Đám người Sở Hoan thấy thế, lại hơi nghi hoặc một chút, không biết đám người kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, liền thấy quan viên dẫn đường kia mặt mũi nịnh nọt, chạy tới chắp tay nói:
- Hạ quan tham kiến Thiếu soái!
Người đứng đầu kia trông khoảng hai bảy hai tám tuổi, trông cũng khí khái anh hùng hừng hực, phất tay cười nói:
- Không cần đa lễ, ta tới gặp Kim Lăng Tước.
Lúc này Kim Lăng Tước đã quay đầu lại, Tiểu Ninh và Tiểu Niên hai bên trái phải, nàng che mặt nạ bảo hộ bằng lụa mỏng. Lúc này quan viên giới thiệu với mọi người:
- Vị này chính là Thiếu soái, công tử của Tổng Đốc đại nhân!
Giờ Sở Hoan mới hiểu được, hóa ra người này là con trai Phùng Nguyên Phá, chẳng qua tướng mạo Phùng Nguyên Phá không ra hồn, đứa con này của gã trông lại khí khái, xem ra tướng mạo của kẻ này không theo phụ thân gã.
Lúc này Phùng Thiếu sái tới trước mặt Kim Lăng Tước, dò xét trên dưới, cười nói:
- Tên tuổi của Kim Lăng Tước ta nghe qua đã lâu, gỡ mặt nạ bảo hộ xuống, để ta xem một chút thế nào?
Chân mày Kim Lăng Tước cau lại, không tòng mệnh, trái lại Tiểu Ninh tiến lên ngăn cản nói:
- Thiếu soái, xưa nay cô nương không tiện lộ diện, kính xin tha thứ nhiều hơn.
Phùng Thiếu soái cau mày nói:
- Chẳng qua là vũ cơ, còn dấu đầu lộ đuôi như thế sao? Hôm nay bản Thiếu soái lại muốn nhìn một chút dáng dấp của nàng ra sao.
Gã thò tay gạt Tiểu Ninh sang một bên, lúc này Tiểu Liên bước tới sau lưng Tiểu Ninh, ngăn cản trước mặt Phùng Thiếu soái.
- Tránh ra!
Phùng Thiếu soái trầm mặt xuống, đang muốn vươn tay đẩy Tiểu Niên, liền thấy trong tay Tiểu Niên có một con dao găm, Phùng Thiếu Soái kia khẽ giật mình, vài tên võ giả sau lưng đã rút đao khỏi vỏ, có người hô:
- Bảo vệ Thiếu soái!
Hiển nhiên Phùng Thiếu soái chưa từng gặp qua có người dám rút binh khí trước mặt mình, mọi người sau lưng muốn tiến lên, gã giơ tay ngăn lại, trên mặt lộ vẻ trêu tức:
- Tỳ nữ nho nhỏ, lại dám lớn mật như thế, bản Thiếu soái quả thực nhìn nhầm.
Lúc này Kim Lăng Tước khẽ nói:
- Tiểu Liên lui ra!
Tiểu Liên đang muốn lui ra, Phùng Thiếu soái cười lạnh nói:
- Đứng lại… Kim Lăng Tước thì thôi, tỳ nữ nho nhỏ dám dùng đao trước mặt bản Thiếu soái, bản Thiếu soái quả thực muốn xem ngươi là dạng gì.
Gã đưa tay lên mặt Tiểu Liên, muốn giật khăn che mặt của nàng. Ánh đao lóe lên, Tiểu Liên không sợ chút nào, dao găm kia xẹt qua, Phùng Thiếu soái phản ứng linh mẫn, lùi ra sau một bước, keng một tiếng, rút bội đao, cười lạnh nói:
- Sống không xem được, chết thì có thể.
Gã vung đao chém tới, đại đao chưa hạ xuống, bóng dáng lóe lên, keng một tiếng, đại đao của gã bị một thứ ngăn lại, quay đầu nhìn, liền thấy Sở Hoan đi qua, cái bao trong tay chặn đại đao của gã.
Phùng Thiếu soái nhìn chằm chằm Sở Hoan. Sở Hoan đội mũ rộng vành, cúi đầu thản nhiên nói:
- Thiếu soái, chúng ta đều là phụng chỉ tới đây trình diễn tài nghệ, Khổng Tước Đài trên dưới đồng lòng, thiếu một người cũng không được, nếu như ngươi giết nàng, thì không cách nào trình diễn tài nghệ cho Thánh thượng, đến lúc đó chỉ sợ Thiếu soái không tiện giải thích.
Đại đao đám người sau lưng Phùng Thiếu soái đền chỉ phía Sở Hoan.
Hàn quang lóe lên trong mắt Phùng Thiếu soái, đột nhiên cổ tay vừa lật, gọt qua cổ tay Sở Hoan. Một đao kia của gã vừa nhanh vừa quỷ dị, Sở Hoan khẽ động tay, cái bao lại ngăn cản lần nữa.
Phùng Thiếu soái cũng không dừng tay, liên tục xuất đao, đao sau sắc bén hơn đao trước, Sở Hoan lại gặp chiêu phá chiêu, trong lòng thực sự có phần hơi kinh ngạc. Vốn tưởng rằng Phùng Thiếu soái mượn nhờ uy thế phụ thân hoành hành ngang ngược, nhưng giờ phút này mới biết được đao pháp của Phùng Thiếu soái này quả thực rất cao minh, người trong nghề vừa ra tay liền biết có được hay không. Đao pháp của gã lão luyện, hơn nữa trong lúc xuất đao khí phách mười phần, thậm chí còn cao minh hơn đao pháp của Mao Nhân Câu.
Qua hơn mười chiêu, Sở Hoan chỉ thủ mà không tấn công, trong mắt Phùng Thiếu soái lộ vẻ hưng phấn. Sở Hoan biết, người này là con trai Phùng Nguyên Phá, Phùng Nguyên Phá chính là Bá Đao trong Tam Đao Tứ Thương Phá Thiên Cung, có thể xếp vào trong Tam Đao, đao pháp của Phùng Nguyên Phá đương nhiên không thể khinh thường. Phùng Thiếu soái này là con trai của Phùng Nguyên Phá, xem ra cũng không phải thiếu gia ăn chơi bất học vô thuật, có lẽ đao pháp của gã thực sự nhận được chân truyền của Phùng Nguyên Phá.
Lại qua vài đao, Phùng Thiếu Soái đột nhiên chém xuống một đao, Sở Hoan hoành đao đỉnh đầu ngăn cản lại, Phùng Thiếu soái dồn khí lực đè xuống, tay Sở Hoan lại không chút sứt mẻ.
Chợt nghe Phùng Thiếu soái cười ha ha, thu hồi đại đao:
- Có ý tứ, không thể tưởng được Khổng Tước Đài còn có nhân vật bực này.
Gã thu đao vào vỏ, xoay người nói:
- Chúng ta đi thôi.
- Thiếu soái…!
Có người sau lưng không phục, nhưng Phùng Thiếu soái lại không nói nhiều, nhấc chân rời đi, đi vài bước quay đầu dò xét Sở Hoan vài lần, hỏi:
- Ngươi tên là gì?
Sở Hoan đáp:
- Lưu lạc chân trời, cũng không tên họ.
- Có ý tứ.
Phùng Thiếu soái lại cười to một hồi, mang theo đám bộ hạ không cam lòng nghênh ngang rời đi.
Chờ mọi người đi xa, quan viên dẫn đường mới tiến lên, hơi căng thẳng nói:
- Sao các ngươi có thể thất lễ với Thiếu soái như thế?
- Đại nhân cũng nhìn thấy, cũng không phải chúng thất lễ, mà là Thiếu soái hơi bá đạo.
Sở Hoan thản nhiên nói, quay qua nhìn Tiểu Liên, thấy Tiểu Liên đã lui qua bên người Kim Lăng Tước.
Đôi mắt mê người giống như hơi nước của Kim Lăng Tước nhìn Sở Hoan, thấy ánh mắt Sở Hoan đưa tới, nàng khẽ gật đầu tỏ vẻ cảm kích.
Mọi người tiếp tục thu thập, Mao Nhân Câu tới nói:
- Trúc đại hiệp, Khổng Tước Đài lại nợ ngài một nhân tình lớn…!
Sở Hoan chỉ cười cười, cũng không nói nhiều, chỉ nhìn bóng lưng Kim Lăng Tước, thấy nàng mang theo Tiểu Liên đi vào phòng.
Sau khi Khổng Tước Đài dàn xếp trong dịch quán, lúc này Sở Hoan mới thu thập, rời khỏi dịch quán. Hắn ở trong Khổng Tước Đài, đương nhiên không ai dám quản hắn, hắn mới tới Vũ Bình Phủ, cũng muốn xem một chút tình hình nơi này.
Rời dịch quán, đường phố bên ngoài phòng giữ sâm nghiêm, tuy chưa nói tới năm bước có một trạm canh gác, nhưng có tinh binh tuần tra đi qua. Sở Hoan nhìn áo giáp và binh khí đeo trên người họ, đều cực kỳ tốt, thầm nghĩ trang bị Hà Tây Quân quả nhiên không bình thường, thực sự bình luận, mười sáu Đạo Đại Tần, trang bị có thể vượt qua Hà Tây Quân chỉ sợ ít càng thêm ít.
Dạo chơi trên đường cái Vũ Bình Phủ, tuy nằm ở biên cương phương bắc, nhưng đi lại trong Vũ Bình Phủ lại không có cảm giác biên cương, nơi này xe ngựa như nước, người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt. Chẳng qua Sở Hoan có thể nhìn ra, trị an của Vũ Bình Phủ hiển nhiên cực kỳ nghiêm khắc, phố lớn ngõ nhỏ thỉnh thoảng có tinh binh tuần tra đi qua.
Đi dạo trên đường phố một hồi, đèn đã sáng lên, qua một quán trà, thuận tiện vào trong, gọi một bình trà và hai đĩa điểm tâm nhỏ.
Trà rất ngon, hắn uống nửa bình, gọi tiểu nhị muốn tính tiền, tiểu nhị kia đã cười nói:
- Tiền trà của khách quan đã trả rồi!
Sở Hoan khẽ giật mình, tiểu nhị chỉ phía góc nói:
- Là vị khách quan này… ồ, khách quan…!
Sở Hoan nhìn lại theo tay gã, liền thấy chiếc bàn trong góc chỗ tiểu nhị chỉ, lúc nhìn sang, khách bên kia đã đứng dậy rời đi, nhìn từ phía sau, thân hình khôi ngô, trong tay nắm một cái bao dài, người nọ bước đi rất nhanh, chớp mắt đã ra cửa.
Sở Hoan chau mày, đứng dậy lập tức đi theo.
Ra tới cửa, Sở Hoan nhìn chung quanh một chút, thấy người kia đi về bên phải, trong khoảng thời gian ngắn đã đi xa, Sở Hoan không do dự nhanh chân đuổi theo.
Người phía trước trông như đi đường thong thả, nhưng bước chân lại cực nhanh. Thể chất của Sở Hoan không phải người thường có thể so sánh, hơn nữa tốc độ vốn không chậm, tăng thêm tốc độ mắt thấy tới gần, người nọ giống như phát giác, bước chân cũng nhanh hơn. Trong đám người, hai người giống như chuồn chuồn linh xảo xuyên qua đám người, nhanh chóng đi tới cuối phố dài, thân hình người nọ lóe lên, vọt vào một hẻm nhỏ.
Sở Hoan do dự một chút, cuối cùng bước theo vào trong hẻm nhỏ, thấy người kia đang đi phía trước, Sở Hoan nhịn không được hô lên:
- Bằng hữu chậm đã!
Người nọ không để ý tới, dường như lo lắng Sở Hoan có thể đuổi theo, lại bước nhanh hơn. Hai người một trước một sau, xuyên qua mấy con phố, xung quanh bắt đầu quạnh quẽ, nhìn không thấy vài bóng người, lại chuyển qua một con phố nhỏ, bên trong rất tối. Sở Hoan đi vào trong phố, tiến thêm vài bước, lại phát hiện người phía trước đã không còn tung tích.
Sở Hoan nhíu mày, bước nhẹ về phía trước, nắm chặt bao trong tay, đi sáu bảy bước, đột nhiên dừng bước, trong giây lát thân hình nhanh chóng lui về phía sau. Gần như cùng lúc, một bóng người rơi xuống từ đỉnh đầu, hàn quang chớp động, đánh úp lại Sở Hoan từ trên cao. Sở Hoan lui về sau, người nọ chụp hụt, cũng không do dự gì, hàn quang lại lóe lên trong bóng tối, giống như rắn độc đâm tới Sở Hoan.
Sở Hoan trầm giọng nói:
- Ngươi là người phương nào?
Tay hắn cũng không chậm, bao trong tay dựng thẳng lên, gạt binh khí đối phương ra, đúng lúc này chợt cảm thấy kình phong chợt hiện sau lưng, vô cùng sắc bén. Sở Hoan thất kinh, thầm nghĩ chẳng lẽ ở hà Tây có người nhìn ra thân phận của mình, lại hành thích mình ở nơi này?
Hai gã thích khách trước sau giáp kích, Sở Hoan trước không đường tiến sau không đường lui, lại nghe được gã nổi giận gầm lên một tiếng, cả người phóng lên, bởi vậy liền tránh được hai gã thích khách trước sau giáp công. Nhưng vào lúc này, một hồi hàn khí bức tới từ trên không, trên không lại có một người đánh úp tới, trong ngõ hẻm hẹp hỏi này, Sở Hoan ba mặt gặp địch, hoàn toàn không có chỗ né tránh.
Sở Hoan biết giờ phút này mình rơi xuống, rất có thể bị địch nhân phía dưới gây thương tích. Hắn không thể lui được nữa, lại gầm một tiếng, mặc dù không ngẩng đầu, nhưng bằng sao sức gió trên đỉnh đầu, hắn kết luận ra vị trí người trên đỉnh đầu thậm chí vị trí binh khí đối phương xuất chiêu, bao trong tay hướng lên bầu trời, phốc một tiếng, Sở Hoan cảm thấy binh khí của đối phương chỉ cách đỉnh đầu mình một chút, bọc của mình đã chĩa vào thân thể đối phương, lập tức cảm giác hàn khí trên đỉnh đầu lập tức biến mất, một bóng người rơi xuống bên cạnh hắn.
Thân thể Sở Hoan hạ xuống, người bên cạnh vừa hạ xuống, một tay Sở Hoan đã đánh vào thân người kia, thân người kia nhất thời bay đi, Sở Hoan cũng mượn lực bay ra, sau khi rơi xuống đất, tránh đi hai tên thích khách phía dưới, hết thảy chỉ xảy ra trong thoáng chốc.