Chương 1236: Trong Miếu Có Một Hòa Thượng Bị Bệnh.
Ba người xuống núi, cái tường đỏ kia liền hiện ra rất to cao. Đây là miếu xây dựa lưng vào núi, sau khi ba người Sở Hoan ở chùa miếu nhìn thấy bên trái bức tường đỏ có một cánh cửa, đấy là cửa sau của miếu. Sở Hoan vốn định gõ cửa đi vào trong sân nghỉ tạm, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, dặn dò hai người đợi ở sau miếu, còn mình đi tới cạnh cửa, xuyên qua khe cửa lờ mờ trông thấy bên trong sân đều không có dấu người.
Sở Hoan lấy dao găm ra, giơ tay cắm vào trên vách tường, lập tức mượn lực nhảy lên, thân thể hắn luyện qua "Long Tượng kinh" người nhẹ như yến. Lộn trên tường nhìn xuống dưới quả thấy bên trong là sân, hòn non bộ Thanh Trúc, phong cảnh đẹp đều không có dấu người.
Sở Hoan nhảy xuống tường quan sát động tĩnh bốn phía xung quanh, xác định không có người ở trong sân sau này, lúc này mới nhẹ nhàng qua mở cửa sau, vẫy tay về phía Mị nương và Đại Nhi đang đứng cách đó không xa.
Đại Nhi và Mị Nương lúc này mới đến, Sở Hoan rút dao găm trên tường thu vào trong giày, vào đến trong sân lặng lẽ đóng cửa sau lại.
Hắn nhìn xung quanh, để tránh những phiền toái khác, đương nhiên là không bị người khác nhìn thấy càng tốt. Hắn thấy bên trái vắng vẻ, một con đường đá nhỏ đi ra, ở phía trước dẫn đường đi ra phía bên trái.
Con đường đá này không dài, trên đường đi không từng gặp một bóng người. Theo đó là một mùi thơm ập đến, phía trước là một mảnh rừng tùng rậm rạp. Trong rừng tùng, thưa thớt có chuối tây sinh trưởng. Xuyên qua rừng tùng có thể trông thấy có mấy căn phòng ở góc, trước phòng trồng mấy khóm bồ đề tơ vàng, ngoài ra còn có trúc xanh.
Tùng, trúc bồ đề hơi hơi lay động, một mảng yên tĩnh, yên tĩnh như chốn vĩnh hằng của thế giới cực lạc.
Ba gian phòng nối liền với nhau, nhưng Sở Hoan nhìn thấy trong đó hai gian phòng đã khóa lại. Trong lòng hắn biết có lẽ đây là chỗ ít người đến, vừa hợp tâm ý của hắn. Hắn lập tức tiến lại gần, không cần tốn nhiều sức mở khóa cánh cửa, vẫy tay ra hiệu Mị nương và Đại Nhi vào. Bên trong có bàn, giường chiếu, chỉ là giường chiếu không có chăn đệm. Hơn nữa vải trong phòng đầy tro bụi, hiển nhiên là rất lâu rồi không có người đến.
Sở Hoan không để ý đến những điều này. Hắn cũng không phải thường xuyên ở chỗ này, chỉ là tạm thời ở đây để xử lý xong vết thương trên đùi của Mị nương, nghỉ ngơi dưỡng sức, nghỉ một ngày rồi rời đi.
Hắn đỡ Mị Nương đến cạnh giường, Đại Nhi đã nhẹ nhàng đóng cửa phòng đi đến cạnh bàn ngồi lên ghế, khuôn mặt vốn căng thẳng lúc này mới hơi thả lỏng một chút.
- Ở đây đã là miếu, chắc chắn sẽ có phòng thuốc chuyên môn.
Sở Hoan nói khẽ:
- Các nàng nghỉ ngơi một lát đi, đợi trời tối thêm chút nữa, ta ra ngoài tìm thuốc tiện kiếm ít đồ ăn về.
Mị Nương ngồi tựa trên giường vén váy lên nhìn cái đùi bị thương của mình. Đúng lúc này chợt nghe thấy một cơn ho truyền tới, tiếng ho kia có chút khoảng cách nhưng ba người Sở Hoan đều có tu vi võ công, đổi lại là người bình thường chưa hẳn có thể nghe được gì, thế nhưng ba người đều nghe được tiếng ho kia. Sở Hoan ngũ giác nhanh nhạy càng nghe rõ, tiếng ho kia rất dữ dội, giống như là muốn ho ra cả nội tạng của mình.
Sở Hoan nhíu mày, đưa ngón tay trỏ dựng trước miệng ý là hai người ta không cần nói. Rồi hắn tiến đến cạnh cửa lớn xuyên qua khe cửa nhìn ra ngoài. Phía trước không có dấu người, nghe âm thanh kia có vẻ là từ phòng bên cạnh truyền đến.
Sở Hoan khẽ mở cửa, nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, thuận tay kéo cửa lại. Lúc này tiếng ho kia nghe càng rõ hơn, quả nhiên là từ phòng bên cạnh truyền đến.
Sở Hoan tiến vào phòng, là căn phòng ba giam sát bên phải. Hắn thấy gian phòng ở giữa cũng khóa cửa, chỉ có gian phòng sát bên trái kia hình như không khóa. Nếu không có gì bất thường, âm thanh đó được truyền đến từ gian phòng kia.
Hắn di chuyển nhẹ nhàng, muốn xem rõ ngọn ngành. Hắn đến bên cửa sổ của gian phòng, nhìn thấy cái cửa sổ đang khép, hắn khẽ mở cửa, cẩn thận nhìn vào bên trong.
Hắn thấy trong phòng kê một cái giường gỗ rất sơ sài, cạnh giường đặt một cái bàn nhỏ, trên cái giường kia đúng là một gã hòa thượng đầu trọc đang nằm ngủ. Trên người gã đang đắp một cái chăn đã rách bươm, trên cái bàn nhỏ đặt cốc nước. Gã hòa thượng kia lưng hướng cửa sổ, tiếng ho đúng là do gã phát ra.
Sở Hoan nhíu mày, sân này còn cách một khoảng với kiến trúc nguy nga phía trước, nhưng không biết gã hòa thượng này vì sao lẻ loi ở chỗ này. Hơn nữa nghe tiếng ho của hắn có vẻ mắc bệnh nặng.
Gã hòa thượng kia ho một trận, cuối cùng cũng dịu đi chút ít. Chỉ là cách một lúc lại ho.
Sở Hoan suy nghĩ một chút, cũng không ở lại lâu mà quay mình về phòng, lúc này hắn nhìn thấy trên con đường nhỏ phía rừng tùng không xa có bóng dáng người đến.
Sở Hoan quyết định thật nhanh, tiến theo hướng bên cạnh, thân ảnh như ma quỷ trốn ở phía sau cây bồ đề tơ vàng gần nhất. Thân cành cây bồ đề tơ vàng kia rất thô, hiển nhiên nhiều năm rồi, vừa vặn che đi thân thể của Sở Hoan.
Sở Hoan chỉ lo phòng của Mị Nương sẽ phát ra động tĩnh, bị người ta phát hiện. May mà ở đó hòan toàn tĩnh mịch, khoá trên cửa treo ở đấy, chỉ cần nhìn kỹ nhất định có thể phát hiện bị người khác mở khoá cửa.
Trong rừng tùng, một gã hòa thượng áo xám xách một cái giỏ nhỏ đang đi về phía này. Sở Hoan nhìn hắn bước đi nhẹ nhàng liền biết đó chỉ là người xuất gia bình thường, khoảng ba mươi tuổi. Lúc qua phòng của Mị Nương, hòa thượng áo xám cũng không liếc mắt mà nhìn thẳng đến phòng của hòa thượng ốm. Gã nhìn xung quanh, có vẻ đang quan sát xung quanh có người không. Xác định không có người, mới đẩy cửa bước vào rồi lập tức đóng cửa lại.
Lúc này Sở Hoan mới lách mình ra cạnh cửa sổ nhìn vào trong. Hắn thấy gã hòa thượng áo xám kia nhẹ nhàng đặt cái giỏ xuống, gã hòa thượng ốm kia đã ngừng cơn ho, trong phòng hòan toàn yên tĩnh.
- Tín Hối sư thúc... Tín Hối sư thúc...!
Gã hòa thượng áo xám gọi khẽ hai tiếng, gã hòa thượng ốm trên giường kia mới yếu ớt trả lời:
- Là Trí Lương à...!
Giọng nói của gã nghe già nua. Sở Hoan nghe hai người xưng hô trong lòng nghĩ vai vế trong chùa của gã hòa thượng ốm này có vẻ không thấp.
- Tín Hối sư thúc, vốn là đồ ăn mang đến sớm. Chỉ là ngươi cũng biết Cổ Thủy tự chúng ta phải tiếp đãi khách quý, từ chủ trì đến phía dưới đang bận sự việc này, cho nên đồ ăn cũng không thể kịp thời mang đến.
Hòa thượng Trí Lương kia nói.
- Sáng sớm hôm nay, khách quý đã đến chùa, buổi sáng lễ phật, buổi chiều còn nghe chủ trì giảng kinh... khách ở phòng trong, chủ trì vì biểu thị sự tôn trọng với khách, trên dưới toàn chùa đều đã tụ tập tại Đại Hùng bảo điện tụng kinh cầu phúc...!
Sở Hoan nhìn qua khe hở cửa sổ, chỉ nhìn thấy gã hòa thượng ốm kia cố ngồi dậy, hòa thượng áo xám Trí Lương đứng sang một bên.
- Vất vả cho ngươi rồi...!
Nghe giọng nói của hòa thượng ốm rất yếu ớt. Sở Hoan lúc này lờ mờ trông thấy mặt hòa thượng ốm kia xanh xao vàng vọt, gầy trơ cả xương, có vẻ nằm trên giường bệnh đã lâu.
Hòa thượng Trí Lương thở dài:
- Tín Hối sư thúc, từ trước đến nay đều là như vậy, ngươi cần gì phải u mê không tỉnh ngộ...!
Hòa thượng ốm sau một trận ho bằng âm thanh yếu ớt hỏi:
- Câu này của ngươi... câu này là ý gì?
- Sư thúc thật không hiểu ý của ta.
Trí Lương lại than nhẹ một tiếng:
- Sư thúc bệnh triền miên trên giường đã già nửa năm, nếu không tìm thuốc hay chữa trị e rằng chống đỡ không được bao lâu nữa. Chúng ta trong lòng đều lo sư thúc, cũng muốn tìm thầy thuốc cho sư thúc nhưng tự sư thúc cũng biết, trong chùa năm sáu mươi người, tiền hương khói kia cũng chỉ đủ mọi người ăn uống, quả thực không có tiền dư khám bệnh cho sư thúc...
Hòa thượng ốm không nói gì, chỉ là một tay che miệng phát ra tiếng ho nặng nề.
- Đương nhiên, sư thúc biết kho thuốc trong chùa có ít thuốc cất đi, nhưng những thứ đó chỉ là một số dược liệu thông thường trị liệu vết thương da thịt dùng đến, nhưng muốn chữa trọng bệnh của sư thúc thì rất khó khăn.
Trí Lương hạ giọng nói:
- Chuyện cho tới bây giờ, sư thúc cũng chỉ có thể tự cứu mình thôi.
Tiếng ho của hòa thượng ốm dừng lại, yếu ớt nói:
- Ta biết ý của ngươi, các ngươi còn đang có ý đồ đánh nó?
Sở Hoan nghe vậy, có chút tò mò, không biết hòa thượng ốm nói là ý đồ đánh ai.
- Sư thúc, phật pháp hữu vân, vạn vật giai không. Ngươi tu hành phật pháp nhiều năm như vậy, lẽ nào không nhìn thấu được đạo lý này?
Trí Lương nói khẽ:
- Ngươi thành ra thế này, những đồ kia đối với ngươi còn có tác dụng gì?
Hòa thượng ốm thở dài:
- Ta biết có lời đồn phỉ báng, nhưng ta cũng nói với ngươi một câu, những lời đồn phỉ báng đó đều là giả. Tam giới phật gia Tham, Sân, Si, ngươi cũng xuất gia nhiều năm, vì sao còn có lòng tham như vậy?
Tiếng Trí Lương trầm xuống nói:
- Sư thúc, sư điệt có ý tốt khuyên bảo nhưng ngươi khăng khăng cố chấp, vậy là ai cũng không cứu nổi ngươi rồi. Lời đồn phỉ báng từ lúc ngươi vào chùa đến nay thì chưa từng biến mất. Một lời đồn có thể lưu truyền lâu như vậy tự nhiên có đạo lý của nó. Nếu lời đồn thực sự là giả tại sao chiếc hộp đó đến nay chưa hạ xuống, ngươi làm sao lại không lấy cái hộp đấy ra công khai bày tỏ với mọi người?
- Ngươi đi đi!
Hòa thượng ốm lại nằm xuống.
- Không cần tới nữa.
- Sư thúc.
Tiếng hòa thượng Trí Lương lập tức gấp lên.
- Chỉ cần ngươi giao cái hòm cho sư điệt, sư điệt nhất định sẽ mời đại phu tốt nhất Bắc Sơn đến, bệnh của ngươi cũng nhất định có thể chữa khỏi... Ngươi cần gì phải bỏ mạng không bỏ của?
- Bỏ mạng không bỏ của?
Hòa thượng ốm phát ra tiếng cười cổ quái:
- Ngươi thật sự cho là bên trong là bảo vật tiền bạc?
- Trong chùa đều lưu truyền, trong hòm tất nhiên là đồ vật vô cùng quý trọng, nếu không ngươi cũng không quý trọng đến vậy.
Trí Lương hạ giọng nói:
- Cho dù không phải vàng bạc châu báu cũng là vật cực kỳ hữu dụng. Sư thúc, ngươi cũng đạt đến trình độ này giữ cái hòm kia thì có tác dụng gì? Bất kể là vàng bạc châu báu hay đồ vật khác, nếu như ngươi bệnh chết thì cái gì cũng không dùng được.
Sở Hoan lúc này nghe hiểu được, hòa thượng ốm này hiển nhiên là có một cái hòm. Trong chùa trên dưới mặc dù không rõ trong hòm rốt cuộc đựng gì nhưng đều đang đồn đoán trong hòm giấu vàng bạc bảo vật. Cái hòm kia dường như đã mất tung tích bị hòa thượng ốm bí mật giấu đi, đến nay bệnh của hòa thượng này nguy kịch, tăng nhân trong chùa nghĩ cách lấy được cái hòm kia từ trong tay hòa thượng ốm.
Với người xuất gia, thế gian tất cả đều là hư vô, nhưng hòa thượng chùa Cổ Thủy này lại vì tài vật mà nổi lên lòng tham, đi ngược lại với phật pháp mà họ tu, Sở Hoan không nhịn được trong lòng thở dài.