Giọng nói nũng nịu của Mị Nương lọt vào tai Lâm Đại Nhi rất phản cảm. Nàng bèn quay mặt sang một bên, không thèm nhìn nữa. Sở Hoan càng xấu hổ, hắn biết tính cách Lâm Đại Nhi và Mị Nương khác nhau, Lâm Đại Nhi dù lăn lộn giang hồ, nhưng xuất thân quý tộc, từ nhỏ đã từng được hưởng sự giáo dục tốt, dù rằng có kinh nghiệm giang hồ, nhưng hành vi phóng đãng trong tính cách của người giang hồ lại không hề có ở Lâm Đại Nhi.
Mị Nương là điển hình của người lăn lộn giang hồ, bản thân đã quyến rũ động lòng người, lại có thói quen dùng thái độ quyến rũ để che giấu bản thân, cho nên hai bên đều không thuận mắt với đối phương.
Bị kẹp ở giữa, Sở Hoan không biết nên nói thế nào cho phải.
Mị Nương thấy Sở Hoan chần chờ, bèn thở dài, nói:
- Huynh có thể cứu muội đến đây, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, Mị Nương cũng không làm khó huynh nữa. Nói không chừng bất cứ lúc nào truy binh cũng có thể tìm được đến đây, đừng để bị liên lụy vì muội... Mị Nương không đi được, cho dù có ở đây bị dã thú ăn, bị rắn độc cắn, cũng sẽ không mảy may oán trách huynh...!
Bộ dạng nàng phong tình vạn chủng, tư thái đáng thương, quả nhiên khiến người ta vừa thấy đã yêu.
Đương nhiên, Sở Hoan biết cô nàng giảo hoạt này đang cố ý diễn kịch, nhưng biết rõ thương thế ở chân nàng thật sự cần băng bó, đành cười khổ lắc đầu. Hắn tiến lên ngồi cạnh Mị Nương, quay đầu lại nhìn Lâm Đại Nhi một cái, thấy Lâm Đại Nhi dựa vào đại thụ, mặt quay đi chỗ khác, lắc đầu, nói khẽ:
Sở Hoan biết rõ Mị Nương đang cố ý chọc giận Lâm Đại Nhi, trong lòng nghĩ cô nàng hồ ly này đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Mị Nương cười hì hì, quyến rũ động lòng người, đưa tay giữ lấy váy, chiếc quần cũng được vén lên, trên mặt vẫn nở nụ cười, không nhìn váy mình, chỉ nhìn chằm chằm Sở Hoan.
Sở Hoan thấy nàng nhìn mình chằm chằm, cảm thấy không được tự nhiên, không kìm được hỏi:
- Nhìn gì thế?
- Hình như huynh gầy đi nhiều.
Mị Nương buồn bã nói:
- Có phải sống vất vả quá không?
Sở Hoan sững sờ, vừa bực mình vừa buồn cười:
- Đang là lúc nào rồi, nhanh xử lý miệng vết thương đi, thật sự muốn ở đây đến tết hay sao?
- Nếu không có ai đuổi theo, ở lại đây có gì không tốt.
Mị Nương bĩu đôi môi đỏ thắm, vén váy lên bắp đùi, bên trong còn lộ ra chiếc quần lót màu trắng sữa.
Sau khi thấm nước sông, chiếc quần lót hoàn toàn ướt đẫm, dán sát vào đôi chân thon dài của nàng, để lộ da thịt trắng nõn bên trong.
Trên đùi, có ba vết thương, Mị Nương bị móc sắt làm bị thương, ba móc sắt cắm vào da thịt. Miệng vết thương lúc này còn đang chảy máu, máu tươi đỏ thắm nổi bật trên làn da trắng tuyết, đỏ đến đáng sợ.
Sở Hoan nhíu mày, thương thế quả thực không nhẹ, cũng may cô nàng quyến rũ này bị thương nặng đến thế vẫn không rên một tiếng.
Quần lót cũng bị xé ra, Sở Hoan lấy con dao găm từ trong giày, cẩn thận cắt mảnh quần lót ở vị trí đó, để lộ ra da thịt bên trong dễ xử lý hơn. Hắn lo Mị Nương bị thương, nên động tác cực kỳ cẩn thận. Mị Nương chỉ nhìn khuôn mặt góc cạnh của Sở Hoan, khóe miệng không những không có chút đau đớn, ngược lại còn nhếch mép, nở nụ cười như có như không.
- Miệng vết thương rất sâu, phải dùng dược vật xử lý.
Sở Hoan cúi đầu, vừa xử lý vết thương của Mị Nương vừa nói:
- Hiện nay chúng ta không có thuốc trị thương bên người, ta biết một vài thảo dược có hiệu quả, nhưng không thể trì hoãn ở đây quá lâu, cũng không kịp đi tìm thảo dược, cho nên ta làm sạch miệng vết thương của muội, băng bó trước. Đợi tìm được chỗ trú thân ta sẽ tìm thuốc đắp lên sau... À, đúng rồi, trên người muội có mang theo thuốc trị thương không?
Hỏi xong, không nghe thấy Mị Nương trả lời, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Mị Nương đang nhìn mình chằm chằm, như đang thất thần.
Sở Hoan đưa tay lên, quơ quơ trước mặt Mị Nương, Mị Nương trừng mắt hỏi:
- Xem muội chết hay chưa?
- Nói hươu nói vượn.
Sở Hoan nhẹ giọng mắng:
- Ta nói chuyện với muội, muội có nghe thấy không? Miệng vết thương cần bôi thuốc, nếu không dễ bị nhiễm trùng lắm, nhưng giờ lại không có thuốc trị thương trên người, muội có mang thuốc trị thương không?
Mị Nương lắc đầu:
- Không có thuốc trị thương, chỉ có vài độc dược...!
Sở Hoan trừng mắt nhìn Mị Nương, Mị Nương tức khắc cười ha ha, rồi "ối" một tiếng, không nhịn được, nói:
- Huynh nhẹ tay một chút... người ta đau mà...!
Lâm Đại Nhi lạnh lùng liếc sang, đứng dậy đi ra phía sau cây đại thụ ngồi xuống.
Mị Nương thấy thế, kề sát tai Sở Hoan, nói khẽ:
- Chàng thích nàng ta ở điểm nào thế? Chẳng hiểu phong tình chút nào, chàng nói, nàng ta tốt hay ta tốt?
Sở Hoan tức giận nói:
- Chẳng ai tốt cả!
Mị Nương nghe vậy lại cười rộ lên, khuôn mặt xinh đẹp, bộ ngực run rẩy.
Ánh nắng ban mai đã chiếu xuống kẽ lá, cỏ xanh và cành lá phát ra khí tức tươi mát tràn ngập khắp ngõ ngách trong rừng cây, hít vào mũi, thấm vào gan ruột.
Sở Hoan xé một mảnh vải từ y phục của mình, chuẩn bị băng bó vết thương cho Mị Nương. Nhưng hắn lại do dự một chút, rồi kéo vạt áo mình, cắt một mảnh lụa trong quần của mình, Mị Nương thấy thế, không nhịn được hỏi:
- Sao vậy?
- Thương thế của muội không được thoa thuốc, rất dễ nhiễm trùng.
Sở Hoan dùng lụa gấm cẩn thận băng bó vết thương của Mị Nương, vừa giải thích:
- Xiêm y bên ngoài của ta đã nhiều ngày không giặt, bụi lắm, dễ bị nhiễm trùng, bên trong có lẽ đỡ hơn.
Đôi mắt mê người của Mị Nương chớp chớp, khẽ cười nói:
- Hóa ra có lúc huynh cũng tỉ mỉ đến thế, nhưng đây là quần áo bên trong của huynh. Huynh nói huynh mấy ngày không tắm giặt, vậy không phải trên đó có mồ hôi của huynh sao?
- Nếu muội không thích, thì không cần dùng nữa.
Sở Hoan nhíu mày.
Mị Nương nhẹ nhàng cười cười, nói:
- Ai nói muội chê, muội thích nhất là mùi trên cơ thể huynh...
- Đừng có nói lung tung.
Sở Hoan cẩn thận băng bó cho Mị Nương, lúc này mới nói:
- Giờ chỉ có thể xử lý đơn giản như vậy thôi, chúng ta ra khỏi khu rừng này, xem thử có kiếm được chỗ nào không, đến lúc đó sẽ tìm thuốc cho muội.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời bên trên ngọn cây, nói:
- Cũng không biết chúng ta đang ở đâu, đợi ra khỏi khu rừng này rồi tính?
Hỏi:
- Muội có tự đứng dậy được không?
Mị Nương duỗi cánh tay ngọc, mặc dù không nói, nhưng rõ ràng muốn Sở Hoan kéo nàng dậy.
Sở Hoan đứng dậy, chỉ có thể đưa tay ra, định nắm cổ tay Mị Nương, Mị Nương đã chủ động nắm chặt tay Sở Hoan, từ từ đừng dậy. Nàng đứng gần Sở Hoan trong gang tấc, hơi thở tỏa ra hương thơm cùng với không khí ban mai tươi mát đã len vào mũi Sở Hoan.
Lâm Đại Nhi phát hiện bên kia có động tĩnh, cũng đứng dậy, thấy Mị Nương vẫn đang nắm tay Sở Hoan, mặt không biểu tình nói:
- Đã đi được chưa?
Sở Hoan gật gật đầu, hỏi Mị Nương:
- Muội tự đi được không?
Mị Nương vẻ mặt đau khổ, lắc đầu nói:
- Vết thương vừa băng bó, đau lắm, e là không đi được... hay là, mọi người đi trước đi...!
Lại lộ vẻ đáng yêu rồi.
Lâm Đại Nhi không nói nhiều, quay đầu đi. Sở Hoan hơi cau mày, cuối cùng xoay người, hơi khom người xuống, dù không nói nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Mị Nương cười hì hì, chuyển ra sau lưng Sở Hoan, cơ thể dán chặt lên, ôm lấy cổ Sở Hoan. Sở Hoan hai tay đỡ sau mông Mị Nương, đưa nàng lên lưng, cảm thấy cơ thể mềm mại thơm tho của Mị Nương đang dựa hẳn vào thân mình, hai ngọn núi đầy đặn cao ngất kia cũng ép chặt trên lưng. Sở Hoan không thể không thừa nhận, cảm giác này quả thực tuyệt vời.
Hắn cõng Mị Nương, đi theo sau Lâm Đại Nhi nhanh chóng đi ra khỏi khu rừng.
Trong rừng có rất nhiều dây gai, không dễ đi. Lâm Đại Nhi cầm một cây gỗ, quẹt những bụi gai ngăn trở, Sở Hoan đi được một lát, kêu lên:
- Lâm Đại Nhi, chờ một chút.
Lâm Đại Nhi dừng chân, không quay đầu lại.
Sở Hoan một tay đỡ mông Mị Nương, tay kia cởi Huyết ẩm đao bên hông.
- Dây gai nhiều quá, cây gỗ không gạt được hết, muội dùng đao đi!
Lâm Đại Nhi không cự tuyệt, xoay người lại, nhận đao từ tay Sở Hoan.
Thấy hai tay Mị Nương đang ôm cổ Sở Hoan, cơ thể dính chặt lấy nhau, Mị Nương còn cười dịu dàng nhìn nàng, Lâm Đại Nhi ném ánh mắt lạnh nhạt, xoay người cầm đao dọn chướng ngại vật trên đường.
Để né tránh sự truy đuổi của người lùn nên họ đi vào trong rừng. Bản thân khu rừng này lớn nhỏ thế nào cũng chẳng biết, đợi đến khi vào sâu trong rừng mới biết khu rừng này quả không nhỏ. Đi được gần hai canh giờ, Sở Hoan thấy bước chân của Lâm Đại Nhi chậm lại, biết rõ cơ thể Lâm Đại Nhi yếu đuối, thiếu sức, nên bước đến gọi Lâm Đại Nhi.
Hắn vừa cầm đao, vừa cõng Mị Nương, vừa chém chướng ngại vật trên đường.
Khó khăn lắm mới đi xuyên qua khu rừng thì phát hiện có một ngọn núi, núi cũng không quá cao, dĩ nhiên lúc này không thể quay lại, chỉ có thể vượt qua ngọn núi này rồi tính.
Thấy Lâm Đại Nhi trán vã mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, biết rõ nàng đã vô cùng mệt mỏi. Hắn liền tìm một nơi để nghỉ ngơi trước. Hắn đặt Mị Nương xuống, nghĩ thể lực của mình còn có thể, còn thể lực của Mị Nương và Lâm Đại Nhi chắc hẳn tiêu hao rất nhiều, muốn vượt qua ngọn núi trước mặt, phải có sức, thế nên hắn dặn dò Lâm Đại Nhi mấy câu rồi đi tìm ít quả dại.
Ăn xong quả dại mới tiếp tục khởi hành. Chưa đến nửa canh giờ sau, cũng lên được núi, nhìn thấy dưới núi có trồng một rừng trúc, trong rừng trúc, có một khoảnh sân lớn.
- Chỗ đó hình như là miếu.
Mị Nương đang ở trên lưng Sở Hoan khẽ nói.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, kỳ thực hắn đã nhìn thấy, khu kiến trúc chằng chịt trúc, bốn phía có tường đỏ vây quanh, đầu tường là ngói lưu ly, bên ngoài bức tường là rừng trúc che kín. Bên trong sân đặt biệt chú trọng đến cách bố trí, gạch đỏ ngói đen, có bảy tám tòa kiến trúc cao, quan sát bên dưới, có vẻ là một lâm viên phong cảnh cực kỳ đẹp.
Tuy nhiên bên trong có hai tòa tháp Xá lợi. Hai tòa tháp giống như hai cột trụ chọc trời vững vàng, nhìn hai tòa Tháp xá lợi kia, Sở Hoan biết rõ đây chắc chắn là một ngôi miếu.
Tần quốc tôn thờ đạo Phật. Từ khi lập quốc, thậm chí lúc gây chiến, miếu cổ tháp nhà Phật hầu hết đều bị phá hỏng, các giáo đồ Phật tử cũng bị chèn ép trắng trợn. Ngay lúc xảy ra phong trào bài Phật, cả nước vô cùng huyên náo. Kinh đô và những khu vực lân cận, vô số miếu cổ bị hủy hoại trong chốc lát, lấy Lạc An làm trung tâm, sự phá hoại này tản mát đi khắp nơi.
Tuy nhiên, so ra, khu vực xung quanh Đế quốc, dù cũng bị phong trào bào Phật cuốn qua, nhưng may là những khu vực cách xa kinh đô, dù hầu hết chùa miếu bị phá hủy, một số lượng lớn giáo đồ Phật tử bị hãm hại, nhưng vẫn còn lưu lại được một bộ phận.
Ví dụ như Tây Bắc, năm đó cũng từng tôn thờ đạo Phật, nhưng vì Đế quốc tôn sùng đạo gia, cho nên một nhóm lớn tín đồ đạo giáo đã xây dựng một lượng lớn quan đạo từ kinh đô cho đến những vùng lân cận. Chính vì vậy, Đạo đồ Tây Bắc thưa thớt, ngược lại không thể hãm hại toàn bộ Phật giáo, cho nên đến nay vẫn còn không ít ngôi chùa cổ vẫn được lưu giữ lại.
Cộng thêm Tây Bắc quan có rất nhiều tín đồ Phật giáo, nỗ lực bảo vệ, cho nên Tây Bắc đến nay vẫn là vùng đất sinh tồn của tín đồ Phật giáo, so với quan nội, Phật tử Tây Bắc có môi trường tốt hơn.
Sở Hoan thấy nơi này có cổ tháp yên tĩnh như vậy, cảm thấy cũng không phải chuyện lạ, nói khẽ:
- Nơi này xem ra vô cùng yên tĩnh, chúng ta đến miếu đó tìm chỗ nghĩ ngơi đã.