Hồ Tôn Hiến vì sao bị ghét như thế? Đạo lý đơn giản, đây là xã hội Đức trị, đức hạnh là thước đo xấu tốt, ngươi làm gì không quan trọng, công trạng lớn nhỏ cũng vô nghĩa, quan trọng là phải hợp tiêu chuẩn người đọc sách.
Hiển nhiên Hồ Tôn Hiến không phù hợp với tiêu chuẩn đó.
Gia Tĩnh mặc dù muốn bảo vệ Hồ Tôn Hiến, nhưng khiến người ta suy nghĩ là, hoàng đế không xử phạt kẻ đàn hặc.
Đây chắc chắn là khuyến khích kẻ đàn hặc, mà Thẩm Mặc không thể một tay che trời, cuối cùng tên Lục Phượng Nghi nhảy ra với bản tấu có sức sát thương lớn, đưa tới trị phòng ti lễ giám.
Thẩm Mặc thông qua quan hệ của y, xem được nội dụng bán tâu đó. Ngoại trừ mấy lời cũ rích: Tham ô quân lương, vơ vét tài sản bách tính, mua quan bán tước, sống xa hoa đọa lạc...
Thì chuyện chết người nhất là hắn chất vấn công trạng của Hồ Tôn Hiến. Đầu tiên hắn nói tới của Thích gia quân, Du gia quân, sức chiến đấu hơn giặc Oa chục lần, nhất là Thích gia quân giết một trăm chỉ chết một...
Tức là giặc Oa căn bản không mạnh, đám Hồ Tôn Hiến, Triệu Văn Hoa chỉ thổi phồng kẻ địch, che giấu tội bản thân. Còn Hồ Tôn Hiến chưa từng muốn tử chiến với giặc Oa, vì hắn là đồng hương với Vương Trực, Từ Hải, Tương Châu, Trần Khả Nguyện là gian tế của giặc Oa.
Thực tế Hồ Tôn Hiến dung túng Vương Trực, Từ Hải lên bờ tàn phá để giữ địa vị của bản thân....
Nói chung Lục Phượng Nghi đổi trắng thay đen, nhận định Hồ Tôn Hiến chẳng qua chỉ là ỷ trời cao hoàng đế xa, bày kịch lừa gạt, chẳng khác gì Cừu Loan năm xưa. Xin hoàng thượng triệu tiêu chức vụ, giải về kinh xử phạt.
Công lao lừng lẫy, chiến tích ngàn đời, bị ngòi bút giết người không thấy máu của Lục Phương Nghi thành biến chất hoàn toàn.
Người đời mấy ai đích thân lên tiền tuyến kháng Oa, đa phần toàn nghe đồn nghe đoán. Hơn nữa Hồ Tôn Hiến lại khiến người người ta ghét bỏ như thế, tất nhiên người ta chỉ muốn nghĩ xấu về hắn.
Một anh hùng khiến người đời phải kính trọng, biến thành tội nhân bị vạn người phỉ nhổ, tiếc rằng trên lịch sử nhân loại chẳng hề hiếm...
- Chuyết Ngôn, chuyện tới nước này thì ta nói thẳng nhé.
Trương Cư Chính thành khẩn nói:
- Bọn chúng đã nắm được chứng cứ xác thực, lần này Hồ Tôn Hiến chết là cái chắc, huynh không muốn liên lụy thì tranh thủ tham tấu hắn một bản đi.
Thấy mặt Thẩm Mặc đỏ nhừ vì phẫn nộ, hắn vội sửa lời:
- Đương nhiên ta biết huynh không thể làm thế, vậy huynh đặt mình ngoài cuộc đi, với địa vị hiện nay của huynh, không bị liên lụy nhiều lắm đâu.
- Không, vĩnh vĩnh không.
Thẩm Mặc không cần suy nghĩ, lắc đầu phủ định.
- Quân tử không đứng dưới tường đổ.
Trương Cư Chính khuyên:
- Hai ta ước hẹn làm đại sự, ta phải huyên huynh, đừng lún vào quá sâu.
- Ta đã nói rồi, không là không.
Thẩm Mặc vẫn nghiêm mặt nói:
- Nếu hôm nay ta không bảo vệ được Hồ Tôn Hiến, ngày sau hai ta không tránh được vết xe đổ đó.
- Không thể, hắn nắm binh quyền mới bị người ta thù hận, chúng ta không nắm binh quyền trong tay...
- Cuối cùng cũng chịu nói thật rồi hả?
Thẩm Mặc cười lạnh:
- Tất cả lời khác đầu là giả, chiếm quyền của hắn mới là thật.
- Lời này mất đầu đó Chuyết Ngôn.
- Dù sao chẳng mất đầu của huynh... Thôi được chúng ta không cãi nhau vì chuyện này nữa.
Thẩm Mặc không thèm nói lý:
- Ta chỉ hỏi một câu, rốt cuộc huynh có giúp ta không?
- Giúp giúp giúp, huynh đã lên tiếng, ta không giúp mà được sao?
Trương Cư Chính buồn bực nói:
- Nhưng ta phải làm sao đây.
- Ta không làm khó huynh, sĩ đồ của Hồ Tôn Hiến đã hết, không còn chỗ nào để an bài hắn, nhưng cho hắn vinh quang nghỉ hưu thì được chứ hả?
- Cái này... Chắc có thể thương lượng, có điều sao huynh không đi nói thẳng với sư phụ?
- Nói với sư phụ?
Thẩm Mặc cười khẩy:
- Ông ta trước kia còn chịu nghe ta vài câu, giờ ta nói chỉ e làm hỏng chuyện.
- Huynh quá bi quan rồi, sư phụ không như huynh tưởng tượng.
- Đứa con đẻ được chiều chuộng như huynh, không cảm thụ được nỗi khổ của con mẹ ghẻ như ta đâu.
- Không được nói sư phụ như thế, sư phụ kỳ vọng vào huynh rất cao.
Trương Cư Chính nghiêm mặt lại.
- Vậy coi như ta cả nghĩ.
Thẩm Mặc cười cho qua:
- Có điều đợi chuyện này qua rồi hẵng nói.
- Được, chúng ta đi thôi.
Hai người khoác áo choàng xuống lầu, một lúc sau phòng bao cách vách có cái đầu thò ra, không ngờ là Ân Sĩ Chiêm, thấy hành lang không có ai, hắn nói:
- Huynh đã tỉnh rượu rồi, chúng ta đi thôi.
Rèm cửa vén lên, bên trong còn có Từ Vị gục trên bàn, mắt lờ đờ:
- Tối nay không đi nữa, ta thấy ở đây rất tốt.
- Huynh không đi ta đi, không thể uống ít đi một chút sao?
Ân Sĩ Chiêm làm bộ muốn đi.
Từ Vị chỉ cười không phản bác, cũng đi theo, phả hơi rượu vào người Ân Sĩ Chiêm:
- Lão phu tử về nhà muộn không sợ tẩu phu nhân mắng à?
- Chuyện này huynh không cần lo.
Ân Sĩ Chiêm đẩy đầu hắn sang một bên, dìu xuống lầu.
- Huynh về thế nào?
Ân Sĩ Chiêm ngồi lên kiệu, hỏi:
- Có cần ta đưa một đoạn không?
- Không cần, ta có xe.
Ân Sĩ Chiêm thấy quả nhiên có xe đợi, liền tạm biệt hắn:
- Về nhà ngủ sớm đi nhé.
- Biết rồi, nói nhiều quá.
Từ Vị lên xe của mình.
Vừa lên xe, Từ Vị cười gian:
- Đúng là hai tên gian xảo, hắn diễn kịch với Lâm Nhuận, đệ diễn kích với hắn.
Rồi học giọng Thẩm Mặc rống lên:
- Không, vĩnh viễn không
Lời này nói cho Thẩm Mặc nghe, vì lúc này y đang im lặng ngồi đối diện.
- Đệ không diễn kịch.
Từ Vị lên xe mang theo hơi lạnh, Thẩm Mặc rụt cổ thu tay vào trong áo:
- Đệ rất tức giận.
- Đệ thấy Trương Thái Nhạc có tin không?
- Hắn không có lý do không tin.
Thẩm Mặc bình thản nói:
- Dù sao trước kia đệ làm việc dưới trướng Hồ Tôn Hiến, sau này cũng vẫn giữ quan hệ thân mật, không tránh khỏi vạ lây, cho nên đệ có đầy đủ lý do không cùng đường với bọn họ.
- Ta luôn muốn hỏi đệ, cớ gì khổ thế? Lần này về kinh, ta cảm nhận rõ ràng quan hệ giữa đệ và Từ Giai xa cách, hơn nữa là đệ chủ động giữ khoảng cách.
Dù hôm nay hắn giúp Thẩm Mặc diễn kịch, nhưng không hiểu ý của y.
- Tầm nhìn phải đưa xa hơn một chút.
Thẩm Mặc thở dài:
- Đệ đang định vị cho tương lai.
- Thế là sao?
Từ Vị thắc mắc:
- Giờ còn lo chưa xong, nói gì tới tương lai.
- Khổng Tử nói:"không biết lo xa ắt có buồn gần." Vấn đề hiện nay phải đối diện là do trước kia không suy nghĩ kỹ. Cũng như thế, hôm nay không tính xa, ngày sau ắt nếm trái đắng.
Thẩm Mặc cười đắc ý:
- Cho nên với đệ mà nói, chỉ cần là chuyện có thể gặp phải đều sẽ chuẩn bị trước.
- Ý đệ là? Chuyện Hồ Tôn Hiến, đệ cũng chuẩn bị trước? Hiện giờ làm thế là để tương lai trở mặt với Từ Giai?
Từ Vị tròn mắt.
- Không hoàn toàn đúng.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Thứ nhất, đệ làm là vì cứu Hồ Tôn Hiến. Thứ hai, đệ vĩnh viễn không thể trở mặt với Từ Giai. Quan hệ sư đồ thật làm đệ quá bị động, nên phải tính toán trước.
- Ta phát hiện mình càng ngày càng kém xa kẻ mưu mô đệ rồi.
Từ Vị giờ mới hiểu:
- Đệ không lo Từ Giai, mà có nguyên nhân khác.
- Đúng, danh phận sư đồ là con dao hai lưỡi, Từ Giai cũng không thể bất nhân với đệ, nên đệ không sợ.
Thẩm Mặc mỉm cười gật đầu:
- Đệ lo lắng thực sự là Cao Củng, Dụ vương đã là hoàng thái tử, sức khỏe hoàng đế ngày càng kém, chẳng qua nổi một vài năm nữa, vị ân sư vương gia đó sẽ nước lên theo thuyền.
Tới đó day trán:
- Người này có tài kinh thiên, luận tài hoa không thua kém ai, nhưng tính ông ta cao ngạo, là người thẳng thắn, rất ghét trò hai mặt của Từ Giai, ở việc xử lý Nghiêm đảng càng khinh bỉ con người của Từ Giai, chửi Từ Giai là gian tướng khẩu phật tâm xà.