Sở Hoan đứng thẳng, ánh mắt lạnh lùng, một chưởng kia của hắn, lực đạo mười phần, sau khi thích khách ngã xuống, không thể đứng dậy, Sở Hoan ngưng thần tĩnh khí, thấy hai gã thích khách đối diện chỉ lưỡi đao vào mình, thì đứng yên không tiến tới.
Đúng lúc này, có tiếng vỗ tay vang lên, có tiếng cười vọng tới từ sau lưng hai gã thích khách:
- Hảo công phu, hảo công phu, lấy một địch ba mà không bị yếm thế, các hạ thật sự là có năng lực.
Nghe giọng nói kia, hai gã thích khách tránh ra, đứng cạnh vách tường, nhường đường cho một người đang chậm rãi đi tới. Sở Hoan chỉ nhìn thân hình người nọ, đã biết đây là người mình vừa đuổi theo.
Lúc này người nọ dùng khăn đen che miệng mũi, chậm rãi tiến đến, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhin chằm chằm vào Sở Hoan, cười nói:
- Xin hỏi cao danh quý tính của các hạ?
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Các hạ đã mời ta uống trà, vậy mà ta là ai cũng không biết? Mời một người qua đường chưa gặp mặt uống trà, cũng coi như quá hào phóng rồi.
Người nọ lại cười nói:
- Có mấy người làm bạn cả ngày nhưng chưa chắc hợp ý, có vài người chỉ liếc một lần lại như quen từ xưa, khi ở quán trà, lần đầu tiên thấy các hạ, ta đã có cảm giác rất quen thuộc.
Sở Hoan nói:
- Ta thì không có cảm giác đó.
Liếc hai gã thích khách, hắn thản nhiên nói:
- Chỉ là phương pháp làm quen của các hạ, thật sự làm người ta khó chấp nhận.
Người kia cười nói:
- Trúc đại hiệp không cần chú ý, ta cũng không có ý làm tổn thương Trúc đại hiệp.
Sở Hoan nghe hắn gọi mình là Trúc đại hiệp, trong lòng biết hắn đã dò la về mình, hỏi ngược lại:
- Rốt cuộc các hạ là người phương nào?
- Kẻ hèn này họ Kinh, tên chỉ một chữ Kha!
Sở Hoan giật mình:
- Kinh Kha?!
Người kia nói:
- Trúc đại hiệp đừng hiểu lầm, tên ta đồng âm chứ không đồng chữ với thích khách năm đó.
Sở Hoan thở dài:
- Các hạ có cái tên rất hay.
- Danh tiếng Trúc đại hiệp, kẻ hèn này thực chưa nghe tới.
Kinh Kha nói tiếp:
- Nhưng thân thủ của Trúc đại hiệp, tất không phải hạng vô danh trên giang hồ.
Sơ Hoan nói:
- Tối nay ngươi tập kích ta, chỉ cần xin lỗi, ta và ngươi sẽ không gặp lại, vô luận ta là ai, ngươi không cần biết.
Kinh Kha cười nói:
- Trúc đại hiệp là cao thủ ngàn dặm nhưng kẻ hèn này đã mạo phạm Trúc đại hiệp, xin trịnh trọng xin lỗi với ngươi….
Sở Hoan không nói nhiều, quay người rời đi, Kinh Kha kêu lên:
- Trúc đại hiệp muốn đi đâu?
- Ta và ngươi không liên quan, không có gì chung nên cũng chẳng cần trò chuyện.
Sở Hoan không quay đầu, đi ra phố nhỏ, Kinh Kha nhìn bóng lưng Sở Hoan, khóe miệng cười vui vẻ.
Sở Hoan biết tối nay Kinh Kha bám theo hắn tám chín phần không phải chuyện tốt lành gì, hắn cũng không muốn gây nhiều phiền toái tại Hà Tây, càng không muốn dính dáng nhiều với đám người này.
Hắn đi về phía dịch quán, đi nửa đường đã thấy mấy binh sĩ hộ vệ một xe ngựa đi ngang qua. Xe này do hai ngựa kéo, binh sĩ tuần tra cũng thường xuyên xuất hiện, vốn không lạ gì, nhưng Sở Hoan thấy áo giáp hộ vệ, lập tức chú ý. Rõ ràng đó là áp giáp của binh sĩ quân Cận Vệ hoàng gia.
Hoàng gia Cận Vệ quân do Thần tiễn Hiên Viên Thiệu thống lĩnh, chính là cận vệ của Hoàng đế. Hoàng đế bắc tuần, Hiên Viên Thiệu suất lĩnh mấy nghìn quân Cận Vệ vào Hà Tây. Sở Hoan biết Hoàng đế đang ở Tiên Cung, mà quân Cận Vệ cũng đóng ở gần Tiên Cung. Trong thành Vũ Bình ít khi thấy hình ảnh của quân Cận Vệ, đột nhiên xuất hiện xe ngựa do quân Cận Vệ hộ tống vào thành, người trong xe, đương nhiên không phải người bình thường.
Trùng hợp, vào lúc này, Sở Hoan thấy rèm xe bị vén lên, lộ ra một khuôn mặt, tựa như là muốn nhìn cảnh tượng bên ngoài. Sở Hoan thấy khuôn mặt đó lập tức quay ra chỗ khác. Bên trong xe ngựa là Lễ bộ Thượng thư Tiết Hoài An. Hắn và y vốn hết sức quen thuộc, chỉ sợ Tiết Hoài An nhận ra nên vội quay sang chỗ khác, kéo mũ rộng vành xuống, đợi xe ngựa đi qua, hắn mới quay đầu lại, nhìn xe ngựa chậm rãi rời đi.
Tiết Hoài An nhìn cảnh tượng trên phố, ánh mắt chuyển động, cũng đảo qua người Sở Hoan, chỉ là Sở Hoan mặc quần áo bình thường, lai còn đội mũ rộng vành, nên Tiết Hoài An không thể nhận ra.
Xe lộc cộc đi qua, vượt qua hai con đường, đi vào một phủ đệ hoa lệ, sau khi dừng lại, Tiết Hoài An xuống xe, hộ vệ đã sớm nói với thủ vệ ngoài cửa:
- Lễ bộ Tiết Bộ đường muốn gặp Trung quốc công, lập tức bẩm báo!
Thủ vệ trước cửa lập tức đáp ứng, vào phủ thông báo, Tiết Hoài An đi đến trước cửa, ngẩng đầu nhìn tấm biển trên cửa, tấm biển hiển nhiên là mới làm, bốn chữ mạ vàng "Trung Quốc Công Phủ", bên dưới viết năm chữ nhỏ "Hà Tây Tổng Đốc Phủ". Phùng Nguyên Phá được phong làm "Trung Quốc Công" không lâu, hiển nhiên là sau khi đạt được tứ phong, Phùng Nguyên Phá lập tức đổi biển mới.
Công tước của đế quốc như lông phượng sừng lân, Quốc Công khác họ chỉ có thể đếm trên ngón tay, vốn có hai đại Quốc Công là An Quốc Công cùng Nghĩa Quốc Công. Cả tộc An Quốc Công đã tan thành mây khói, quốc công khác họ của đế quốc chỉ còn lại Nghĩa Quốc Công Hiên Viên Bình Chương. Hôm nay Phùng Nguyên Phá được phong làm Trung Quốc Công, tự nhiên là vinh quang vô thượng.
Khách quan mà nói, Tổng đốc Hà Tây không thể so với tước Quốc Công.
Thần sắc Tiết Hoài An cũng không phải là rất tốt, đứng trước của, nhìn chằm chằm biển hiệu kia, một mực không dời mắt, chợt nghe một tiếng cười hào sảng từ trong truyền tới, thì nghe thấy giọng nói hồ hởi của Phùng Nguyên Phá:
- Là Tiết Bộ đường đã tới?
Thanh âm lập tức biến thành tức giận:
- Các ngươi to gan, Tiết Bộ đường tới, cần các ngươi thông bẩm? Tiết Bộ đường là trọng thần của đế quốc, cũng là bậc tiền bối bản đốc cực kì kính trọng, phải dẫn Bộ đường đại nhân vào phủ ngay. Các ngươi nhớ kĩ, lần sau Tiết Bộ đường tới, không cần thông bẩm, trực tiếp dẫn Tiết Bộ Đường nhập phủ…!
Phùng Nguyên Phá mặc bộ đồ thường phục ra khỏi phủ, đến trước mắt Tiết Hoài An, chắp tay hành lễ, tự trách:
- Bộ Đường đại nhân, thủ hạ không hiểu chuyện, tiếp đón Bộ Đường đại nhân không chu đáo, thất lễ thất lễ, Bộ Đường đại nhân xin đừng quở trách!
Tiết Hoài An vào thẳng vấn đề:
- Trung Quốc Công, hôm nay tìm ngài, chính là có chuyện thương lượng, không biết có thuận tiện hay không?
- Thuận tiện thuận tiện.
Phùng Nguyên Phá cười rồi kéo tay Tiết Hoài An:
- Bộ Đường đại nhân, cứ vào phủ nói sau, nếu ngài có việc, chỉ cần phái người tới nói một tiếng, ta chạy tới Tiên Cung là được, không cần tự ngài phải đến!
- Trung Quốc Công bận mù mit, dù sao ta cũng nhàn rỗi không có việc gì, tự mình tới tránh làm phiền Trung Quốc Công.
Tiết Hoài An cười nhạt nói.
Phùng Nguyên Phá cười to:
- Không dám không dám!
Rồi y lôi kéo Tiết Hoài An vào phủ, vào ngồi trong nhã sảnh, sớm có người đưa trà cùng điểm tâm, Tiết Hoài An đi thẳng vào vấn đề:
- Trung Quốc Công, không biết đản lễ tế thiên chuẩn bị như thế nào?
Phùng Nguyên Phá cười nói:
- Ta biết Tiết Bộ đường đến đây tất nhiên là vì việc này, Bộ Đường đại nhân yên tâm, còn mấy ngày nữa là tới đản lễ tế thiên, hết thảy đều ngay ngắn trật tự, tuyệt không làm hỏng việc.
- Khổng Tước Đài đã đến chưa?
- Hôm nay vừa đến.
Phùng Nguyên Phá mỉm cười nâng chén trà lên:
- Bộ Đường đại nhân, mời dùng trà!
Tiết Hoài An cầm chén trà lên, cũng không uống ngay mà nói:
- Lần trước Trung Quốc Công có hỏi ta, ta có giới thiệu mấy vũ cơ cho ngài, cuối cùng ngài lại chọn Kim Lăng Tước, khiến ta có chút bận lòng…
Lông mày Phùng Nguyên Phá cau lại, hỏi:
- Bộ Đường đại nhân có gì lo lắng?
Tiết Hoài An cau mày nói:
- Vũ kỹ của Kim Lăng Tước không chê gì cả, chỉ là…!
Do dự một chút y mới nói:
- Năm đó Kim Lăng Tước biểu diễn ở đản lễ của Hoàng hậu nương mương, hơn nữa được Thánh thượng khen ngợi, theo lý mà nói, khả năng của nàng là tốt nhất trong số các ứng viên. Tuy nhiên, năm đó Kim Lăng tước có thể tiến cung là do Hoàng Củ tiến cử… Cả tộc Hoàng Củ đại nghịch bất đạo, mưu đồ tạo phản, đã bị tịch thu tài sản giết cả nhà. Quan hệ của Kim Lăng Tước với Hoàng Củ không tầm thường, hơn nữa lúc ở kinh thành vẫn luôn được Hoàng Củ chiếu cố….!
Phùng Nguyên Phá nói:
- Bộ Đường đại nhân lo Kim Lăng Tước có liên quan đến Hoàng Củ?
Tiết Hoài An thở dài:
- Mặc dù là một vũ cơ nho nhỏ, cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng đản lễ tế thiên của thánh thượng, dù sao cũng không phải chuyện nhỏ, đến lúc ấy Thánh thượng thấy Kim Lăng Tước, chưa hẳn sẽ không nghĩ tới Hoàng Củ. Thánh thượng căm thù Hoàng Củ tận xương tủy, không biết khi thấy Kim Lăng tước, Thánh thượng có tức giận hay không?
- Chắc là không.
Phùng Nguyên Phá nói:
- Thánh thượng lòng dạ rộng lớn, hơn nữa, như Bộ Đường đại nhân nói, Kim Lăng Tước chỉ là một vũ cơ nho nhỏ, cho dù năm đó được Hoàng Củ chiếu cố, nhưng dù sao nàng cũng không liên quan đến việc mưu phản, năm đó Thánh thượng lại khen nàng, có nghĩa là Thánh thượng cũng tán thưởng khả năng vũ đạo của nàng. Chưa kể, đã nhiều năm như vậy rồi, vũ kĩ của Kim Lăng Tước càng giỏi hơn trước, lần này đến hiến nghệ cho Thánh thượng, Thánh thượng tự nhiên rõ điểm này, cũng không vì một vũ cơ nho nhỏ có liên quan tới Hoàng Củ mà nổi giận lôi đình.
Tiết Hoài An khẽ vuốt cằm.
- Bộ Đường đại nhân tâm tư tinh tế, nghĩ đến chỗ này, đương nhiên là vì muốn đản lễ tế thiên càng thêm long trọng chặt chẽ.
Phùng Nguyên Phá lại cười nói:
- Các hạng mục cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, không sai lầm chút nào, Bộ Đường đại nhân cứ yên tâm, nếu quả thật phát hiện lỗi, hết thảy cứ hỏi ta, tuyệt không liên quan tới Bộ Đường đại nhân.
Tiết Hoài An khoát tay:
- Không phải ý này.
Dừng một chút y mới nói:
- Đúng rồi, Chấn Khấu Phong đến chưa?
Phùng Nguyên Phá hơi cau mày nói:
- Bộ Đường đại nhân, kì thật, Chấn Khấu Phong biểu diễn hài kịch không phải là quá khó, không giống Kim Lăng Tước. Khổng Tước Lưu Vân là độc nhất vô nhị, ngoài Kim Lăng Tước không ai có thể diễn, còn loại hài kịch này, Hà Tây cũng tìm được nhạc phường như vậy.
- Trung Quốc Công có chỗ không biết, kì thật sau khi Thánh thượng lập quốc, thích nhất là binh nhạc.
Tiết Hoài An giải thích:
- Trong cung cũng có dàn binh nhạc, nhưng Thánh thượng đã từng nói, chân chính binh nhạc rất khó biểu diễn trong nội cung. Vì dàn nhạc trong cung không có khí thế âm vang, sau đó Lễ bộ tìm khắp nơi, phát hiện dàn nhạc của Chấn Khấu Phong rất được thánh thượng yêu thích. Chúng ta đã từng dâng tấu lên Thánh thượng sẽ sắp xếp triệu Chấn Khấu Phong vào cung, chỉ là Thánh thượng e sợ khi Chấn Khấu Phong vào cung, khí thế sẽ bị giảm sút, cho nên không cho vào. Một khi Thánh thượng cao hứng sẽ đòi gặp Chấn Khấu Phong vào cung biểu diễn. dàn nhạc Hà Tây có thể biểu diễn kịch hài, ta hiểu, chỉ là những việc như thế này, thường có gu cảm thụ riêng. Thánh thượng đã yêu thích Chấn Khấu Phong, muốn gọi Chấn Khấu Phong, cho dù không làm Thánh thượng hài lòng thỏa mãn thì cũng không làm Thánh thượng thất vọng. Trung Quốc Công thấy ý kiến này như thế nào?