Quân Thiên Sơn dừng tiến công thành Hạ Châu, xây dựng doanh trại tạm thời ngoài thành, bao vây thành Hạ Châu ở giữa, quân coi giữ thành Hạ Châu khổ chiến mấy ngày cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Sau đó là Chu Lăng Nhạc phái người đến dưới thành kêu gào. Hiển nhiên không phải muốn dưới thành đầu hàng, mà là đưa ra yêu cầu hai bên phái một số người đi thu dọn thi thể của các tướng sĩ chết trong trận chiến.
Từ khi Đại Hoa diệt vong, quần hùng bắt đầu tranh phách, một đạo quy tắc ngầm cũng đã được hình thành. Một khi chiến sự đi qua, hai bên trải qua hiệp thương, đều sẽ phái người đi thu dọn thi thể tướng sĩ chết trận. Hai bên phái người đi nhặt xác, có quy định nghiêm chỉnh.
Trong quá trình dọn dẹp, cho dù có hận thù lớn đến đâu, đội nhặt xác của hai bên cũng không được phát sinh bất kỳ xung đột nào, càng không thể rút dao ra khiêu chiến.
Chỉ là vào thời điểm quần hùng tranh phách, khi đội nhặt xác tiến hành nhặt xác, lại có một quy tắc cực kỳ tàn bạo. Hai bên tuy không thể ra tay với thành viên trong đội nhặt xác của đối phương, nhưng lúc dọn dẹp, nhìn thấy quân địch có binh tướng còn chưa chết hẳn thì có thể ra tay giết chết. Cho dù binh tướng của quân địch đã chết đi nữa, nhưng vì phòng ngừa, cũng có thể đâm thêm mấy đao vào chỗ yếu trên thi thể. Việc cực kỳ tàn khốc này lại trở thành quy tắc trên chiến trường.
Quân Thiên Sơn và quân Tây Quan đều phái người đi nhặt xác. Mặc dù trước khi Tần quốc được thành lập, các quy tắc trên chiến trường không bị cản trở, nhưng lần này đội nhặt xác hai bên không hẹn mà cùng sử dụng thủ đoạn này. Thi thể dưới thành, hơn phân nửa đều là tướng sĩ Thiên Sơn. Số ít thi thể quân Tây Quan rơi từ trên thành, cho dù không chết rơi xuống cũng đã thịt nát. Cho nên quân Tây Quan dưới thành, không mấy người sống sót. Một phần nhỏ tướng sĩ quân Thiên Sơn giãy giụa chết trong đống lửa, đội nhặt xác cũng không ra tay.
Thấy quân coi giữ như thế, đội nhặt xác quân Thiên Sơn đương nhiên cũng đối đãi lại như vậy. Các bên tự thu dọn thi thể của quân mình.
Máu tanh tràn ngập trong không khí, khắp nơi là phần xương cốt chân tay đã bị cụt, máu thịt be bét. Bất luận là đội nhặt xác Thiên Sơn, hay đội nhặt xác Tây Quan, thần sắc đều là ngưng trọng dị thường.
Quân coi giữ liên tục chống cự mấy ngày, tổn thất cũng cực kỳ nghiêm trọng. Chẳng những thành Hạ Châu tổn hại nghiêm trọng, mà thương vong cũng đã vượt quá ngàn người. Tỉ lệ thương vong như thế, hiển nhiên không nhỏ.
Thi thể các chiến sĩ đều bày trong thành, dùng vải trắng phủ lên, phóng tầm mắt nhìn tới, hoàn toàn một màu trắng.
Tuy quân Thiên Sơn dừng tiến công, nhưng các tướng lĩnh, kể cả Hàn Anh ở bên trong thủ thành cũng không dám xem thường. Một mặt dành thời gian để đội hậu cần của Hoàng Ngọc Đàm sửa chữa tường và cổng thành, một mặt tiếp tục chuẩn bị vật tư, chuẩn bị tốt cho vòng tử chiến tiếp theo.
Không khí trong thành vô cùng nặng nề. Đại đa số tướng sĩ đánh mấy ngày liên tiếp đã mỏi mệt không chịu nổi. Hàn Anh chỉ có thể nhân cơ hội này để cho một nhóm người đi tuần tra giám sát, chú ý động tĩnh ngoài thành. Những tướng sĩ khác dành thời gian nghỉ ngơi.
Trong mắt Hàn Anh đã vằn tia máu. Quân Thiên Sơn từng vài lần đánh tới thành, là Hàn Anh dẫn những người liều chết đến ngăn cản, mới đưa đối phương ra khỏi thành. Chính y cũng bị thương nhiều chỗ nhưng vẫn gắng gượng.
- Bùi tiên sinh, chỉ sợ gắng gượng không được bao lâu.
Hàn Anh ngồi một chỗ trên thềm đá, cười khổ nói:
- Bọn họ có đầy đủ vũ khí công thành, hơn nữa binh lực quá nhiều. Thành Hạ Châu của chúng ta bị tàn phá khắp nơi. Giờ họ không tấn công, chỉ sợ là vận chuyển đá ở nơi khác đến, đến lúc đó lại tấn công tới...!
Tay y nắm thành nắm đấm, không nói thêm gì.
Bùi Tích chắp hai tay sau lưng, đứng ở bên cạnh lỗ châu mai đã bị tàn phá, nhìn qua phương xa doanh trại quân địch, chậm rãi nói:
- Hàn tướng quân, ta thấy bọn chúng muốn vây thành rồi!
- Vây thành?
- Chu Lăng Nhạc lương thảo sung túc, nhưng chúng ta lại không như vậy.
Bùi Tích chậm rãi nói:
- Tuy lương thực đã đến Sóc Tuyền, nhưng quân dân trong thành hơn mười vạn, mỗi ngày đều tiêu hao một lượng lớn lương thực. Chu Lăng Nhạc vây thành Hạ Châu, tất cả yếu đạo của thành Hạ Châu đã bị phong tỏa. Đừng nói là lương thực, một tên lính cũng khó có thể tới.
Hàn Anh thở dài:
- Chu Lăng Nhạc tới quá nhanh, chúng ta đánh bại Bắc Sơn, Bắc Sơn bù đắp mấy vạn lương thực. Lương thực tại Sóc tuyền còn chưa kịp vận chuyển tới chúng ta, Chu Lăng Nhạc đã đánh tới... Tiên sinh nói rất đúng, ta thấy tình hình hiện tại như vậy, Sở Đốc tuyệt đối không nên đưa binh đến giúp. Tăng cường phòng ngự Sóc Tuyền, còn có thể cùng Chu Lăng Nhạc quyết một trận.
- Hàn Tướng quân, nếu như Chu Lăng Nhạc thật sự muốn vây thành Hạ Châu, vây mà không tấn công, ngồi chờ chúng ta hết lương thực, ngươi nói chúng ta nên làm thế nào?
Bùi Tích chăm chăm nhìn về hướng doanh trại Thiên Sơn ở phía xa.
Hàn Anh khẽ giật mình, lập tức nắm tay cười lạnh nói:
- Cùng lắm thì không có lương thực, cuối cùng lao ra khỏi thành, chết trận chiến trường mà thôi!
- Sở Đốc sẽ không hi vọng các ngươi chết ở chỗ này.
Bùi Tích chậm rãi nói:
- Sở Đốc để các ngươi ở chỗ này, không phải để các ngươi chờ chết ở đây, mà là muốn các ngươi phải sống sót.
Hàn Anh thở dài:
- Tiên sinh, ta cũng muốn vậy, cùng mọi người sống sót. Nhưng... nhưng tình hình bây giờ, chúng ta cũng chỉ có thể cùng Chu Lăng Nhạc đổ máu tới cùng...!
- Ngươi vừa nói đúng, cho dù thành Hạ Châu mất rồi, Sóc Tuyền còn có thể thủ vững.
Bùi Tích trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói:
- Sóc Tuyền chính là đệ nhất thành Tây Bắc, thành trì chắc chắn. Hơn nữa lúc này Bắc Sơn cũng có thể đưa lương thực đến Sóc Tuyền, đến lúc đó dựa vào thành trì chắc chắn, hơn nữa lương thảo sung túc, có lẽ có thể cùng Chu Lăng Nhạc giằng co đến cùng. Chu Lăng Nhạc nắm được Hạ Châu, hướng về Việt Châu đánh Sóc Tuyền, đường cung cấp hậu cần sẽ tăng lên rất nhiều. Tuy lương thảo sung túc, nhưng thời gian như vậy lại quá lâu, sợ là cũng không thể chống đỡ đến cùng.
Hàn Anh đứng dậy, đi đến bên cạnh Bùi Tích, nói:
- Tiên sinh, nếu như vậy, chúng ta càng phải ở đây liều chết thủ đến cùng, để Sở Đốc tranh thủ thời gian. Hơn nữa chúng ta ở đây làm tiêu hao quân Chu Lăng Nhạc trước, đợi đến lúc Chu Lăng Nhạc đánh tới Sóc Tuyền, áp lực của Sở Đốc cũng sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Bùi Tích hơi quay đầu, nhìn lại Hàn Anh, ánh mắt tĩnh lặng, nhẹ giọng nói:
- Hàn Tướng quân, kỳ thật ngươi và Sở Đốc tương giao không lâu, vì sao nguyện ý vì Sở Đốc tử thủ Hạ Châu Thành?
Hàn Anh khẽ giật mình, không nghĩ Bùi Tích bỗng nhiên hỏi như vậy, lông mày hơi nhăn lại, như có điều suy nghĩ, sau một lát, mới hỏi ngược lại:
- Tại sao tiên sinh lại tử thủ ở đây?
- Hiển nhiên là ngươi biết, Sở Đốc là huynh đệ kết nghĩa của ta.
Bùi Tích nói:
- Ta giao tính mệnh mình cho hắn cũng là chuyện đương nhiên.
- Tiên sinh, ngài nói không sai, tương gia của ta và Sở Đốc quả thực không được bao lâu.
Hàn Anh chậm rãi nói:
- Nhưng sĩ vi tri kỷ giả tử, lúc trước Sở Đốc giao thành Hạ Châu cho ta, đó là sự tín nhiệm lớn, ta không thể để mất lòng tin của ngài ấy. Hơn nữa... không dối gạt tiên sinh, xuất thân của ta, tiên sinh hẳn cũng rõ!
Bùi Tích gật đầu nói:
- Ngươi là bộ hạ cũ của Dư Bất Khuất Lão Tướng quân!
- Không sai.
Hàn Anh gật đầu nói:
- Ta theo Lão Tướng quân vào sinh ra tử, cũng là theo Lão Tướng quân đi tới tây bắc. Lúc trước Lão Tướng quân đi, Chu Đảng đại hành kỳ đạo ở Tây Quan, bài trừ kẻ địch, Hứa Thiệu bị Phương Đông Tín hãm hại, lưu lạc bên ngoài. Khi đó ta cũng rõ, Phương Đông Tín sớm muộn cũng nhằm vào ta.
Dừng một chút, y mới chậm rãi nói tiếp:
- Nếu như không có Sở Đốc, ta hoặc đã giống Hứa Thiệu, chạy trốn ra ngoài, hoặc là ngay cả tính mệnh cũng không được bảo toàn...!
Bùi Tích cũng không nói lời nào, chỉ nhìn Hàn Anh.
- Sở Đốc không những là thượng quan mà còn là ân nhân của ta, hơn nữa... Sở Đốc làm quan ở đây, chứng minh ngài thực sự là vì dân chúng.
Hàn Anh thở dài:
- Lúc trước khi Lão Tướng quân còn sống, cũng thường xuyên dạy bảo chúng ta, chúng ta làm lính chiến đấu, trong lòng phải nhớ kỹ, hết thảy đều là vì để cho dân chúng được sống cuộc sống ấm no. Đi đánh giặc không vì cho dân chúng được sống cuộc sống tốt, như vậy chính là thổ phỉ, là cường đạo, căn bản không xứng là quân nhân.
Bùi Tích gật đầu nói:
- Lời nào của Lão Tướng quân cũng đều là châu ngọc, quả thật chí lý!
- Cho nên Sở Đốc đã một lòng nghĩ cho dân chúng, ta về công hay tư, đương nhiên đều phải thề sống chết cống hiến. Nếu quả thật vì thế mà chết trận sa trường, dưới cửu tuyền gặp Lão Tướng quân, cũng có thể ngẩng đầu khai báo với Lão Tướng quân.
Hàn Anh khoác tay lên lỗ châu mai, nhìn qua phương xa doanh trướng quân địch:
- Tiên sinh, chỉ cần trong thành còn có người nào, sẽ huyết chiến đến cùng, tuyệt không khuất phục!
Bùi Tích đưa tay vuốt râu, mỉm cười nói:
- Hàn Tướng quân quả nhiên là trung can nghĩa đảm.
Y dừng một chút, mới nói tiếp:
- Dù cho chết trận, cũng không thể chết trong Hạ Châu. Hàn Tướng quân, ta chuẩn bị ra khỏi thành!
- Ra khỏi thành?
Hàn Anh khẽ giật mình, không rõ ý của Bùi Tích, hơi cau mày:
- Đến nay thành Hạ Châu bị vây tứ phía, rất khó ra khỏi thành... Nhưng nếu tiên sinh thật sự phải đi, phía đông thành binh lực bạc nhược yếu kém, trong thành còn có mấy trăm kỵ binh, đại khái có thể để cho Hứa Thiệu suất lĩnh kỵ binh, dẫn tiên sinh hướng về phí đông thành phá vòng vây ra ngoài...!
Nhưng Bùi Tích lại cất tiếng cười lớn, Hàn Anh đang thấy kỳ lạ, Bùi Tích lại cười nói:
- Tướng quân cho ta là sợ chết, muốn bỏ thành đi?
- Không dám!
Hàn Anh vội vàng nói:
- Tiên sinh đã hiểu lầm, tiên sinh dẫn binh có kế sách của riêng mình, cho dù ở Sóc Tuyền chặn đánh quân Thiên Sơn, Sở Đốc cũng cần cao nhân như tiên sinh ở bên phụ tá...!
Bùi Tích lắc đầu cười nói:
- Hàn Tướng quân, nếu Sở Đốc muốn làm nên đại sự, bên người càng không thể thiếu được chiến tướng dũng mãnh trung nghĩa như ngươi!
Y hạ giọng, nói:
- Chúng ta cũng không thể chết ở chỗ này, cùng Chu Lăng Nhạc huyết chiến đến cùng đương nhiên là việc bắt buộc phải làm, nhưng không phải ở Hạ Châu... Chúng ta phải rời khỏi nơi này, sau đó tìm cơ hội cùng Chu Lăng Nhạc phân cao thấp!
- Rời khỏi?
Hàn Anh cau mày nói:
- Tiên sinh, tứ phía bị vây, chúng ta làm sao có thể rời khỏi? Hơn nữa lúc này rời khỏi, chẳng phải là dâng thành Hạ Châu cho chúng sao?
- Cam chịu cam chịu, có đôi khi phải mất một cái gì đó, mới có thể đoạt được.
Bùi Tích đưa tay, vỗ nhè nhẹ lên vai Hàn Anh, hạ giọng nói:
- Tướng quân chuẩn bị đi, hai ngày này chúng ta phải rời khỏi thành Hạ Châu. Trước hết phải để cho các tướng sĩ có chuẩn bị, nhưng chớ để cho bọn họ biết rõ chúng ta phải rời khỏi, tránh loạn lòng quân.
Hàn Anh có chút mơ hồ, nhưng y biết rõ Bùi Tích là đệ nhất trợ thủ bên cạnh Sở Hoan. Hơn nữa thấy Bùi Tích thong dong dị thường, trong nội tâm thầm nghĩ chẳng lẽ vị tiên sinh khiêm tốn này đã có chiến lược mới?
Hơi trầm ngâm, Hàn Anh hỏi:
- Vậy tiên sinh ra khỏi thành, muốn đi nơi nào?
Bùi Tích vuốt vuốt chòm râu, nói khẽ:
- Đi gặp đối thủ của chúng ta!
- À?
Hàn Anh giật mình nói:
- Tiên sinh, chuyện này... thời điểm này ngài đi gặp bọn họ? Chuyện này... không được, quá mức hung hiểm, nếu Sở Đốc ở đây cũng sẽ không đồng ý.
- Tướng quân yên tâm, ta biết nên làm như thế nào.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói:
- Các vị đợi sau khi trời tối, ta sẽ ra khỏi thành.
- Tiên sinh...!
Hàn Anh phải thuyết phục.
Bùi Tích khoát tay nói:
- Tướng quân không cần quản nhiều, chỉ cần tạm thời bảo vệ tốt cho thành trì được rồi, ta tự có đối sách.
- Chuyện này, nếu tiên sinh thực sự phải đi, tất yếu phải phái nhiều trợ thủ đi cùng...!