Lại nói Thẩm Mặc vào gian phòng của Nhu Nương, ung dung ngồi trên giường, gõ thước vào mặt giường nói:
- Ra cả đi hai con chuột nhắt.
Dưới giường có chút động tĩnh, nhưng rất nhanh lại biến mất. Thẩm Mặc cười nói:
- Bình tĩnh nhỉ, con trai của Thẩm Mặc ta cũng không thể làm rùa đen rút đầu, mau ra đây đi...
Động tĩnh dưới giường lớn hơn chút, nhưng vẫn không đi ra.
- Làm rùa đen rút đầu cũng không đi ra à.
Thẩm Mặc buồn cười nói:
- Vậy cha con chúng ta nói rõ đi, nếu như hiện tại hai đứa chịu đi ra, chúng ta sẽ như nam nhân, ôn hoà nói chuyện với nhau để mà giải quyết vấn đề.
Rồi thoáng dừng lại mới nói:
- Nếu không đi ra, vậy chỉ có thể đổi lại mẹ hai đứa thôi, cầm lang nha bổng vào nói chuyện.
Chiêu này linh thật, vừa nghe nói muốn đổi là mẹ, hai tiểu gia hỏa người đầy bụi đất bò từ dưới giường ra ngoài, mỗi đứa ôm một chân Thẩm Mặc, nhỏ giọng năn nỉ:
- Cha a, đừng đổi là mẹ nha, cha bảo con làm gì cũng được...
- Được rồi, - Thẩm Mặc nhìn trên mặt hai tiểu gia hỏa chỗ bụi chỗ trắng, vừa bực mình vừa buồn cười nói: - Nằm úp sấp lên giường đi.
- Không phải nói không đánh sao? - A Cát khóc nức nở nói.
- Không phải cha đã nói, - Thập Phân cũng nói: - Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất như hoa lan tàn sao?
- Nói lung tung cái gì vậy. - Thẩm Mặc dúi lên trán nó một cái: - Như bạch nhiễm tạo, dốt mà còn hay chữ chỉ khiến người ta chê cười thôi.
Rồi xách lên hai đứa ấn lên giường:
- Hai đứa tự lựa chọn đi, để cho cha đánh hai cái, hay là đổi lại mẹ hai đứa tới xử lý.
- Còn có sự lựa chọn khác không? - Hai tiểu hài tử vẻ mặt đau khổ nói.
Thẩm Mặc nhún nhún vai, biểu thị thông cảm.
Hai tiểu hài tử bỉu môi nói:
- Vậy cha đánh nhẹ một chút, chúng con còn nhỏ...
- Còn nhỏ còn nhỏ, - Thẩm Mặc dương tay quất một cái lên mông hai đứa: - Tục ngữ nói, cây nhỏ phải nắn, tiểu hài tử phải dạy, hai đứa nói mình có nên đánh không?
- Ai u ai u...
Hai tiểu hài tử ôm mông la to:
- Vậy chúng con không nhỏ đâu...
- Vậy như người lớn nói chuyện với nhau. - Thẩm Mặc lại vỗ lên mông hai đứa, lại cầm lấy thước quất lên chăn một cái: - Lần này để chăn của di nương thay thế mông hai đứa.
- Cha thật là có nghĩa khí...
Hai tiểu hài tử đại hỉ, bò dậy ôm lấy cánh tay Thẩm Mặc nịnh nọt.
- Lại nói lung tung gì vậy. - Thẩm Mặc vội vàng làm ra thủ thế chớ có lên tiếng: - Mẹ còn ở bên ngoài nghe kìa, nhỏ giọng chút.
- Ui.
Hai đứa con vội vàng che miệng lại.
~~
Nghe từng tiếng chát chát vang lên trong phòng, Nhu Nương gấp đến độ rớt lệ nói:
- Phu nhân, phu nhân khuyên nhủ lão gia đi, đừng để đánh chết hai đứa nó.
Nhược Hạm nghe vậy đấu tranh một lúc, nhưng vẫn hạ quyết tâm nói:
- Đánh đi, nếu không đánh thì sau này sẽ trở thành hai tai họa.
Nói rồi cúi mặt xuống, giống như đang bơm hơi cho mình:
- Dù có đánh cho tàn phế ta cũng nhận.
Rồi nàng cũng rơi lệ xuống.
Bên ngoài nữ nhân gấp đến độ rơi nước mắt, bên trong ba cha con thì lại như không có việc gì, ngồi xếp bằng đối diện nhau trên giường. Thẩm Mặc nghiêm mặt nói:
- Có thể nói cho cha, vì sao cứ gây khó dễ cho tiên sinh không?
- Bởi vì tiên sinh cứ giáo huấn chúng con, còn đánh người nữa. - A Cát nói: - Học trò mà không đọc thuộc sách sẽ bắt họ quỳ ở góc tường, đánh cho lòng bàn tay xưng lên như bánh xốp vậy, còn không cho ăn cơm.
- Không phải là cha nói, - Thập Phân nói: - Phải có can đảm đấu tranh với thế lực ác, bảo vệ cái yếu sao?
- Hãy khoan, đừng viện cớ, - Thẩm Mặc vỗ Thập Phân một cái: - Đó là cha nói khi gặp phải người xấu, tiên sinh mà tính người xấu sao?
- Đánh người thì không phải là người tốt! - A Cát và Thập Phân nói: - Người tốt không đánh người! Tụi con muốn đấu tranh với người xấu, phải bảo vệ tụi Thiết Đan...
- Khụ khụ.
Thẩm Mặc khẽ ho hai tiếng:
- Bảo vệ bạn học là tốt, đấu tranh với người xấu cũng tốt, nhưng hai đứa nghĩ sai một việc rồi, biết chưa?
- Chuyện gì ạ? - Hai đứ con nhìn y nói.
- Tiên sinh là tốt cho hai đứa. - Thẩm Mặc mỉm cười nói: - Con người không phải chỉ cùng cha mẹ, người hầu vú em sinh hoạt cùng nhau, sớm muộn gì cũng phải lớn lên, bước vào xã hội, phải cộng sự với rất nhiều người vốn cùng mình không có quan hệ gì.
Rồi bóp má của hai đứa tiểu hài tử nói:
- Còn hai đứa, người ta cũng không phải là người thân của mình, cũng không sợ mình, cái gì cũng phải nhường cho hai đứa sao?
Hai đứa này cái hiểu cái không lắc đầu, kỳ thật tụi nó không hoàn toàn hiểu Thẩm Mặc đang nói cái gì, nhưng rất hưởng thụ cái cảm giác được trịnh trọng đối đãi này.
- Cho nên, tiên sinh muốn dạy các con quy củ. - Thẩm Mặc kiên trì nói: - Quy củ là cái gì chứ? chính là thu liễm lại tính tình của mình, thích ứng với quá trình ở chung vói người khác.
- Quy củ đáng ghét quá. - A Cát và Thập Phân nói: - Vì sao phải có quy củ chứ? Không cần quy củ không tốt sao?
- Đương nhiên không được. - Thẩm Mặc kéo lấy tay hai đứa nhỏ nói: - Nếu như không có quy củ, chỉ có theo tính tình của mình, vậy sẽ không thể ở chung với người khác được -- bởi vì người khác đều giữ quy củ, hai đứa mà không tuân thủ, người ta khẳng định sẽ trốn tránh hai đứa, còn sẽ ở sau lưng chê cười cha mẹ, như vậy được không?
- Không được. - Hai tiểu hài tử cùng lắc đầu nói: - Ai cũng không cho phép chê cười cha và mẫu thân.
- Nhưng mọi người đều nói, hài tử là thể diện của cha mẹ. - Thẩm Mặc cầm lấy tay hai đứa nó đặt lên mặt mình: - Hai đứa mà không giữ quy củ, chính là làm cha, còn có mẹ phải xấu hổ, người ta thấy cha mẹ sẽ chỉ trỏ, cha mẹ cũng không dám ra đường đâu, rất sợ bị người ta ném vỏ dưa hấu, trứng thối, rất khổ sở.
Nhìn vẻ mặt khổ sở của cha, A Cát và Thập Phân ôm chặt lấy cổ Thẩm Mặc, khóc lên oa oa:
- Ai dám ném cha, cha không biết tìm người bắt họ lại sao?
Thẩm Mặc toát mồ hôi, thở dài nói:
- Người ta không phải là ném thật, là ném cái khinh bỉ ở trong lòng, mà chuyện nghị luận thị phi này quan phủ không xen vào.
- Vậy làm sao hả cha. - Hai hài tử khóc oa oa: - Cha nói mau đi, phải làm gì bây giờ.
- Làm sao bây giờ? - Thẩm Mặc nghiêm trang nói: - Không phải là vừa mới nói sao? Hai đứa là thể diện của cha mẹ, hai đứa giữ ngoan giữ quy củ, cha mẹ liền có thể diện, hai đứa không giữ quy củ, cha mẹ sẽ không có thể diện. Vậy cha hỏi hai nam tử hán nhà ta, có thể giành vinh dự cho cha mẹ được không?
- Có thể! - A Cát và Thập Phân còn nước mắt nước mũi tèm lem nói: - Nhất định có thể.
- Thật chứ? - Thẩm Mặc vươn bàn tay ra: - Chúng ta vỗ tay làm lời thề, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất...
- Như hoa lan tàn - A Cát nín khóc mỉm cười nói.
- Như bạch nhiễm tạo, ngốc. - Thập Phân nghiêm túc sữa đúng.
- Ừ con thông minh.
Thẩm Mặc sủng nịch nở nụ cười. Ba cha con hai to bốn nhỏ ba tiếng vỗ tay vang lên.
~~
Nhu Nương nghiêng tai nghe, phát hiện trong phòng không có tiếng động nữa, nàng sợ hãi nói:
- Phu nhân, không phải là đánh cho hài tử ngất đi rồi chứ?
Nhược Hạm rốt cuộc ngồi không yên, đứng dậy đi hai bước, lại dừng lại, lại đi hai bước, quả thực có chút tiến thoái lưỡng nan.
Ngay lúc nàng đang khó xử thì cửa phòng mở ra, thấy Thẩm Mặc một tay một đứa dẫn hai con trai từ bên trong đi ra. Nhược Hạm và Nhu Nương trợn tròn mắt, nhìn hai tiểu tử đi lại như thường, đâu có giống bị đánh qua chút nào.
Trước khi Nhược Hạm còn chưa nổi giận, Thẩm Mặc nói với A Cát và Thập Phân:
- Nên làm cái gì đây?
Hai tiểu hài nhi liền buông tay phụ thân ra, từ từ đi tới trước mặt mẫu thân, quỳ xuống nói:
- Nương, hài nhi biết sai rồi, nương phạt chúng con đi.
Nói đoạn A Cát lấy ra cái thước từ phía sau, hai tay đưa tới trước mặt Nhược Hạm.
Hai tròng mắt của Nhược Hạm sắp rơi xuống rồi, hai đứa tiểu ma tinh này từ trước đến nay là nói không được cũng đánh không được... Cũng không phải là nàng yêu thương không xuống tay được, mà là tiểu hầu tử lớn thế này tinh linh lắm, bên này vừa giơ tay thì bên kia lủi mất, đè lại cũng không được, càng đừng nói đánh một cái.