Cách thành Bắc Hạ Châu không đến mười dặm, doanh tướng quân Tây Bắc liên miên, cảnh ban đêm tĩnh mịch. Mặc dù lúc này hai vạn quân tạm thời xây dựng cơ Sở, nhưng cả doanh trại lại hết sức yên tĩnh, cho thấy kỷ luật nghiêm minh của quân Tây Bắc.
Chỉ là một góc doanh trại hướng Tây, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Đó là tiếng kêu của các thương binh đang được trị thương. Quân Tây Bắc đương nhiên cũng có quân y riêng, chỉ là số lượng không nhiều lắm. Đánh thành Hạ Châu, quân Tây Bắc cũng chết trận vài trăm người, người bị thương cũng rất nhiều, phải dựa theo mức độ nặng nhẹ để sắp xếp chữa trị.
Phía trước doanh trại, dùng gỗ làm tạm hàng rào dài như một con rắn, cách một đoạn là một tòa vọng tháp đơn giản. Mục đích là để phòng ngừa quân trong thành sẽ thừa cơ đánh lén.
Đối với đại đa số quân tướng sĩ Tây Bắc mà nói, trong lòng bọn chúng trận chiến Hà Châu cũng không thể nào tích cực được. Nhiều người đều hiểu rõ, trong số quân Tây Quan trấn thủ thành Hạ Châu có không ít là quân xuất thân từ quân Tây Bắc.
Quân Tây Bắc lúc đầu ở trong tay Phong Hàn Tiếu, có tám vị phó tướng. Quân Tây Bắc cũng chia làm tám quân đoàn, binh sĩ trong ngoài thành Tây Bắc. Mặc dù lúc đầu đại đa số đều không đồng nhất quân đoàn, hơn nữa tám đại quân đoàn lúc trước bởi vì nguyên nhân phe phái còn đối lập lẫn nhau. Nhưng nói cho cùng là tất cả mọi người xuất thân từ chung một hệ thống, cũng từng vào sinh ra tử trấn thủ biên cương. Cho đến hôm nay đã từng là chiến hữu lại muốn đối chọi gay gắt, nói dễ nghe một chút là vì bản thân, nói khó nghe là thủ túc tương tàn. Đối với cuộc chiến như vậy, trong lòng rất nhiều binh sĩ đều không quá nhiệt tình.
Chỉ là nghiêm chỉnh huấn luyện binh sĩ, lấy phục tùng mệnh lệnh là thiên chức. Trong quân lệnh chỉ có thể dốc hết sức lực trách nhiệm của một quân nhân, không thể không phục.
Doanh trại yên tĩnh, trên tháp quan sát phía trước, đột nhiên có tiếng gào thét liên tiếp:
- Có biến, phía trước có ánh lửa.
Tại hàng rào gỗ cạnh binh sĩ tuần tra lập tức giữ vững tinh thần, nắm chặt giáo mác trong tay, lần lượt chạy vội tới hàng rào gỗ phía sau.
Tướng phụ trách đoàn tuần tra đã cao giọng nói:
- Phải chăng quân địch tập kích doanh trại? Mau thổi kèn chuẩn bị đánh địch....!
Binh sĩ trên tháp vội hỏi:
- Đợi chút, cái kia... chỉ có chút ánh lửa... có vẻ không có nhiều người...!
- Nhìn rõ ràng đi, rốt cuộc tình hình như thế nào?
- Nhìn thấy rồi, hai người, chỉ có hai người... bọn họ đang đi về hướng này!
Phía trên có người kêu lên:
- Có cần giết họ hay không?
- Chỉ có hai người?
Phía dưới lập tức chỉ bảo:
- Trước khi chưa làm rõ tình hình, không được manh động. Ta lập tức đi báo cho tướng quân, những người khác chú ý đề phòng kỹ hơn, coi chừng quân địch đánh lén.
Trận địa của quân nhân ở cửa doanh trại Tây Bắc sẵn sàng đánh địch, trong tay giáo mác sẵn sàng, còn có xạ thủ kéo căng dây cung, bất cứ lúc nào cũng có thể phóng tên.
Ánh lửa đến gần, binh sĩ dẫn đầu trên tháp trông thấy, người đến quả nhiên chỉ có hai người. Người phía trước mặc áo trường bào màu xám, trong tay cầm một cây côn gỗ bình thường. Sau lưng gã là một người lùn mặc áo giáp, người lùn kia mặc áo giáp màu đen. Mặc dù vóc dáng rất thấp, nhưng khi đi trên đường lại khiến người ta cảm thấy mỗi bước chân của gã đều như thiên quân.
Càng kỳ quái hơn là, người lùn này lấy một bó đuốc, trên vai phải lại mang binh khí, tay phải cầm binh khí đi theo bên cạnh người mặc trường bào kia.
Người mặc trường bào đi không nhanh. Binh sĩ có nhãn lực tốt, thậm chí có thể thấy từng bước đi của tên mặc trường bào kia, dường như hơi có chút cà nhắc. Mặc dù không phải quá nghiêm trọng, nhưng mỗi bước đi có thể nhìn thấy rõ ràng chân sau kéo đi rất nhẹ.
Những binh sĩ canh giữ ở cửa doanh trại hai mắt nhìn nhau đều rất ngạc nhiên, thật sự không biết hai người này rốt cuộc là thần thánh phương nào. Có người thầm nghĩ chẳng lẽ lại là quân Thiên Sơn bên kia tới. Chỉ là nếu là quân Thiên Sơn đến không nên đi theo hướng chính nam mà tới. Hướng này giống như là từ trong thành Hạ Châu ra, nhưng cũng không người nào cảm thấy bọn chúng thật sự là từ thành Hạ Châu tới. Thời điểm này vẻn vẹn chỉ có hai người phía trước đến quân doanh Tây Bắc, dường như tự tìm đường chết.
- Đứng lại, tiến lên một bước giết không tha!
Binh sĩ chỉ giáo về phía trước, vô số cung cũng nhằm vào người tới.
Người mặc trường bào dừng lại cao giọng nói:
- Xin truyền Cam tướng quân, Bùi Tích của thành Hạ Châu đến cầu kiến!
Mọi người nghe vậy, chấn động. Mặc dù nhìn thấy hai người này đi từ hướng thành Hạ Châu tới nhưng mọi người cũng không tin thời gian này thành Hạ Châu có người dám đến. Nhưng nghe thấy nói như vậy mọi người mới biết được hai người này quả thật là từ trong thành tới.
Các tướng sĩ hai mắt nhìn nhau, đã có người nói:
- Mau đi bẩm báo tướng quân!
Có người lập tức chạy như bay, những người khác lại dò xét hai người này. Bùi Tích không nói thêm, nhìn từ trên xuống dưới cũng không có gì đặc biệt, ngược lại người lùn bên cạnh Bùi Tích lại có chút thu hút ánh nhìn của người khác.
Người lùn kia nhìn phía trên có vẻ gầy yếu, thậm chí có thể nói là xấu xí, nhưng nhìn trên áo giáp có phần nặng nề, khôi giáp không nói làm gì, cái làm cho người ta giật mình là trên vai người lùn kia còn mang binh khí. Binh khí này so với người lùn kia dài hơn rất nhiều. Binh khí kia có chút kì lạ. Nhìn phía trên cán thiết kế như một chiếc giáo, nhưng ở mũi đằng sau lại thiết kế như thiết trùy, giáo và trùy cùng hợp thành nhất thể, dị thường hiếm có. Các binh tướng ở đây đều có kinh nghiệm sa trường, đương nhiên có thể nhìn ra, binh khí kia chính là tinh thiết Sở chế, sức nặng tuyệt đối không nhẹ. Người lùn xấu xí này không những mặc áo giáp nặng hơn nữa còn mang một binh khí cực kỳ nặng như vậy nhưng lại lỗ vẻ nhẹ nhõm tự nhiên tựa như trên vai mang một cái lông chim. Việc này khiến mọi người giật mình, thầm nghĩ khí lực của người lùn này tuyệt đối không nhỏ.
Bọn chúng đương nhiên không biết, Tần Lôi lực lớn vô cùng, đó là thần lực trời sinh, không phải vài cao thủ võ lâm Hậu Thiên luyện công mà nên. Cũng bởi vậy nên khí lực của Tần Lôi rất toàn vẹn, dễ khống chế hơn nhiều so với nội lực. Giáo dài cổ quái trên vai gã là vật đoạt được từ trong tay Cầu tướng quân khi giao chiến ở Hồ Lô trại.
Trước đây Tần Lôi không tiện tay dùng binh khí, vất vả lắm mới đoạt được gậy đồng côn, coi như trân bảo. Đợi tới lúc giao thủ cùng Cầu tướng quân, gã liền nhắm trúng món binh khí này, muốn đoạt lại. Cầu tướng quân cũng là lỗ võ hữu lực, sử dụng binh khí có sức nặng rất lớn. Hơn nữa, chất liệu mà thiết trùy này dùng không tầm thường, tổn hao biết bao sức lực Cầu tướng quân mới tìm được chất liệu, tỉ mỉ chế tạo thành. Không thể đem ra so sánh với đồng côn của Tần Lôi. Tần Lôi có được thiết trùy này hiển nhiên là vui mừng.
Tần Lôi thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, chẳng có cảm giác gì, chỉ là thấy rất nhiều cung tiễn chĩa vào mình và Bùi Tích, có chút mất hứng, lớn tiếng nói:
- Tất cả... tất cả buông cung xuống, nếu bị thương các ngươi sẽ bị giết hết!
Gã vừa nói xong, mọi người nhìn nhau lập tức đều cười ha hả.
Mặc dù nói mọi người thấy khí lực của Tần Lôi không nhỏ, nhưng hôm nay là ở quân doanh Tây Bắc. Mấy vạn đại quân đóng ở đây, giáo mác cung tiễn sẵn sàng, người lùn gầy yếu này lại không ngượng mà nói lớn như vậy, tất nhiên là làm cho mọi người cảm thất buồn cười dị thường.
Tần Lôi thấy mọi người cười to, mặc dù gã không có tâm kế, nhưng thấy tiếng cười kia tràn đầy giễu cợt, càng không thoải mái tiến lên hai bước, cả giận nói:
- Các ngươi đang cười ai?
Một tên binh sĩ không nhịn được nói:
- Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi là ai? Muốn giết chúng ta, ngươi có bản lĩnh lớn thế sao?
- Đúng thế, tiểu tử bằng không đem bản lĩnh của ngươi ra đây cho chúng ta xem, gió Tây Bắc lớn, lúc nói chuyện cẩn thận một chút, chớ có nói bừa!
Bốn phía lại cười vang một hồi.
Hai tròng mắt Tần Lôi phun ra lửa hận, cái gã ghét nhất là người khác giễu cợt, trêu tức mình. Gã cắn chặt răng, Bùi Tích dường như cũng cảm nhận được Tần Lôi đang tức giận, cau mày nói:
- Lôi nhi, không cần để ý lời của bọn chúng.
Trong thiên hạ, người duy nhất Tần Lôi nghe theo cũng chỉ có Bùi Tích, thậm chí là Sở Hoan Tần Lôi cũng chỉ nể mặt Bùi Tích mới nghe theo. Thấy binh sĩ chỉ trỏ với mình, trong những ánh mắt kia tràn ngập sự giễu cợt, trong mắt Tần Lôi những người này dường như biến thành mình lúc ở kinh thành. Bọn chúng đã từng nhốt gã trong lồng sắt, hết sức giễu cợt. Tiểu Bá Vương nhất thời tức giận, không nghe thấy Bùi Tích nói gì, trong lúc đó hét một tiếng lớn đi về trước hai bước thiết trùy trong tay đã vung ra.
Gã hét một tiếng lớn, chờ gã phóng tới, không ít người chưa kịp phản ứng. Mặc dù lực của Tần Lôi vô cùng lớn nhưng thân hình lại gầy yếu nên động tác linh hoạt dị thường. Thiết trùy vung ra nhưng không hướng binh sĩ Tây Bắc. Trước khi vung ra Bùi Tích liên tục dặn dò không được gây thương hại cho quân nhân Tây Bắc nào, lời này gã nhớ kỹ trong lòng. Nhưng lửa giận trong lòng lại cần nơi phát tiết, nhìn thấy bên cạnh có một tòa vọng tháp, thiết trùy hung hăng vung ra đập tan cái vọng tháp.
Nhìn qua tháp chế tạo đơn giản, phía dưới dùng tám cái cọc gỗ lớn, Tần Lôi quét một đường, thiết trùy vốn vô cùng nặng, hơn nữa lực của Tần Lôi lại vô cùng lớn quét một đường nghe được tiếng "Răng rắc, răng rắc".
Giống như là khoái đao cắt đậu hũ, bệ tám cọc gỗ lập tức cắt thành hai đoạn. Tần Lôi vô cùng hả hê. Trong lúc đó binh sĩ bên trên trợn mắt há mồm nghe được tiếng vang chầm chậm, chợt nghe được tiếng kêu:
- Tháp gỗ sắp sập, chạy mau, chạy mau...!
Binh sĩ bên trên lập tức phục hồi lại tinh thần, lúc này cũng không ai rảnh quản Tần Lôi, dốc sức hướng về bốn phía chạy trốn. Tòa tháp đã nghiêng ngả, hai tên binh sĩ phụ trách trên tháp vô cùng hoảng sợ, bám lấy lan can sắc mặt tái nhợt hô lớn:
- Cứu mạng...!
Tháp gỗ nói đổ là đổ, Bùi Tích thấy tình thế không ổn lạnh lùng nói:
- Lôi nhi, tháp gỗ sắp đổ, đỡ lấy...!
Tần Lôi thấy tháp gỗ đã nghiêng, tình thế xem ra đang muốn đổ, nghe thấy Bùi Tích nghiêm nghị quát lớn không dám chống lại, vung hai tay, bỏ bó đuốc và thiết trùy trong tay. Tần Lôi đã tiến đến gần, bắt được hai cọc gỗ giữ vững. Mấy tên binh sĩ chạy trốn kia nhìn thấy càng trợn mắt há mồm, sao có thể ngay cả tháp gỗ cũng có thể giữ vững?