Sở Hoan quay đầu lại, liền thấy mấy tên lính Hà Tây trong viện nhỏ, có người cầm đao, có người cầm tên nỏ trong tay, nhắm ngay đầu tường. Trong khi Sở Hoan nhíu mày, liền nghe được có người lớn tiếng nói:
- Không nên ra tay, là người của chúng ta.
Cùng lúc đó, Mao Nhân Câu vội vàng chạy tới.
Lính Hà Tây không lập tức thu hồi vũ khí, Mao Nhân Câu nói với đầu tường:
- Trúc đại hiệp, có phải gặp được tình huống gì?
Sở Hoan do dự một chút, cuối cùng nhảy xuống từ đầu tường. Lính Hà Tây đều lui về sau một bước, lúc này đã nhận rõ là Trúc đại hiệp của Khổng Tước Đài, mới thu hồi binh khí, một người chắp tay khách khí nói:
- Hóa ra là Trúc đại hiệp, thực sự xin lỗi, mấy huynh đệ chúng ta trực buổi tối, đi qua hậu viện, nghe được bên này có động tĩnh, cho nên chạy tới đây.
Sở Hoan mỉm cười, nhìn Mao Nhân Câu, cười hỏi:
- Mao lĩnh đội sao cũng tới rồi?
Kho củi giam giữ Ngũ Sĩ Chiêu ở hậu viện trạm dịch, phòng ở phía trước, chuyện vừa xảy ra bên này, Mao Nhân Câu đã chạy tới, thực sự quá trùng hợp.
Mao Nhân Câu nói:
- Cô nương có chuyện giao xuống, chuyện liên quan tới Trúc đại hiệp, ta tới phòng trọ, không thấy Trúc đại hiệp, biết được Trúc đại hiệp tới đây, cho nên đặc biệt tới tìm.
- Thì ra là thế.
Mao Nhân Câu quay đầu lại, trông thấy cửa sau kho củi đã nhão nhoẹt, hơi cau mày, đi qua nhẹ nhàng nhảy vào trong phòng củi. Gã nhanh chóng đi ra, sắc mặt hơi ngưng trọng, nói:
- Trúc đại hiệp, Ngũ Sĩ Chiêu đã chết rồi.
Sở Hoan thở dài:
- Hắn chết thực sư không đúng lúc.
Vài tên lính Hà Tây ngơ ngác nhìn nhau, Mao Nhân Câu nói với những người kia:
- Giam giữ bên trong chính là đạo phỉ chúng ta bắt được trên đường, vốn định đưa tới Hà Tây cho quan phủ, hiện giờ đột nhiên mất mạng.
Một gã lính Hà Tây nói:
- Chúng ta phụng lệnh nghênh đón Khổng Tước Đài, sau khi tới Hà Tây, phụ trách hộ vệ các vị chu toàn, nếu có thất trách, chúng ta đều bị xử quyết theo quân pháp. Chỉ là ở ngoại cảnh Hà Tây, lại không nằm trong phạm vị chức trách của chúng ta.
Gã nói hết sức rõ ràng phạm vi chức trách của mình, dường như lo lắng chuyện mà Khổng Tước Đài gặp phải không liên quan tới họ, còn chết một người, họ không để trong lòng.
- Làm phiền làm phiền.
Mao Nhân Câu chắp tay nói:
- Các vị đi nghỉ ngơi trước, việc này tự chúng ta xử lý.
Lính Hà Tây cũng không nói nhiều, dẫn người rời đi.
Chờ sau khi mọi người rời đi, Mao Nhân Câu mới tiến tới hỏi:
- Trúc đại hiệp, Ngũ Sĩ Chiêu hắn…?
- Vừa rồi ta đang muốn truy tìm thích khách.
Sở Hoan thở dai:
- Chỉ là lính Hà Tây đột nhiên xuất hiện, giờ phút này sợ đã trốn xa.
- Thích khách?
Mao Nhân Câu cau mày nói:
- Trúc đại hiệp nói có thích khách hành thích Ngũ Sĩ Chiêu sao?
- Đúng vậy.
Sở Hoan đáp:
- Mao lĩnh đạo, theo ý của ngươi, Ngũ Sĩ Chiêu này có oán hận với người nào, lại hành thích hắn vào giờ phút này?
Mao Nhân Câu khẽ giật mình, nhíu mày, hơi trầm ngâm, mới lắc đầu nói:
- Ngũ Sĩ Chiêu lén có oán hận với người nào, ta thực sự không rõ ràng lắm, chỉ là nếu đi theo tới đây hành thích, thực sự hơi kỳ quái.
Sở Hoan nhìn chằm chằm Mao Nhân Câu, đột nhiên hỏi:
- Vừa rồi Mao lĩnh đội nói có chuyện tìm ta, không biết là chuyện gì?
Mao Nhân Câu vội đáp:
- Là cô nương phân phó, lần này Trúc đại hiệp rút đao tương trợ, mới khiến cho Khổng Tước Đài tránh thoát khỏi một tràng đại ạn, cho nên cô nương có một đề nghị, mong rằng Trúc đại hiệp châm chước.
- Ồ?
Mao Nhân Câu nói:
- Cô nương nói, nếu như Trúc đại hiệp có thể ở lại Khổng Tước Đài, đương nhiên cầu còn không được, nhưng nếu Trúc đại hiệp không thể đáp ứng, không biết đại hiệp có thể tạm thời đi cùng một chỗ với Khổng Tước Đài, sau khi chuyện ở Hà Tây kết thúc, cùng trở về Kim Lăng được hay không? Cô nương nói rồi, chỉ cần Trúc đại hiệp đáp ứng, đến lúc đó sẽ có hậu tạ thỏa đáng.
Sở Hoan cười nói:
- Cô nương Kim Lăng Tước muốn ta ở lại Khổng Tước Đài?
Mao Nhân Câu gật đầu nói:
- Quả thực như vậy, không biết ý của Trúc đại hiệ thế nào?
- Việc này tạm thời ta không thể đáp ứng.
Sở Hoan cười đáp:
- Ta làm người tản mạn đã quen, Khổng Tước Đài có quy củ của mình, ta hoàn toàn không phải mọt người tuân theo quy củ.
Mao Nhân Câu hơi thất vọng nói:
- Nếu là như vậy, chỉ sợ cô nương sẽ thất vọng rồi.
- Chẳng qua đề nghị cùng quay lại Kim Lăng của cô nương Kim Lăng Tước, ta vẫn có thể cân nhắc.
Sở Hoan cười đáp:
- Gặp bằng hữu ở Hà Tây, cũng không có chuyện gì khác.
Mao Nhân Câu cười nói:
- Đến lúc đó Khổng Tước Đài sẽ trình diễn tài nghệ cho Hoàng đế, Hà Tây xây dựng Thiên Cung, đó là Quỳnh Lâu Ngọc Vũ, nếu như đánh giá không sai, đản lễ tế trời phải cử hành ở Thiên Cung, Trúc đại hiệp có hứng thú kiến thức một phen hay không?
- Thiên Cung?
Sở Hoan cười đáp:
- Vận dụng mười mấy vạn dân phu, hao tốn vô số bạc, chắc chắn vô cùng xa hoa.
Mao Nhân Câu nói:
- Nếu là người bình thường, chắc chắn không cách nào vào, chỉ sợ một số quan lại quyền quý cũng không có tư cách tiến vào, nhưng mà lần này Trúc đại hiệp lại có cơ hội tiến vào trong Thiên Cung cùng chúng ta, nếu như Trúc đại hiệp cảm thấy hứng thú, cô nương nguyện ý mang theo Trúc đại hiệp tiến vào Thiên Cung tận mắt nhìn một phen, cũng coi như chút hồi báo nhỏ đối với Trúc đại hiệp.
Sở Hoan nghĩ một chút, mới nói:
- Đã như thế, thực sự có cơ hội này, ta quả thực muốn đi xem một cái.
- Đã như vậy, ta đây sẽ trở về hồi bẩm cô nương.
Mao Nhân Câu cười nói:
- Trúc đại hiệp, đã khuya rồi, ngài nghỉ ngơi trước, thi thể của Ngũ Sĩ Chiêu, ta sẽ dẫn người xử lý.
Sở Hoan nhìn thoáng qua cửa sổ tàn phá kia, như có suy nghĩ.
Hôm sau trời vừa sáng, Khổng Tước Đài dưới sự dẫn dắt của lính Hà Tây, tiếp tục xuất phát. Đi mấy ngày, trên mặt đất bao la, Sở Hoan liền trông thấy một tòa thành trì hùng vĩ, mọi người biết rõ đây chính là phủ thành Vũ Bình của Hà Tây Đạo.
Vũ Bình Phủ nằm trong cảnh nội Võ Châu, chính là trung tâm chính trị của Hà Tây Đạo, sông núi dựa vào nhau, là tòa thành trì hùng vĩ nhất phía bắc đế quốc. Hà Tây với tư cách tuyến đầu chống cự người man di, bắt đầu từ khi lập quốc đã thường xuyên gặp phải người man di xâm nhập, trải qua hai đời cha con Phùng Nguyên Phá mới chân nhiếp man di. Từ khi Tần Quốc lập nước đến nay, hai vị Tổng Đốc chính là cha con Phùng gia, cho nên thế lực của Phùng gia tại Hà Tây có thể nói là thâm căn cố đế, phủ thành Vũ Bình vẫn luôn gia cố sửa chữa trong hai mươi năm qua.
Trước khi tới gần thành trì, sớm có hai lính Hà Tây phụng lệnh vào thành bẩm báo. Chờ khi đội ngũ tới cửa thành, đã có quan viên chờ đợi ở đây, người tới hơn năm mươi tuổi, trong hào hoa phong nhã. Lính Hà Tây giới thiệu, vị này chính là Chủ sự Lễ Bộ Ti Hà Tây Đạo Dương Chấn. Sở Hoan vẫn đội mũ rộng vành, thời điểm này hắn đương nhiên sẽ không đi lên, chỉ thấy kỳ quái, mặc dù Dương Chấn này chỉ là Chủ Sự Lễ Bộ Ti Hà Tây Đạo, nhưng phẩm cấp không tính thấp, theo tình huống bình thường, căn bản không cần gã tự mình xuất mã đón tiếp Khổng Tước Đài, hắn mơ hồ cảm thấy dường như Hà Tây Đạo quan tâm đối với Khổng Tước Đài hơi quá độ.
Mao Nhân Câu với tư cách ĩnh đội, lúc này đương nhiên là gã đi lên thương lượng, nói mấy câu, lại tới bên xe ngựa Kim Lăng Tước, ghé sát bức màn nói mấy câu với bên trong. Rất nhanh, tỳ nữ Tiểu Ninh đỡ Kim Lăng Tước bước xuống khỏi e, lụa mỏng vẫn che trên mặt, nhưng không thấy Tiểu Liên xuống xe. Kim Lăng Tướng đi tới, thi lễ một cái, Dương Chấn cười nói:
- Đã sớm nghe nói đại danh của cô nương, đản lễ tế trời của Thành thượng lần này, đương nhiên phải làm long trọng, là Tiết Bộ Đường Lễ Bộ nhắc tới cô nương, cho nên phái người tới mời, cô nương trên đường đi khổ cực rồi.
Sở Hoan ở phía sau cẩn thận lắng nghe, nghe Dương Chấn nói đến Tiết Bộ Đường, đương nhiên biết rõ tám chín phần chính là Lễ Bộ Thượng Thư Tiết Hoài An, nghĩ trong lòng chẳng lẽ Khổng Tước Đài phụng chỉ tới đây, chẳng lẽ là đề nghị của Tiết Hoài An?
Dương Chấn vô cùng hòa khí, lập tức sắp xếp người dẫn đội ngũ vào thành ở lại, Vũ Bình Phủ có dịch quán, có quan viên dẫn Khổng Tước Đài tới dịch quán vào ở.
Dịch quán này thi công vô cùng xa hoa, diện tích cũng cực lớn, bên trong có mấy chục viện lớn nhỏ, mỗi viện lại có mấy căn phòng lớn nhỏ.
Lúc mọi người của Khổng Tước Đài vào viện, mới phát hiện trong dịch quán này đã có không ít người, rất nhiều viện truyền ra tiếng động, tương đối náo nhiệt, quan viên dẫn đường cười nói:
- Tổng Đốc đại nhân có lệnh, đản lễ tế trời của Thánh thượng phải tổ chức long trọng, cho nên mời không ít người tới đây trình diễn tài nghệ, rất nhiều người đã tới, chẳng qua Khổng Tước Đài các vị là nhóm quan trọng nhất, Tổng Đốc đại nhan đặc biệt dặn dò, sắp xếp các vị ở một viện lớn yên lặng, các vị cần bất cứ điều gì, đều có thể đưa ra với chúng ta, chỉ cần chúng ta có thể làm được, đều sẽ thỏa mãn yêu cầu của các vị.
Mao Nhân Câu hỏi:
- Không biết đãn lệ tế trời sẽ cử hành ở nơi nào?
Quan viên cười nói:
- Đương nhiên là Thiên cung, chờ đến ngày đản lễ, chúng ta sẽ mang các vị tới Thiên cung…!
Dừng một chút, gã cười nói:
- Chẳng qua Kim Lăng Tước cô nương vũ kỹ vô song, đản lễ hoàng hậu năm đó, nghe nói vũ kỹ Kim Lăng Tước cô nương dâng lên được Thánh thượng và hoàng hậu khen ngợi, cho nên lần này đặc biệt mời Kim Lăng Tước cô nương tới, đến lúc đó sẽ có sắp xếp đặc biệt cho Khổng Tước Đài các vị.
Sở Hoan đi theo sau lưng Mao Nhân Câu, đội mũ rộng vành, vành nón thấp xuống, lúc này cũng hỏi:
- Đại nhân, nghe nói đản lễ của Thánh thượng lần này sẽ có rất nhiều Đại tướng biên cương tới chúc mừng?
Quan viên cười nói:
- Đó là đương nhiên. Hành dinh ngay bên cạnh dịch quán đã có mấy vị Tổng Đốc tới.
- Ồ?
Sở Hoan cười nói:
- Đây là việc trọng đại của đế quốc, cũng là việc trọng đại của Hà Tây, rất hiếm khi trông thấy nhiều Tổng Đốc tới cùng một chỗ…!
- Ngươi nói không sai.
Quan viên nói:
- Trước kia chưa từng thấy chuyện long trọng như vậy, Viên Tổng Đốc An Ấp Đạo, Mai Tổng Đốc Hồ Tân Đạo cũng đã tới…!
Trong khi nói chuyện, mọi người đã tới nội viện, đang muốn vận chuyển hành lý vào trong, liền nghe bên ngoài truyền tới tiếng động ầm ĩ, liền nghe được một giọng nói trong trẻo lớn tiếng hô:
- Kim Lăng Tước đã tới sao? Ta đã đợi nhiều ngày, ai là Kim Lăng Tước? Ta lại muốn xem, khoác lác vô cùng kỳ diệu, vũ kỹ vô song cái gì, ta lại muốn xem là thật hay giả.
Cùng lúc đó liền nghe tiếng bước chân vang lên, một nhóm người nhanh chân bước tới, người đi đầu mặc áo giáp, không đội khôi giáp, da màu đồng cổ, một cây đại đao bên hông, tướng mạo chưa nói tới tuấn lãng, nhưng cũng tương đối, năm tên võ sĩ mặc áo giáp đi theo phía sau, trông đều lưng hùm vai gấu, nhanh nhẹn dũng mãnh.