WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 970: Thùy Chi Quá (2)

Chương 970: Thùy Chi Quá (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Quách Cự chôn nhi là cố sự trong Thập tự hiếu, nói về một người tên Quách Cự, nhà nghèo, nhưng sinh ra nhi tử, nếu như muốn nuôi sống nhi tử thì không thể phụng dưỡng mẹ già, hắn liền cùng tức phụ đưa ra lựa chọn -- ôm hài tử đến đất hoang, muốn đào lỗ chôn sống. Tuy nhiên khi đào lỗ thì trùng hợp đào được một hũ vàng, thế là có thể dùng tiền này vừa nuôi mẹ vừa nuôi con rồi, đứa bé đáng thương đó cũng thoát được một mạng.

Thẩm Mặc nghe vậy cười nói:

- Chúng nó biết là ta sẽ không có vận khí tốt như vậy, khẳng định sẽ không đào ra vàng.

Đối với Ngụy tiên sinh lên án, hài tử bao nhiêu tuổi rồi mà phải ở trước mặt cương thường chó má học được hi sinh bản thân? Cũng quá tàn khốc rồi mà.

- Cho dù tụi nó sợ thì cũng không tính là sai trái. - Ngụy tiên sinh nói: - Nhưng ta giảng cho tụi nó Ngọa Băng Cầu Lý(nằm trên băng chờ cá chép), Khốc Trúc Sinh Duẫn(khóc làm măng mọc), tụi nó không chỉ không có cảm động, còn lớn tiếng nói không có khả năng! Ngài nói có phải đạo đức đã xảy ra vấn đề rồi không?

"Đúng là không có khả năng mà! Thẩm Mặc thầm lầm bầm, chưa từng thây ai ngay ngày đông giá lạnh mà cởi trần nằm trên băng, đó không phải là cầu cá chép, mà là cầu chết! Lại nói mùa đông giá lạnh cũng không thể có măng mà, nếu như khóc hai tiếng là có thể giải quyết vấn đề, vậy mọi người cả ngày khóc là được rồi, chuyện buồn gì cũng không có.

Nhược Hạm nhìn ra Thẩm Mặc không ủng hộ, lại hẩy y một cái, ý là, cũng đừng giở tính trẻ con.

Thẩm Mặc cười với nàng, lại quay sang nói với Ngụy tiên sinh:

- Tiên sinh hãy nghe ta nói. Hài tử này hay thích hỏi tại sao, nhưng mấy cái ngụ ngôn cố sự này nó lại không chịu được đi nghiên cứu, người lớn chúng ta cũng nói không rõ lắm, cho nên tụi nó khó tránh khỏi sẽ không quá tin, đâu có quan hệ gì lớn tới đạo đức phải không?

Rồi chuyển đề tài nói:

- Tuy nhiên hai tiểu tử thối này cũng đa sự quá thể, quả thật thiếu giáo dục.

- Quá thiếu ấy chứ...

Ngụy tiên sinh nói:

- Tiên sinh cho là ta không nghĩ biện pháp sao? Vì bắt tụi nó ngoan ngoan đọc sách, không nên suy nghĩ bậy bạ, ta giảng cho tụi nó cố sự Xa Dận nang huỳnh và Tôn Khang ánh tuyết, hy vọng tụi nó có thể quý trọng điều kiện đọc sách tốt trước mắt.

(Xa Dận bắt đom đóm, Tôn Khang vun tuyết lấy ánh sáng đọc sách)

- Tốt quá rồi, - Hai phu thê gật đầu nói: - Hai đứa nó nói thế nào.

- Hai đứa nó nghe xong cũng rất cảm động, lão đại nói, nó muốn học tập Xa Dận, lão nhị nói, nó muốn học tập Tôn Khang. - Ngụy tiên sinh lại nói: - Kết quả ngày hôm sau thì thấy, lão đại không đi học, lão nhị tới cũng không đọc sách, ta hỏi lão nhị, sao hai đứa mới biểu thị quyết tâm lại nuốt lời rồi? Tiên sinh đoán xem nó nói thế nào?

- Nói thế nào?

- Nó nói, thưa lão sư, chúng ta không nuốt lời, đều ngoan ngoãn làm theo mà. - Ngụy tiên sinh buồn bực nói: - Ta nói, ca ngươi còn trốn học luôn, cái này mà bảo làm theo hả? Kết quả lão nhị nhà các người nói cho ta biết, nói lão đại đến hoa viên tìm bắt đom đóm rồi. Ta lại hỏi, vậy sao ngươi không bắt, vì sao cũng không đọc sách, nó nói, ta đang chờ tuyết rơi mà...

Thẩm Mặc khì một tiếng, lại nhịn không được cười ra tiếng, vội vàng giải thích:

- Thật là vừa đáng giận vừa buồn cười, nhưng vẫn đáng giận nhiều hơn một ít.

- Ài... Hài tử của tiên sinh quái dị quá, học sinh tài sơ học thiển, nếu cố dạy tiếp nhất định sẽ điên mất thôi, trong nhà học sinh còn có mẹ già 80 tuổi, còn phải bảo trì thanh tỉnh đấy.

Tuy nói thế, nhưng đã lải nhải nhiều như vậy với phu phụ gia chủ, trong lòng hắn cũng thoải mái hơn nhiều, lại nói cũng khó bỏ được khoản tiền lương hậu hĩnh này, lại nói cũng không dám đắc tội với Thẩm Mặc... Ai biết tương lai trên khoa trường có thể sẽ lọt vào tay y hay không?

Bất kể nghĩ như thế nào, hắn luôn luôn "miễn cưỡng" đáp ứng, tạm thời ở lại mấy ngày để xem biểu hiện về sau thế nào.

~~

Đợi trấn an được tiên sinh rồi, hai phu thê đi đến hậu viện, Nhược Hạm liền oán giận Thẩm Mặc:

- Thì ra căn nguyên là tại lão gia, từ nhỏ lão gia dạy cái gì không dạy, chỉ dạy toàn mấy thứ cổ quái, hiện tại thì hay rồi, dạy cho không đâu vào đâu, có thể hù cho cả tiên sinh sợ chạy luôn!

- Tại họ tài sơ học thiển thôi. - Thẩm Mặc cười nói: - Hài tử của ta thì phải tìm người có bản lĩnh thật sự để dạy, không bản lĩnh thật sẽ trấn áp không được!

- Lão gia còn cười được? - Nhược Hạm cả giận: - Tới cùng lão gia có lo không?

- Lo, đương nhiên lo rồi. - Thẩm Mặc nói: - Giờ ta sẽ nói chuyện với tụi nó.

- Mới sáu bảy tuổi thì có gì mà nói chuyện? - Nhược Hạm hung dữ nói: - Lão gia phải đánh! Ngọc bất trác bất thành khí, hài nhi không đánh sẽ không nghe lời!

- Đó là thân nhi của ta mà. - Thẩm Mặc vẫn cười nói: - Làm gì phải đánh chứ?

- Lão gia đánh hay không? - Nhược Hạm nghiêm mặt nói: - Nếu không đánh thì tương lai chính là hai tiểu lưu manh, lão gia làm quan càng lớn, tụi nó gây họa cũng càng lớn!

- Không nghiêm trọng như vậy đâu. - Thẩm Mặc nói: - Nhi tử của ta ta biết, có nhân cách độc lập không có nghĩa là đứa trẻ xấu.

- Còn nguỵ biện thay tụi nó. - Nhược Hạm tức đến tái cả mặt: - Lão gia không dạy thì thiếp dạy, lão gia không đánh thì thiếp đánh!

Nói xong liền đi tìm cây thước của tiên sinh.

Thẩm Mặc vội vàng giành lấy thước trước, ôm lấy nàng nói:

- Ưu nhã, ưu nhã, thời khắc bảo trì ưu nhã.

Nhược Hạm đấm vào vai y, lại khóc lên nói:

- Tính thiếp cầu lão gia có được không, không thể để mặc cho tụi nó tiếp tục như vậy được, thiếp luôn nằm mơ, mơ thấy tụi nó trưởng thành giống như Nghiêm Thế Phiên, chúng ta làm thế nào đây...

"Nàng quá coi thường Nghiêm Thế Phiên rồi." Thẩm Mặc thầm nghĩ: "Đó là một người đọc đủ thư thi, chỉ bằng thủ thanh từ, tạo nghệ trên văn học của hắn, dù là ta cũng khó quên được bóng lưng." nhưng tức phụ đã như vậy rồi, y đương nhiên không thể đi gây kích động, đành phải trấn an trước, sau đó mới tính.

Hai phu thê trở lại hậu viện, Thẩm Mặc liền đi tìm hai đứa hài tử. A Cát và Thập Phân cũng biết gây ra họa nên không biết trốn đi đâu rồi. Thẩm Mặc hỏi Nhu Nương thì Nhu Nương nói cũng không biết. Thẩm Mặc thầm than một tiếng, mình và Nhược Hạm chỉ lo sự nghiệp, Nhu Nương lại chẳng phân biệt được nặng nhẹ cưng chiều, mới làm cho hai đứa này tự mình bành trướng, đây đều là có nhân có quả.

Thẩm Mặc ôm lấy Bình Thường đang an tĩnh trong lòng Nhu Nương, nhẹ giọng hỏi nó:

- Bình Thường ngoan nhất, nói cho cha, ca ca đi đâu rồi?

Bình Thường liền chỉ vào gian phòng của mình:

- Dưới giường của mẹ...

- Ngoan lắm.

Thẩm Mặc hôn nó một cái, trả lại cho Nhu Nương rồi mới đi tới gian phòng của nàng. Nhu Nương vội vàng ôm hài tử đi theo. Thẩm Mặc đứng lại nói:

- Đừng ai đi theo.

Rồi quơ cây thước trong tay:

- Ngày hôm nay ta muốn dạy bảo hai đứa khốn nạn này!

- Lão gia, - Nhu Nương vội vàng khuyên nhủ: - Hai đứa nó còn nhỏ, không thể đánh được!

Thẩm Mặc nhìn Nhược Hạm một cái, nói:

- Không có việc gì, cùng lắm chỉ đập nát cái mông thôi!

Nhược Hạm phụng phịu bảo Nhu Nương:

- Cô qua đây ngồi, đừng xen vào.

Chủ mẫu lên tiếng, Nhu Nương đành phải ôm hài tử qua, nhìn theo Thẩm Mặc vào phòng, đóng cửa lại, nàng không đành lòng nói:

- Phu nhân, khuyên bảo là được rồi, nhất thiết đừng để lão gia đánh thật.

- Lần này là phải làm thật. - Nhược Hạm ôm lấy Bình Thường nói: - Lão Tam này, tương lai nhất thiết đừng có học hai ca ca của con, phải ngoan ngoãn, biết không?

Bình Thường cái hiểu cái không gật đầu nói:

- Dạ...

Nhược Hạm vừa muốn khen nó vài câu, liền nghe trong phòng vang lên một tiếng chát, lòng nàng cũng như bị co lại, suýt nữa đánh rơi Bình Thường xuống đất... Vội vàng đưa cho Nhu Nương, lẩm bẩm:

- Vừa vào đã bắt đầu đánh rồi à...

"Chát, chát, chát, chát, chát, chát..." Mỗi một tiếng như đánh vào lòng Nhược Hạm, chẳng mấy chốc nàng đã sướt mồ hôi.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.