc lại xa lạ đó, muốn nhìn hấu trong lòng hắn đang nghĩ gì?
Tô Chí Kiến cuối cùng cũng chột dạ, cúi đầu xuống tránh ánh mắt của nàng, không khí liền trở nên rất gượng gạo.
Tô Tuyết hiểu ra rồi, trước mặt đồng môn của đệ đệ, không thể làm hắn mất mặt, liền hít sâu một hồi, bình ổn lại tâm tình:
- Vâng... Thưa thiếu gia..
Nói xong lấy một cái bọc từ trong tay vệ sĩ sau lưng, nói nhỏ:
- Trong này đều là những thứ thiếu gia thích ăn... Hi vọng thiếu gia nhận cho.
Tô Chí Kiên có chút dao động trong thoáng chốc, nhưng nhịn được, nhận lấy đồ nói:
- Ngươi về đi.
- Vâng...
Tô Tuyết cúi đầu xuống:
- Nô tỳ cáo lui... Thiếu gia hãy bảo trọng.
Liền quay đầu đi, tức thì nhìn thấy Thẩm Mặc.
Lúc này Tô Chí Kiên cũng đã nhìn thấy Thẩm Mặc, vẻ mặt trở nên cực kỳ đặc sắc, hăn lừng chừng một lúc, quyết định làm như không quen biết, quay người đi, nói với đám đồng môn:
- Nào nào, vào tiếp tục uống rượu, vừa vặn có người mang thức ăn tới rồi.
Đám người kia nhìn theo bóng lưng tuyệt đẹp của Tô Tuyết, thở dài tiếc nuối một hồi rồi mới quay đầu đi vào hội quán.
Cảnh xảy ra trước cửa Thiểm Tây hội quán, như một hòn đá nhỏ ném vào trong ao nước, gợn lên chút sóng nhỏ, rồi mau chóng khôi phục yên tĩnh, chỉ còn bóng hình xinh đẹp kia lưu lại mãi trong lòng mọi người, nhưng đâu ai biết được trong lòng mỹ nhân đó chứa chua xót lớn nhường nào.
- Mọi người đi trước đi.
Thẩm Mặc nói với Từ Vị:
- Đợi lát nữa đệ tới.
Từ Vị nghiến răng:
- Ăn cùng với kẻ đó ta sợ nôn ra mất.
Rồi gọi đám Tam Xích:
- Bọn ta đi tới quán kế.. Ngươi cũng đi chứ?
Câu cuối cùng là nói với vệ sĩ của Tô Tuyết.
Người đó là thị vệ của Dụ vương phủ, đương nhiên là nhận ra Thẩm Mặc, thấy Tô Tuyết không phản đối, liền gật đầu đi theo mấy người Từ Vị.
Thẩm Mặc nhìn Tô Tuyết mìm môi im lặng, nói nhỏ:
- Đi tới bên sông nhé.
Tô Tuyết lặng lẽ theo sau y.
Hai người đi rất xa, cho tới một mảnh rừng không người, Thẩm Mặc mới dừng lại, nhưng Tô Tuyết chẳng hề nhận ra, nàng như người mất hồn đi về phía trước, thiếu chút nữa đi xuống sông.
Thẩm Mặc hắng giọng, Tô Tuyết mới tỉnh ra, dừng chân lại, nhìn mặt sông đóng băng, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng đó, hạt châu lóng lánh đã đảo quanh vành mắt, chực rơi xuống.
- Nếu như nàng thấy khóc ra sẽ thoải mái hơn, vậy thì cứ khóc đi.
- Quay đầu đi... Đừng nhìn...
Giọng Tô Tuyết nghẹn ngào.
Thẩm Mặc nghe lời nàng quay đầu đi, liền nghe thấy tiếng khóc thút thít của Tô Tuyết, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói:
- Nếu như cần một bả vai, thì có sẵn một cái ở đây này...
Nói xong liền hồi hận:" Thẩm Mặc ơi là Thẩm Mặc, ngươi đúng là đê tiện, để xem ngươi xử lý hậu quả ra sao?" Chẳng trách nam nhân trước mặt nam nhân và nam nhân trước mặt nữ nhân, là hai người hoàn toàn khác nhau.
Nhưng y đánh giá quá cao mị lực của mình rồi, Tô Tuyết đại gia căn bản chẳng thèm để ý tới y, cứ đứng đó khóc một mình, còn cái mặt dầy như tướng thành của Thẩm Mặc đỏ dừ.
Không biết qua bao lâu, Tô Tuyết lên tiếng:
- Ổn rồi...
Thẩm Mặc quay đầu lại, thấy hai mắt nàng đỏ hoe, hơi xưng lên, nhưng khuôn mặt chẳng có vẻ bi thương, cười tự giễu bản thân:
- Làm đại nhân chê cười rồi.
- Nói gì thế chứ.
Thẩm Mặc lắc đầu thở dài:
- Chúng ta là bằng hữu mà, làm sao ta lại cười nàng được... Còn về phần Chí Kiên hôm nay đúng là quá làm người ta tổn thương, nhưng có lẽ hắn có điều khó xử trong lòng, nàng ngàn vạn lần chớ để trong lòng, đợi ngày khác hỏi rõ là được...
Đối với Chí Kiên, y ác cảm cực độ, nói như thế chẳng qua là vì an ủi Tô Tuyết mà thôi.
- Không cần hỏi nỏi...
Tô Tuyết khẽ lắc đầu:
- Tiểu nữ nuôi nó lớn lên, trong lòng nó nghĩ gì, tiểu nữ biết rõ nhất.
Thẩm Mặc im lặng, Tô Tuyết nói tiếp:
- Vừa rồi đúng là tiểu nữ nghĩ không thông, rất thương tâm, nhưng nghĩ một hồi liền hiểu ra, không còn thương tâm nữa... Chí Kiên làm như thế là có đạo lý của nó.
- Đạo lý...?
Thẩm Mặc kìm chế lắm mới nuốt ngược được hai chữ "chó má".
- Điều này đại nhân hẳn là hiểu rõ nhất..
Tô Tuyết buồn buồn nói:
- Người đọc sách chú trọng nhất là gia thế xuất thân, tới ngay cả trong nhà có nam phạm pháp, nữ tái giá, đều không có tư cách tham gia khảo thí, huống hồ là có tỷ tỷ... xuất thân thanh lâu.
Nàng cười sầu thảm:
- Nói ra cái sai ngày hôm nay là ở tiểu nữ, biết rõ ràng mình xuất thân hèn kém, thì đừng nên xuất hiện trước mặt nó, làm nó khó giải thích trước mặt đồng môn, tự dưng gây ra phiền phức cho nó.
- Sao nàng lại suy nghĩ như thế.
Thẩm Mặc không sao chịu nổi nữa:
- Không có người tỷ tỷ như nàng, nó sớm đã chết đói rồi, không có nàng thì nó dựa vào cái gì đọc sách? Không có nàng, một người Chiết Giang như nó dựa vào cái gì tới được Thiểm Tây khảo thí.
Y cười nhạt:
- Trình độ của nó ta biết rõ lắm, nếu muốn thi đỗ ở Chiết Giang, họa chăng khảo quan uống lộn thuốc.
Nếu người khác nói đệ đệ mình như thế, Tô Tuyết Còn có thể cãi lại, nhưng tất cả mọi thứ của Chí Kiên là do Thẩm Mặc cấp ho, y đương nhiên có tư cách nói như thế. Tô Tuyết chỉ có thể cười khổ:
- Nó còn là đứa bé, không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng tất cả dựa vào bản thân mà có được, đại nhân ngàn vạn lần đứng chấp nó.
- Không phải là ta đòi công với nàng, mà ta thấy tiếc cho nàng, nàng vì tên đệ đệ đó mà hi sinh bao nhiêu ta hiểu rất rõ, nàng càng rõ hơn, đó là thời gian đẹp nhất cuộc đời của một nữ nhân.
- Tiểu nữ cam tâm tình nguyện mà.
Tô Tuyết cố gượng cười:
- Hơn nữa vừa rồi tiểu nữ cũng nghĩ, mình làm thế không phải là vì nó, mà là vì Tô gia. Chỉ cần nó có thể thành đạt, làm vinh quang tổ tiên là tiểu nữ thấy đáng rồi.