Hai tay Tần Lôi chỉ vào tháp gỗ, đúng là bộ mặt chân thật đáng tin, ngay cả khí cũng không thở gấp. Binh tướng đang bỏ chạy tứ phía thấy tình trạng này đều dừng bước, trợn mắt há mồm.
Những tướng sĩ này quanh nằm trong quân đội, người dũng mãnh mạnh mẽ cũng thấy nhiều, nhưng từng nhìn thấy người hung hãn như vậy. Thân hình Tần Lôi gầy yếu thấp bé, chống tháp gỗ to lớn. Trong mắt mọi người lúc này, thần hình thấp bé này không thể chê cười nổi, mà là một nhân vật khủng bố.
- Tích phụ, làm sao bây giờ?
Tần Lôi nhìn ánh mắt kinh hãi của mọi người, những bực tức vừa rồi lập tức tan thành mây khói.
Hai tên binh sĩ thên tháp vẫn ôm chặt lan can gỗ, cái tháp gỗ này vẫn nghiêng, vị trí của bọn họ, khoảng cách với mặt đất nói cao cũng không cao, nói thấp cũng không thấp. Nếu nhảy xuống, không đến mức mất mạng, nhưng gãy xương thì không thể tránh được.
Thần sắc Bùi Tích bình tĩnh, phân phó:
- Cẩn thận thả bọn họ xuống, đừng làm bọn họ bị thương.
Tần Lôi gật gật đầu, hai tay nắm chặt cọc gỗ, chậm rãi giơ lên, xung quanh phát ra từng trận kinh hô. Tần Lôi chậm rãi nghiêng tháp gỗ về một bên. Khi tháp gỗ cách mặt đất không cao, hai tên binh sĩ chỉ sợ xảy ra biến cố liền vội vàng nhảy xuống. Tần Lôi nhìn thấy người nhảy xuống, kêu lên:
- Tránh ra một chút, tránh đè chết các ngươi!
Hai tên binh sĩ vội vàng tránh né. Tần Lôi thấy hai người tránh né, lúc này mới buông tay. Tháp gỗ "ầm ầm" một tiếng đổ xuống, chia năm xẻ bảy. Tần Lôi phủi tay, đi qua nhặt thiết chùy thương lên, lại nhìn thấy bó đuốc mình vừa cắm xuống đã tắt, nghĩ còn phải chiếu sáng đường cho Tích phụ. Gã nhìn trái nhìn phải, thấy bên cạnh có bó đuốc quân doanh, không nhiều lời, đi lên lấy xuống rồi nắm trong tay, đi tới bên cạnh Bùi Tích.
Quân sĩ Tây Bắc lúc này còn chưa phục hồi tinh thần, đều kinh hãi thần lực của Tần Lôi. Có người trong lòng đã nghĩ, trách không được Hạ Châu thành này khó đánh như vậy, trong lúc này mà cất giấu nhân vật lợi hại như thế, không khỏi khâm phục, nhất thời quên rằng hai người trước mắt là kẻ thù.
Có một danh tướng khôi phục lại tinh thần, lạnh lùng quát:
- Thật lớn mật, lại dám tới chỗ này giương oai, người đâu, bắt bọn chúng lại!
Chúng binh sĩ lúc này mới hồi phục tinh thần. Tần Lôi không coi đại doanh Tây Bắc ra gì, dám quét đổ tháp gỗ, thật sự là to gan lớn mật.
Làm lính cũng phải cần thể diện, đối phương chỉ có vẻn vẹn hai người, lại hung hăng càn quấy ngay tại doan trại Tây Bắc như vậy, trong lúc nhất thời có chút tức giận. Có binh sĩ đã cầm thương nhắm ngay hai người. Mặc dù mọi người đều biết thần lực trời sinh của Tần Lôi, chẳng qua nghĩ đến đây là quân doanh Tây Bắc, người đông thế mạnh, muốn bắt hai người này, dễ như trở bàn tay.
Đúng lúc này, nghe được một tiếng quát chói tai:
- Dừng tay!
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy một gã tướng quan đang bước nhanh tới, nhìn thấy người nọ, chúng binh sĩ lập tức thối lui, quan tướng này đi lên phía trước, chắp tay với Bùi Tích:
- Các hạ là Bùi Tích?
- Đúng vậy!
- Tướng quân đang chờ ở lều lớn!
Tướng đến chắp tay nói:
- Xin mời đi theo ta!
Bùi Tích sửa sang lại xiêm y, dưới sự chú ý của mọi người, dẫn Tần Lôi, đi theo quan tướng này đến trong đại quân doanh. Đi vào trong doanh trướng, chỉ thấy Cam Hầu đang ngồi ở trung tâm, bên cạnh là hơn mười danh tướng.
Bùi Tích mặt không đổi sắc, chậm rãi tiến lên. Tần Lôi vẫn cầm thương, tuy nhiên trong trướng đèn đuốc sáng trưng, nhưng không có sự phân phó của Bùi Tích, Tần Lôi vẫn cầm bó đuốc, ánh mắt nhìn chung quanh một lượt, không nhìn người, mà là xem áo giáp trên những người này.
Chúng tướng quan đứng ra hai bên, áo giáp lạnh buốt, đeo đao băng giá, nguyên một nhóm thần sắc lạnh lùng, nhìn hai người Bùi Tích.
Bùi Tích tiến lên, đứng trong trướng:
- Bùi Tích Hạ Châu, bái kiến Cam Tướng quân!
Cam Hầu dò xét Bùi Tích vài lần, cười lạnh nói:
- Bùi Tích? Tên ngươi bổn tướng đã nghe qua. Nghe nói Sở Hoan ở Tây Quan xây dựng lại Cấm Vệ quân, có một thủ hạ đắc lực, chuyên quản sự vụ của Cấm Vệ quân, người đó tên là Bùi Tích, không biết có phải là ngươi hay không?
- Vâng!
Cam Hầu ngồi dựa vào ghế, ăn nói thẳng thắn:
- Bùi Tích, ngươi cũng đã biết đây là nơi nào?
- Nếu đã đến, đương nhiên biết rõ.
Bùi Tích bình tĩnh tự nhiên, giọng bình thản:
- Đây chắc chắn là quân doanh của Tây Bắc!
- Nếu ngươi biết, còn có gan tới đây, bổn tướng thật sự bội phục dũng khí của ngươi.
Cam Hầu cười lạnh nói:
- Vậy ngươi hẳn cũng biết, chỉ cần bổn tướng ra lệnh một tiếng, là có thể lấy đầu của ngươi?
Tần Lôi ở phía sau nghe được, lập tức reo lên:
- Ngươi dám động một cọng tóc của Tích phụ, ta chặt hết đầu các ngươi xuống, treo ở trên đầu thành!
Lời vừa nói ra, chúng tướng ở đây liền khẽ giật mình, lập tức tất cả đều hiện ra vẻ tức giận. Không ít người đã cầm chặt chuôi đao, có người lạnh lùng quát:
- Thật lớn mật, dám cuồng ngôn ở đây, trước làm thịt tiểu tử thối này!
- Sặc sặc!
Đã có tướng quân rút đao ra, dưới ngọn đèn dầu, lưỡi đao lóe ra hàn quang.
Tần Lôi chẳng hề để ý, lớn tiếng nói:
- Các ngươi muốn cùng đánh với ta?
- Lôi nhi câm miệng!
Bùi Tích trầm giọng nói:
- Nói thêm câu nữa, lập tức đuổi ngươi đi ra.
Tần Lôi nếu là Tôn Ngộ Không, Bùi Tích giống như là Phật Tổ Như Lai, Bùi Tích nói một lời, Tần Lôi liền không dám nhiều lời.
Cam Hầu dò xét hai mắt Tần Lôi, cười nói:
- Quả nhiên là có dũng khí.
Ánh mắt chuyển qua trên mặt Bùi Tích, nói:
- Các hạ không thủ ở trong thành, vì sao phải tới nói này? Chẳng lẽ là muốn xin hàng?
Bùi Tích không trả lời mà hỏi lại:
- Tướng quân chuẩn bị muốn bao nhiêu người chết?
Cam Hầu khẽ giật mình, nhíu mày, trầm giọng nói:
- Lời này của ngươi là có ý gì?
- Cam Tướng quân, ta biết dũng sĩ Tây Bắc dưới tay ngươi, đều là tướng sĩ dũng mãnh có kinh nghiệm sa trường. Nghe nói Cam Tướng quân thương lính như con, coi tướng sĩ Tây Bắc như huynh đệ của mình, mấy ngày liên tiếp, mấy trận chiến của ta và ngươi, dưới tay ngươi chết không ít huynh đệ, trong lòng Cam Tướng quân nhất định hết sức khổ Sở.
Thanh âm Bùi Tích hòa hoãn, không nộ tự uy:
- Ta chỉ muốn hỏi tướng quân, theo ý của ngươi, nếu quả thật muốn đánh hạ thành Hạ Châu, tướng quân còn phải chuẩn bị để bao nhiêu huynh đệ chết?
Không đợi Cam Hầu lên tiếng, một gã tướng lãnh bên cạnh đã lạnh lùng nói:
- Cho dù chết bao nhiêu người, thành Hạ Châu đều sẽ bị chúng ta công phá, đến lúc đó chắc chắn thẳng tay chém giết chó gà thành Hạ Châu!
- Ồ?
Bùi Tích cười nhạt một tiếng:
- Cam Tướng quân, lời của vị tướng quân này không biết có phải là ý của ngươi hay không? Nếu quả thật nói thay ý của ngươi, như vậy ta không còn gì để nói.
Cam Hầu liếc thuộc hạ, mới nói:
- Nếu như ý của gã không thay cho ý của bổn tướng, ngươi sẽ nói như thế nào?
- Mấy ngày này dưới sự đánh chém, trong lòng Cam Tướng quân, quân Tây Bắc ngươi tuy kiêu dũng thiện chiến, nhưng tướng sĩ bên trong thành Hạ Châu cũng không sợ chết chết.
Bùi Tích liếc vị thuộc hạ kia:
- Vị tướng quân này lời nói hùng hồn, nói muốn thẳng tay chém giết thành Hạ Châu. Lời này ta tin tưởng, ta cũng biết, nếu như tướng quân thật sự dốc toàn lực, có lẽ thật sự có thể làm được điều này. Nhưng tướng quân không thừa nhận cũng không được, khi thẳng tay chém giết thành Hạ Châu, mấy vạn tướng sĩ Tây Bắc dưới tay ngươi có thể sống mà đi ra khỏi thành, chỉ sợ không được!
- Ngươi đang uy hiếp bổn tướng?
- Không phải là uy hiếp, mà là ăn ngay nói thật.
Bùi Tích chậm rãi nói:
- Nếu như tướng quân không tin, đại khái có thể thử một lần. Đến lúc đó thành Hạ Châu máu chảy thành sông, trở thành một tòa tử thành thực sự. Tướng quân từ trong vũng máu đứng lên, phóng tầm mắt nhìn tới, ngoại trừ tướng sĩ thủ thành của ta, còn có vô số dũng sĩ dưới trướng của ngươi!
Chúng thuộc hạ đều cau mày.
Kỳ thật trong lòng mọi người đều biết, mấy ngày nay đánh trận, quân coi giữ trong thành có thể nói ương ngạnh dị thường. Không nói trước lúc nào có thể công phá thành trì, dù cho thật sự đánh hạ được, cái giá phải trả tất nhiên không nhỏ.
Thanh âm Bùi Tích tuy không lớn, ngữ khí bình thản, nhưng mỗi một chữ của y đều chui vào tai mọi người, làm cho mọi người cảm thấy mỗi một chữ y nói đều có lý.
Cam Hầu sờ cằm, hai con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bùi Tích:
- Ngươi nói những lời này, rốt cuộc là ý gì?
- Cam Tướng quân, quân Tây Bắc các ngươi cùng quân Thiên Sơn dốc hết toàn lực, tấn công mạnh vào thành Hạ Châu, mục đích cuối cùng, chẳng qua là muốn công phá thành Hạ Châu.
Bùi Tích nói tiếp:
- Đã như vậy, ta có một chủ ý, có thể khiến cho các ngươi không cần tốn nhiều sức nắm giữ thành Hạ Châu, nhưng lại có thể chết ít người hơn...!
Mọi người nhất thời đều ngạc nhiên, Cam Hầu ngơ ngác một chút, hỏi:
- Bùi Tích, ngươi hôm nay đến đây, chẳng lẽ là muốn gia nhập vào bổn tướng, vì bổn tướng quân hiến kế phá thành?
- Việc ăn cây táo, rào cây sung, Bùi mỗ làm không được.
Bùi Tích mỉm cười, lắc đầu nói:
- Nếu tướng quân cho rằng Bùi mỗ là đến đây bán đứng quân coi giữ trong thành, chỉ sợ là hiểu lầm rồi.
- Vậy ngươi có ý gì?
- Tướng quân, chúng ta không cần quanh co lòng vòng, chúng ta có thể giao thành Hạ Châu cho ngươi, nhưng ngươi phải cam đoan.
Bùi Tích nghiêm mặt nói:
- Phải cam đoan không để quân cùng dân chúng trong thành chịu tổn thương!
Hai hàng lông mày Cam Hầu hơi giương lên, cười nói:
- Nói như vậy, ngươi chính là đến đây xin hàng?
- Bùi mỗ muốn tướng quân cam đoan, đợi sau khi vào quân thủ thành rút lui, các ngươi tiến vào thành Hạ Châu, không được gây hại cho bất kỳ người dân nào trong thành.
Thần sắc Bùi Tích nghiêm túc:
- Không những quân Tây Bắc các ngươi, mà ngay cả quân Thiên Sơn của Chu Lăng Nhạc, cũng không thể làm hại người dân trong thành...!
- Đợi một chút...!
Cam Hầu cau mày nói:
- Ngươi nói cái gì? Đợi quân giữ thành rút lui? Lời này ta nghe không hiểu. Như lời ngươi nói sau khi rời thành, là có ý gì? Là nói sau khi đầu hàng?
- Quân giữ thành hoàn toàn có thể cùng các ngươi huyết chiến đến cùng, vì sao phải đầu hàng?
Bùi Tích chậm rãi nói:
- Có thể hiến thành, nhưng quân giữ thành không đầu hàng...!
Chúng tướng hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều nghe không hiểu ý lời nói của Bùi Tích.
Cam Hầu hơi nghiêng người về phía trức, có chút mơ hồ, hỏi:
- Bùi Tích, ý của ngươi không phải là, đợi đội quân của các ngươi rời thành Hạ Châu, sau đó quân ta tiến vào trong thành, chủ trì đại cục chứ?
- Chính là ý này?
Bùi Tích chống côn gỗ:
- Tướng quân phải cam đoan gần hai vạn quân giữ thành, có thể bình yên vô sự rời thành Hạ Châu, sau đó tướng quân có thể dẫn quân tiến vào trong thành.
Cam Hầu lập tức cười ha hả, vuốt chòm râu nói:
- Bùi Tích, ngươi đang nói đùa với bổn tướng sao? Cho hai vạn đại quân của các ngươi rời đi, sau đó chúng ta nắm giữ một tòa thành không, tùy ý các ngươi rời đi. Hai vạn binh mã này, có thể nói là quân chủ lực của Tây Quan, như vậy cho các ngươi rời đi cùng Sở Hoan tụ hợp, sẽ quay lại đối đầu với bọn ta?
- Tướng quân cảm thấy Bùi mỗ đang nói đùa?
Bùi Tích thở dài:
- Chỉ là lời nói đùa này ta nghĩ không buồn cười, hơn nữa Bùi mỗ cũng sẽ không nói đùa.
Tiếng cười Cam Hầu giảm xuống, lắc đầu nói:
- Nắm một tòa thành trống, lại cho quân chủ lực Tây Quan bình yên rời đi, tuyệt không có khả năng!
- Đã như vậy...!
Mặt Bùi Tích không biểu tình:
- Như vậy chi bằng tướng quân đến công thành. Không giấu tướng quân, các ngươi muốn vây thành bức bách thành Hạ Châu khuất phục, cái này sợ không thể thực hiện được. Lương thảo trong thành của ta tuy không nhiều, nhưng ăn mặc tiết kiệm, qua ba bốn tháng vẫn không thành vấn đề. Nếu như bên này các ngươi, lương thảo quân Tây Bắc chỉ sợ cũng đã thiếu trầm trọng. Các ngươi có thể dựa vào lương thảo trợ giúp của Chu Lăng Nhạc, ta cũng biết lương thảo Chu Lăng Nhạc dư dật, nhưng mười vạn đại quân các ngươi, mỗi ngày tiêu hao bao nhiêu lương thực, trong lòng các ngươi biết rõ. Cho dù Chu Lăng Nhạc thật sự có thể từ trên núi liên tục cung ứng lương thảo, cũng không biết y có thể đủ chi bao lâu? Mặc dù các ngươi là liên quân, nhưng quân Tây Bắc dù sao cũng khác quân Thiên Sơn, ta không tin Chu Lăng Nhạc thật sự sẽ một mực cung ứng lương thực cho các ngươi. Còn như Sở đốc, nếu như các ngươi một mực giằng co ở đây, Sở đốc cũng sẽ không ngồi yên không để ý, ngài nhất định sẽ nghĩ biện pháp tập kết đại quân. Nếu như ngày nào đó Sở đốc dẫn đại quân đến giúp, các ngươi cũng không nên thấy kỳ quái... Nếu muốn công thành, hai vạn quân coi giữ thành, tùy thời xin đợi!
Y cười nhạt một tiếng, xoay người nói:
- Lôi nhi, chúng ta đi!
- Khoan đã!
Bùi Tích chưa đi được hai bước, Cam Hầu đã kêu lên.
Bùi Tích cũng không quay đầu lại, chỉ hỏi:
- Lúc này, tướng quân là muốn kéo chúng ta ra ngoài chặt đầu, hay là muốn giam chúng ta lại?