WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 828: Bộc Nghị Chi Tranh (2)

Chương 828: Bộc Nghị Chi Tranh (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

"Nghiêm Thế Phiên không hạ thủ với Từ các lão, lại lấy môn sinh ông ta ra khai đao." Viên Vĩ thầm tính:" Đây không phải là đấu tranh, thuần túy là vì muốn tra triệt để đối lập với Từ các lão, sau đó một lòng theo hắn." Nghĩ tới đó sắc mặt Viên Vĩ trở nên dữ tợn, cắn răng nghĩ:" Nhưng như thế ta đứng về phía bên kia với Từ các lão, không còn cơ hội giảng hòa nữa."

Lúc này Viên Vĩ hoàn toàn tỉnh rượu, đầu óc sáng suốt:" Xem ra tình thế hiện nay, Nghiêm đảng đã hết thời, vị trí thủ phụ nội các, sớm muộn gì cũng là của Từ Giai, ta việc gì vì lấy lòng các ngươi mà đắc tội thảm với Từ các lão?"

Nghiêm Thế Phiên hoàn toàn không biết, thói ngang ngược của mình lại đắc tội với người khác rồi. Viên Vĩ là ai, là sủng thần của hoàng thượng, sư phụ của Cảnh vương, lễ bộ thượng thư, các tướng tương lai, từ trong tới ngoài, đều là đại hồng nhân, là cự đầu đang lên...

Đương nhiên cái cuối cùng hoàn toàn là cảm giác tự ngạo của Viên Vĩ.

Ban đầu mới thấy Nghiêm Thế Phiên, Viên Vĩ vì nói lỡ lời mà hốt hoảng, thêm vào thói quen lâu năm, cho nên mới quỳ xuống, nhưng quỳ mãi hận dâng lên.

Viên Vĩ nhớ tới trước đó không lâu đường đường thứ phụ nội các còn dùng lễ đối đãi, vô cùng tôn trọng mình. Nghiêm Thế Phiên chỉ là thứ cáo mượn oai hùm, lại tùy ý chửi mắng đối đãi với mình như nô tài, căn bản không coi mình là người. Bằng vào cái gì mình phải đắc tội với Từ các lão vì hắn?

Không đáng, thực sự không đáng.

Nghĩ như thế, Viên Vĩ ra quyết định, không nghe Nghiêm Thế Phiên hãm hại người nữa.

Nhưng làm như thế, Nghiêm Thế Phiên tuyệt đối không tha cho ông ta, phải nghĩ cách bảo vệ bản thân. Viên Vĩ cười khổ không thôi, đi một vòng, không ngờ lại về khởi điểm.

Sáng sớm hôm sau, cố chịu đựng đầu óc nhức như búa bổ, Viên Vĩ lệnh người chuẩn bị kiệu tới nội các, đến Vô Dật điện liền thấy Từ các lão đang bận rộn công việc.

Nghe nói Viên Vĩ tới, Từ Giai tựa hồ có chút bất ngờ, từ bàn làm việc ngẩng đầu lên, bỏ kính lão xuống:

- Mậu Trung à, không sao chứ hả?

Rồi đích thân rót cho Viên Vĩ một chén trà.

Viên Vĩ cảm động lắm, thầm nghĩ:" Đều là người trong nội các, vậy mà chênh lệch lớn như thế. Xem ra các lão thật và các lão giả đúng là khác nhau." Liền đáp:

- Ân tướng, học sinh có chuyện bẩm báo, không biết ….

- Viết ra đi, nơi này tai vách mạch rừng.

Từ Giai nói nhỏ.

Viên Vĩ gật đầu, tới bên bàn lớn, cầm bút lên, khi chấm mực vô tình nhìn thấy một bán tấu viết được một nửa, loáng tháng nhìn thấy dòng chữ "... Lễ bộ, đoan chính cẩn thận, có thể làm việc lớn, thần xin nạp nhập các, ắt chia sẻ ưu tư với chủ..."

Mặc dù không đầu không cuối, không rõ ràng, nhưng tim Viên Vĩ đập thình thịch, thầm kêu:" Chẳng lẽ là tiến cử ta nhập các? Xem là đúng là thế rồi! Quan trường đúng là không gì bằng sư đồ! Chỉ có sư phụ là không biết giận học sinh!"

Nhưng ông ta không nhìn thấy nụ cười thần bí của Từ Giai đằng sau lưng.

Hít sâu một hơi, Viên Vĩ viết hết chuyện Nghiêm Thế Phiên vu cáo trên đó, quay lại nói với Từ Giai:

- Xin ân tướng xem.

Từ Giai gật đầu, đi tới xem, trên giấy viết:" Đông Lâu vu hãm, Thái Nhạc nguy cấp! Không nỡ tương tàn, tới báo ân tướng!" Vừa thấy là chuyện liên quan tới Trương Cư Chính, sắc mặt Từ Giai trầm xuống, lật xem bản tấu chương kia, càng xem mặt càng trắng, tới cùng run run hỏi:

- Cái này... đã tấu lên chưa?

Viên Vĩ lắc đầu, hạ thấp giọng nói:

- Hẳn là vẫn chưa, theo ý tứ bọn chúng, muốn học sinh dẫn đầu dâng tấu, nhưng nếu học sinh chần chừ không chịu dâng lên, bọn chúng sẽ không đợi quá lâu...

Từ Giai gật đầu, ngồi xuống ghế, xoa tay vịn:

- Ngươi rất tốt, lão phu rất mừng.

Rồi đẩy tấu chương viết dở tới trước mặt Viên Vĩ:

- Không uổng lão phu coi trọng ngươi.

Mặc dù sớm đã đoán ra, nhưng khi việc được xác nhận, Viên Vĩ kích động nói:

- Học sinh.. Nhất định không phụ sự tài bồi của sư phụ.

- Trước tiên ngươi áp lại đã, để lão phu nghĩ cách, nhất định phải trụ vững.

Dừng một lúc, Từ Giai thấy mình phải giải thích thêm:

- Bọn chúng là Hạng Trang múa kiếm, ý ở Bái Công, ngoài là ra tay với Thái Nhạc, trong thực chất nhắm vào lão phu...

Một khỉ Trương Cư Chính bị định tội, ông ta là sư phụ quan hệ mật thiết, ít nhất có cái tội "dạy dỗ không nghiêm", sao làm nổi Đại học sĩ nữa?

Viên Vĩ hiểu ý:

- Chính bởi vì lo cho an nguy của sư phụ, học trò mới bất chấp trở mặt với bọn chúng, tơi đây vào ban ngày.

- Tốt lắm, tốt lắm.

Từ Giai gật gù:

- Nhưng ngươi cũng phải bảo vệ bản thân đấy.

- Đa tạ sư phụ quan tâm...

Mặt Viên Vĩ hiện vẻ lo lắng:

- Học sinh tốt xấu gì cũng là nhị phẩm thượng thư, bọn chúng không dám ám hại, chỉ sợ bọn chúng phát động ngôn quan bới móc tật xấu của học sinh... Sư phụ biết đấy, trước kia học sinh không câu nệ tiểu tiết, bị ngôn quan vây công nhất định không chống đỡ nổi.

- Điều này ngươi không cần quan tâm.

Từ Giai nhướng mày, lộ hào khí hiếm có:

- Bọn chúng có ngôn quan, chúng ta lại không có sao? Binh đến tướng ngăn, nước lên đê chắn, thế nào lão phu cũng không để ngươi xảy ra chuyện.

- Đa tạ ân tướng chu toàn.

Viên Vĩ lúc này mới yên tâm, vái thật sâu, rời khỏi trị phòng của Từ Giai.

Viên Vĩ đi rồi, Từ Giai lệnh:

- Mời Thẩm tế tửu tới đây.

Bên ngoài đáp lời, ông ta rơi vào trầm tư.

Khi Thẩm Mặc tới thì đã là trưa, Từ Giai dừng công việc, thu phong thư và tờ giấy kia vào ông tay áo, đứng dậy giãn gân cốt nói:

- Đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm, cứ ăn mãi trong nội các không còn muốn ăn nữa rồi.

Thẩm Mặc gật đầu cười:

- Học sinh muốn ăn chẳng ăn được ở đây.

Từ Giai nhìn y:

- Ngươi mới có bao tuổi? Sớm muộn cũng có ngày ngươi ăn phát ngán.

Thẩm Mặc cười, đi theo ông ta rời Tây Uyển, tới một ngõ đối diện đường Trường An, chọn một tửu lâu vắng vẻ, lấy phòng bao tĩnh lặng, gọi mấy món ăn.

Đợi người phục vụ lui ra, Từ Giai lấy hai thứ từ trong ông tay áo cho Thẩm Mặc xem.

Xem xong, sắc mặt Thẩm Mặc nghiêm lại, hỏi:

- Thái Nhạc đã biết chưa?

- Chưa, nói cho hắn cũng vô ích, chỉ gây loạn thêm.

Từ Giai cười khổ:

- Kẻ này đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng muốn dừng.

Thẩm Mặc trầm giọng nói:

- Cổ nhân có câu, trừ ác trừ tận gốc! Câu này không sai chút nào. Nghiêm Thế Phiên một ngày không chết, Nghiêm đảng một ngày không đổ, lòng hại người của bọn chúng vĩnh viễn không ngừng. Không thể để bọn chúng hồi phục nguyên khí.

Y tức thật sự rồi, hiện giờ thế cục triều đình đã rõ,cái mới thay cái cũ là không thể tránh khỏi, cha con họ Nghiêm thức thời, thu mình lại, bảo toàn được cho con cháu, không tới mức thân bại danh liệt.

- Phải bọn chúng lúc nào cũng hám muốn quyền lực. Sau bảy ngày đại tang của phu nhân, Nghiêm các lão liền chuyển về ở Vô Dật điện, ban ngày hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, buổi tối ngủ trong viện tử của ông ta, hai tháng rồi chưa về nhà một lần.

Từ Giai cười tự trào:

- Vốn cho rằng phu nhân ông ta chết, đáng lẽ phải tâm tàn ý lạnh, ai ngờ lại phát huy tinh thần phấn đấu chứ.

- Nghiêm Thế Phiên chẳng phải cũng thế sao, đáng lý không về quê đình ưu đã là trái đạo lý lắm ròi, lại còn không chịu ngoan ngoãn ở nhà, chạy khắp nơi xúi bẩy kích động, chỉ sợ thiên hạ không loạn, bách quan kinh thành ngứa mắt từ lâu.

Thẩm Mặc ôm quyền nói:

- Sư phụ, lần này người nên hạ quyết tâm rồi chứ?

- Ừ.

Từ Giai trịnh trọng gật đầu:

- Nếu không quyết định, ta cũng chẳng tìm ngươi giữa ban ngày ban mặt.

- Được, lần này nhất định phải cho hai cha con này xong đời.

Thẩm Mặc phấn chấn:

- Nếu không âm hồn không tan, làm người ta suốt ngày khó chịu.

- Ha ha ha, Chuyết Ngôn có kế hay rồi chứ?

- Sư phụ, xin người ghé tai lại đây.

Thẩm Mặc nói nhỏ.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.