Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1593: Cấm cung.

Chương 1593: Cấm cung.







Phùng Nguyên Phá bừng tỉnh:

- Thì ra là vậy. Bộ đường đại nhân nói vậy ta hiểu rồi. - Lão cau mày - Nhưng người của Chấn Khấu Phong còn chưa đến Vũ Bình, bây giờ sẽ theo ý của Bộ đường đại nhân, sớm phái người đi truyền ý chỉ. - Lão lại hạ giọng, hơi ngả về đằng trước - Bộ dường đại nhân cũng biết, bên Kinh thành xảy ra dân biến. Đã có tin truyền tới loạn dân ào ào xông vào Kinh thành cướp đốt giết hiếp, không biết Chấn Khấu Phong có gặp rắc rối gì không…

Tiết Hoài An cau mày:

- Nếu quả thực Chấn Khấu Phong đã gặp phải rắc rối mà không thể đến đúng hạn, đản lễ tế thiên không thể coi là viên mãn được.

- Bộ đường đại nhân yên tâm, các gánh hát tham gia đản lễ tế thiên đều đã đến, ta sẽ phái người đi nghe ngóng, không chừng Chấn Khấu Phong có thể tới đây bất cứ lúc nào. Bộ đường đại nhân cứ báo với người đang chờ tin của Tiên Cung, chỉ cần Chấn Khấu Phong đến, ta sẽ lập tức phái người thông báo.

Tiết Hoài An khẽ gật đầu. Phùng Nguyên Phá lại hỏi:

- Bộ đường đại nhân, ngài nói Điện Soái có kịp đến không?

Sắc mặt Tiết Hoài An nghiêm trọng lại:

- Xích Luyện Điện? Chuyện này thực sự khó đoán trước. Thanh Thiên Vương Hà Bắc đã xâm nhập Phúc Hải, tấu chương của Xích Luyện Điện cũng đã được đưa lên. Thiết kỵ Liêu Đông đang thu lại phần đất đai đã mất. Gần đây, liên tục xảy ra mấy trận đại chiến, loạn phỉ Thanh Thiên Vương liên tục bại lui, tình hình tốt đẹp như vậy Xích Luyện Điện sẽ không ngừng phát huy, nếu có thể, đại khái còn muốn một lần thu phục cả Hà Bắc, dẹp yên phản loạn Thanh Thiên Vương. Còn có đuổi kịp tới Hà Tây không, cũng khó đoán trước.

Phùng Nguyên Phá thở dài:

- Đản lễ Tế Thiên của Thánh Thượng là việc cực kỳ trọng đại của Đại Tần. Theo lý mà nói, nếu binh mã của Điện Soái từ đông đánh sag tây tấn công Thanh Thiên Vương, thì nếu có thêm binh mã Hà Tây của ta thì sẽ có hai mặt giáp công, khi đó Thanh Thiên Vương có mọc cánh cũng không thoát nổi. Nhưng đây là thời điểm trọng đại của cả nước, chính Thánh thượng đã nói không nên động việc binh đao tránh máu tanh làm bẩn nghi thức tế lễ, cho nên chắc phải đợi sau đản lễ Tế Thiên, Hà Tây mới có thể phát binh tấn công Hà Bắc. Điện Soái là trọng thần của Đế quốc, cực kỳ trung thành tận tâm với Thánh thượng, hiện nay lại thắng trận ở Phúc Hải, tình thế vẫn luôn tốt đẹp. Tới lúc này càng cần phải chúc thọ Thánh thượng, cũng để tự mình báo cáo chiến tình ngoài tiền tuyến với Thánh thượng.

Tiết Hoài An lại cười nói:

- Trung Quốc công nói rất phải. Ta nghĩ Xích Luyện Điện khắc tự có chừng mực. - Lão đứng dậy - Đã muộn rồi, mạo muội quấy rầy làm phiền Trung Quốc công không ít thời gian. Ta cũng nên cáo từ.

Phùng Nguyên Phá đứng lên:

- Bộ đường đại nhân chờ một chút. Ta sẽ tự mình hộ tống Bộ đường đại nhân về Thiên Cung.

- Trung Quốc công khách khí rồi.

Phùng Nguyên Phá ngắt lời:

- Cũng đã nhiều ngày ta chưa gặp Thánh thượng, có lẽ Người cũng vô cùng lo lắng việc chuẩn bị cho đản lễ Tế Thiên, ta sẽ tới Thiên Cung tự bẩm báo tình hình đản lễ với Người, cũng để cho Người yên tâm.

Tiết Hoài An nghe Phùng Nguyên Phá muốn đi gặp Hoàng đế cũng không tiện ngăn cản.

Phùng Nguyên Phá đổi trang phục chính thức, điều một đội vệ binh, lúc này mới cùng Tiết Hoài An ra khỏi phủ đệ. Lúc này đã hoàn toàn vào đêm, cửa thành phủ Vũ Bình đã đóng, nhưng Phùng Nguyên Phá thân là Tổng đốc Hà Tây, đương nhiên thuận lợi ra khỏi thành. Hai người đi về phía nam chừng hơn hai mươi dặm thì đến Thiên Cung.

Ba mươi sáu điện Thiên Cung, ngoại trừ điện chủ Thiên Đạo đã sớm làm xong, thực ra mới chỉ có mấy tòa điện đã hoàn thành, ít nhất còn một nửa vẫn đang dang dở.

Tuy vậy, quy mô đã vô cùng hoành tráng.

Bên trái điện Thiên Đạo có điện Lão Quân, bên phải là điện Cư Tiên. Ba tòa điện hợp làm một thể là khu kiến trúc trung tâm của Thiên Cung, cũng là trung tâm của ba mươi sáu điện Thiên Cung.

Tường cao bao bên ngoài ba điện này đều xây bằng đá, đương nhiên những tảng đá lớn này cũng không phải đá thường. Trong khu ba đại điện, trước chính điện Thiên Đạo xa hoa như một quảng trường không? lồ, những dãy cung điện đủ chứa đến mấy vạn người. Tuy nhiên hiện giờ ở đó khá vắng vẻ, quan viên Hoàng đế mang tới từ Kinh thành đều được sắp xếp ở cung điện cách ba điện đó không xa, nếu muốn gặp Hoàng đế nhất định phải đi qua Thiên Môn. Mà hiện giờ Thiên Môn lại do quân Cận Vệ Hoàng gia trông coi, bốn phía tường ngoài đều có quân Cận Vệ tuần tra.

Đến Thiên Cung, Phùng Nguyên Phá sẽ bẩm báo công việc chuẩn bị cho đản lễ với Hoàng đế. Với tư cách là Lễ bộ Thượng thư, đương nhiên Tiết Hoài An phải đi bên cạnh, đề phòng khi Hoàng đế hỏi ý kiến.

Thực ra lần này công tác chuẩn bị cho đản lễ Tế Thiên hầu hết đều do Phùng Nguyên Phá lãnh đạo quan viên Hà Tây một tay lo liệu, Lễ bộ Thượng thư Tiết Hoài An lại không có việc gì.

Phùng Nguyên Phá có được chỉ dụ của Hoàng đế, trở thành một trong số ít những quan viên có thể tự do ra vào Thiên Cung, vào Thiên Môn cũng không khó khăn. Đương nhiên quân Cận Vệ cũng không dám chống lại ý chỉ của Hoàng đế. Hoàng đế ở tại Tiên Điện bên phải điện Thiên Đạo, Đi vào từ cửa chính điện Cư Tiên, thấy cửa lớn nguy nga hoa lệ đóng chặt, trước cửa lại có mấy võ sĩ Cận Vệ đi qua đi lại, lão nhíu mày, nhưng vẫn tiến lên, một vố sĩ ngăn lại, trầm giọng nói:

- Tẩm cung của Thánh thượng, chưa tuyên triệu, không được vào!

Ánh mắt Phùng Nguyên Phá thoáng một tia dị sắc, nhưng vẫn cười nói:

- Ta là Tổng đốc Hà Tây Phùng Nguyên Phá, có chuyện quan trọng cần gặp Thánh thượng. Kính xin thông bẩm một tiếng!

- Long thể Thánh thượng không khỏe, đã hạ chỉ, bất luận kẻ nào cũng gặp.

Võ sĩ kia lạnh tanh như băng.

Phùng Nguyên Phá nắm tay lại thành đấm, vừa lúc nghe một giọng nói nhàn nhạt bên cạnh vang lên:

- Trung Quốc công muốn gặp Thánh thượng sao?

Lão quay đầu nhìn lại, là Hiên Viên Thiệu đầu tóc bạc trắng đi tới, thân đeo trường cung, thân hình thẳng tắp.

- Hiên Viên Tướng quân. - Phùng Nguyên Phá chắp tay cười nói - Trễ như vậy rồi vẫn chưa nghỉ sao?

Khi y từ phủ Vũ Bình rời đi thì đã khuya, đến Thiên Cung đã là sau nửa đêm, trăng sáng sao thưa, ánh trăng vằng vặc rót xuống quỳnh lâu điện ngọc của Thiên Cung, cả tòa cung điện dường như tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt.

Hiên Viên Thiệu ngưng mắt nhìn Phùng Nguyên Phá, không trả lời mà hỏi lại:

- Trung Quốc công vẫn chưa đi ngủ sao? Đêm khuya thế này còn đến đây chắc là có đại sự?

- Đản lễ Tế Thiên lửa cháy sém ém lông mày, tất cả đã được chuẩn bị sắp xong xuôi rồi. Tối nay đến đây diện Thánh là muốn bẩm báo tình hình chuẩn bị đản lễ Tế Thiên với Thánh Thượng. Phùng mỗ là người thô hào, chỉ sợ có chỗ nào không được chu toàn, cho nên đã xin chỉ thị của Thánh Thượng, xem có gì thiếu sót không, cũng muốn thỉnh Thánh Thượng chỉ bảo.

Hiên Viên Thiệu lắc đầu:

- Chỉ sợ Trung Quốc công tới đây mất công rồi.

- Hả? Hẳn là Thánh Thượng đã an giấc rồi sao? Không sao, ta có thể đợi tới hừng đông.



==oOo==




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch