- Trưa hôm qua Long thể Thánh Thượng không được khỏe, cung nhân phục thị Thánh Thượng nói đột nhiên Người thấy chóng mặt, Long thể phát lạnh. Chúng ta muốn triệu Ngự y, nhưng Người lại từ chối, chỉ nói nghỉ ngơi một lúc là khỏe. Hiện giờ Thánh Thượng vẫn đang tĩnh dưỡng, hạ chỉ không ai được quấy nhiễu, chúng ta cũng chỉ có thể phụng chỉ làm việc, trước khi Thánh Thượng hạ ý chỉ mới, không ai có thể vào điện Cư Tiên.
Phùng Nguyên Phá lo lắng:
- Thì ra là vậy… Long thể Thánh Thượng bất an, sao có thể không tìm Ngự y thăm khám? Hiên Viên Tướng quân, trong phủ Vũ Bình có mấy vị đại phu y thuật cao minh, để ta phái người mời bọn họ đến xem bệnh cho Thánh Thượng.
Hiên Viên Thiệu lắc đầu:
- Ở Thiên Cung vẫn có ngự y, Thánh Thượng cũng không tuyên triệu. Đại phu ở phủ Vũ Bình, ta nghĩ Thánh Thượng sẽ càng không triệu kiến.
Khóe mắt Phùng Nguyên Phá hơi giật giật, thoáng nhìn lướt qua cánh cửa lớn đóng chặt. Hiên Viên Thiệu lại nói:
- Trung Quốc công, Long thể Thánh Thượng bất an, việc này không nên nói ra ngoài, mấy ngày nữa là đản lễ Tế Thiên, vào lúc này mà để người ta biết Long thể Thánh Thượng không tốt, chỉ sợ tâm lý chúng sinh bất ổn. Vì vậy ta đã hạ lệnh, trong ba Thiên Điện, không kẻ nào được rời đi, cung nhân phục thị Thánh Thượng cũng phải ở lại trong cung, chỉ chờ Long thể Thánh Thượng khôi phục sẽ làm theo quyết định của Thánh Thượng.
Phùng Nguyên Phá lập tức nghiêm mặt nói:
- Hiên Viên Tướng quân nói rất phải, đương nhiên việc này phải giữ kín như bưng không thể để lộ ra ngoài.
- Đã vậy, trước hết Trung Quốc công có thể quay về nghỉ ngơi, đợi tới lúc Thánh Thượng có chỉ triệu kiến ta sẽ phái người đi truyền đòi Quốc công.
Từ đầu tới cuối sắc mặt Hiên Viên Thiệu vẫn nhàn nhạt, nói chuyện luôn giữ ý:
- Có cần ta phái người hộ tống Quốc công về thành không?
Phùng Nguyên Phá cười nói:
- Đa tạ Hiên Viên Tướng quân, không dám làm phiền.
Tuy nhiên y không rời đi ngay, dừng một chút mới hỏi:
- Hiên Viên Tướng quân, không biết Thánh Thượng có triệu kiến Huyền Chân Đạo tông không?
Hiên Viên Thiệu lắc đầu:
- Cũng không triệu kiến. Huyền Chân Đạo tông vẫn ở điện Thanh Dương.
Thiên Cung ba mươi sáu điện, ngoài ba điện trung tâm cũng có hơn mười điện khác đã làm xong, điện Thanh Dương là một trong số đó. Hoàng đế bắc tuần, ngoài một đoàn quan viên và binh mã dẫn theo, Huyền Chân Đạo tông cũng đi theo bên cạnh, còn thủ hạ của Đạo tông phần lớn cũng đi theo tới Hà Tây. Mà điện Thanh Dương được sắp xếp cho Huyền Chân Đạo tông cùng rất nhiều đạo nhân cũng theo đạo trường sinh.
- Hiên Viên Tướng quân, Huyền Chân Đạo tông đạo pháp cao thâm, thân thể Thánh Thượng không khỏe, không tuyên triệu ngự y. Nhưng chúng ta làm thần tử cũng phải tận tâm vì Thánh Thượng, không bằng mời Huyền Chân Đạo tông tới đây.
Ánh mắt Phùng Nguyên Phá đầy lo lắng, sắc mặt nghiêm nghị:
- Huyền Chân Đạo Tông tinh thông thuật trường sinh, theo ta được biết, ông ta nghiên cứu rất kỹ Hoàng đạo, đại khái có thể mời Đạo tông tới chẩn bệnh cho Thánh Thượng. Thánh Thượng không muốn gặp ngự y, nhưng Huyền Chân Đạo tông là người Thánh Thượng tín nhiệm, chắc hẳn sẽ không từ chối.
Hiên Viên Thiệu hơi trầm ngâm:
- Trung Quốc công nói không phải không có lý, ta có thể tới mở lời với Thánh Thượng, phái người tới mời Đạo tông đến chờ.
Phùng Nguyên Phá thở dài:
- Đất Hà Tây là nưi biên cương phía Bắc, khí hậu không được tốt như Kinh thành, nói lời không nên nói thì tuổi tác Thánh Thượng cũng đã cao, có lẽ không chịu được thủy thổ Hà Tây.
Y tự trách:
- Ban đầu, là vì ta mong Thánh Thượng có thể tu thành chân tiên nên mới tìm nơi linh khí ở Hà Tây, tu kiến Thiên Cung, lại cũng là ta khẩn cầu Thánh Thượng bắc tuần Hà Tây. Nếu vì vậy mà làm Long thể bị thương, hạ thần muôn chết cũng không hết tội… Hiên Viên Tướng quân, ngài cứ quay về khuyên ngăn Thánh Thượng trước, khẩn cầu Thánh Thượng truyền đòi Huyền Chân Đạo tông, ta sẽ chờ ở đây…
Hiên Viên Thiệu nói:
- Trung Quốc Công một ngày vạn việc, chờ ở đây không trì hoãn việc chính của ngài chứ?
Phùng Nguyên Phá nghiêm mặt nói:
- Long thể Thánh Thượng bất an là chuyện lớn nhất. Như vậy đi, điện Thanh Dương cách nơi này còn một đoạn nữa, ta sẽ tự mình về trước chờ đón Huyền Chân Đạo tông, không biết ý Hiên Viên Tướng quân thế nào?
Mặc dù đã sau nửa đêm, nhưng Phùng Nguyên Phá vẫn có thể mời Huyền Chân đạo tông tới bằng tốc độ nhanh nhất. Huyền Chân đạo tông sắc mặt hồng hào, tiên phong đạo cốt, khi lão đến trước cổng điện Cư Tiên, thì Hiên Viên Thiệu đã đứng chờ trước cửa.
- Đạo tông.
Nhìn thấy Huyền Chân đạo tông, Hiên Viên Thiệu không quên cấp bậc lễ nghĩa, chắp tay hành lễ.
Huyền Chân đạo tông tay cầm phất trần, dò hỏi:
- Chân quân long thể thế nào?
- Thánh thượng đang chờ ở bên trong.
Hiên Viên Thiệu nói:
- Thánh thượng có chỉ, nếu Chân tông tới, có thể vào điện ngay.
Huyền Chân đạo tông khẽ gật đầu. Hiên Viên Thiệu đưa tay ra hiệu, võ sĩ cận vệ thủ vệ vội tránh ra. Huyền Chân đạo tông rung phất trần, phiêu diêu tiến lên. Cửa chính mở ra, lão lướt vào, như một áng mây.
Phùng Nguyên Phá nhìn cửa lớn đóng lại, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, quay sang nói với Hiên Viên Thiệu:
- Đạo tông đã đến, Thánh thượng chắc chắn sẽ bình an vô sự. Hiên Viên tướng quân ngày đêm hộ vệ ở Thiên cung, quả là vất vả.
- Là chấp hành nhiệm vụ thôi, như Trung Quốc công cai quản Hà Tây, trấn thủ Bắc cương, đều là bổn phận của thần tử.
Hiên Viên Thiệu bình thản đáp.
Phùng Nguyên Phá cười nhẹ một tiếng, quay đầu lại nhìn quảng trường lộng lẫy vàng son, cười nói:
- Bất quá mấy ngày tới, nơi này sẽ có lửa cháy rực trời vô cùng náo nhiện. Thánh thượng đại thọ, khắp chốn mừng vui. Hà Tây may mắn được chọn làm nơi cử hành đản lễ, là vinh quang của dân chúng Hà Tây.
Hiên Viên Thiệu nói:
- Trung Quốc công, trách nhiệm của ta là bảo đảm an toàn cho Thiên cung, bảo đảm an toàn cho Thánh thượng. Đản lễ tế thiên dĩ nhiên sẽ náo nhiệt phi thường, đến lúc đó, càng cần phải tăng cường thủ vệ.
Phùng Nguyên Phá đang tươi cười bỗng nghiêm sắc mặt:
- Hiên Viên tướng quân nói chí lý. Chúng ta làm tốt công tác chuẩn bị, đến lúc đó, chẳng những sẽ thay đổi binh mã tăng cường hộ vệ, mà người vào Thiên cung, cho dù là thân phận thế nào cũng phải kiểm tra ngặt nghèo. Hơn nữa, tuyệt không cho phép bất cứ kẻ nào mang binh khí vào Thiên cung. Đản lễ tế thiên cực kỳ thần thánh, hơn nữa, Thiên cung vốn là mảnh đất hiền hòa, tuyệt đối không thể để xảy ra việc binh đao máu chảy.
- Trung Quốc công đã lo liệu thì chắc chắn là chu đáo rồi.
Vẻ mặt Hiên Viên Thiệu không hề có một chút gì là tươi cười, dù rất nhẹ.
Chờ ở bên ngoài một lúc, thì thấy Huyền Chân đạo tông chậm rãi đi ra. Phùng Nguyên Phá vội vàng tới chắp tay hỏi:
- Đạo tông, Thánh thượng…
- Không cần lo lắng.
Huyền Chân đạo tông mỉm cười:
- Thánh thượng chỉ bị nhiễm lạnh, long thể không sao, sẽ bình phục trước khi đại điển diễn ra.
Phùng Nguyên Phá nhẹ nhàng thở ra, cười nói:
- Vậy tốt rồi.
- Hiên Viên tướng quân, bần đạo xin cáo lui trước.
Huyền Chân đạo tông hành lễ theo quy củ của đạo giáo với Hiên Viên Thiệu. Phùng Nguyên Phá cũng nói:
- Long thể không việc gì, hạ thần như chúng ta cũng yên lòng. Hiên Viên tướng quân, ta cũng xin cáo lui. Đạo tông, ta tiễn ngài hồi điện.
- Làm phiền.
Huyền Chân đạo tông lại cười nói. Hai người đi ra khỏi cửa lớn điện Thiên Đạo, đi qua con đường cẩm thạch rộng lớn bên phải. Trăng sáng sao thưa, ánh trăng chiếu xuống đường cẩm thạch, tỏa ra hào quang nhàn nhạt. Hai người sóng đôi đi trong ánh sáng lung linh. Huyền Chân đạo tông mặc đạo bào, tiên phong đạo cốt đi trước, thoạt nhìn, chẳng khác nào thần tiên đang rảo bước trên thiên đình.
- Đạo tông, tình hình thế nào?
Phùng Nguyên Phá đi bên cạnh Huyền Chân đạo tông, thấp giọng hỏi.
Huyền Chân đạo tông cũng không quay đầu lại, chỉ nói khẽ:
- Quốc công không cần phải lo lắng. Bên trong không có biến cố gì, hắn chỉ bị cảm vặt mà thôi.
- Hả?
Sắc mặt Phùng Nguyên Phá lạnh lùng:
- Hiên Viên Thiệu dẫn người bảo vệ điện Cư Tiên là ý của hắn?
- Đúng.
Huyền Chân đạo tông nói:
- Chỉ sợ là hắn chấn kinh quá độ, bởi vì quá chấn kinh nên tổn thương nội tạng. Hắn vốn định phái người xuất cung bẩm báo Quốc công, đúng lúc đó, Chu Đình vào cung cầu kiến, hắn lo lắng những đại thần kia sẽ được vào cung, cho nên hạ lệnh Hiên Viên Thiệu bảo vệ điện Cư Tiên, không cho bất cứ kẻ nào nhập điện yết kiến.
Phùng Nguyên Phá cau mày:
- Ngài nói là hắn sợ các đại thần phát hiện có sơ hở.
- Đúng thế.
Huyền Chân đạo tông nói khẽ:
- Đám người Chu Đình đều thông minh hơn người, nên cẩn tắc vô áy náy, tránh xảy ra biến cố khác.
Phùng Nguyên Phá khẽ vuốt cằm:
- Như thế xem ra, hắn cũng có khả năng ứng biến, cũng không phải loại ngu xuẩn cực độ. Đúng rồi, Đạo tông, tình hình hắn bây giờ thế nào?
- Quốc công không cần quá lo lắng.
Huyền Chân đạo tông cười nói:
- Ta đã cho hắn uống mấy viên thuốc, có thể an thần định khí, tình hình đã khá hơn.
Phùng Nguyên Phá cười lạnh:
- Chỉ là hắn đã hạ lệnh không cho ta vào điện, lá gan cũng không nhỏ.
- Quốc công, theo bần đạo thấy, hắn làm vậy cũng không sai.
Huyền Chân đạo tông khuyên can:
- Hắn không dám gặp quần thần, cũng không dám triệu kiến ngự y, trong tình cảnh đó, nếu chỉ tuyên triệu Quốc công ngài thì có vẻ bất thường. Quốc công thử nghĩ xem, Hiên Viên Thiệu là người thế nào? Người khác thì không nói, nhưng nếu để Hiên Viên Thiệu phát hiện có gì khác, từ đó nghi ngờ Quốc công, hậu quả không thể tưởng nổi.
- Hiên Viên Thiệu…
Phùng Nguyên Phá nắm chặt tay thành nắm đấm, lạnh lùng nói:
- Chỉ cần cung tên không ở trên người hắn, thì diệt trừ hắn, dễ như trở bàn tay.
Huyền Chân đạo tông hỏi khẽ:
- Phải chăng, Quốc công… đã có sự chuẩn bị rồi?
- Đạo tông yên tâm.
Phùng Nguyên Phá cười khẽ:
- Hết thảy đều sắp xếp ổn thỏa.
Y lập tức nhíu mày:
- Chỉ là cho tới bây giờ, người nên tới cũng chưa tới hết.
- Quốc công nói Xích Luyện Điện?
Phùng Nguyên Phá gật đầu, lại lắc đầu:
- Cũng không phải chỉ mình hắn. Ngoài Liêu Đông Xích Luyện Điện, còn có Sở Hoan Tây Bắc không phụng chỉ tới đây. Xích Luyện Điện có thể sẽ đến, chỉ là chưa xác định chắc chắn, nhưng Sở Hoan Tây Bắc thì không có khả năng sẽ tới.
- Hả?
Huyền Chân đạo tông quay đầu liếc nhìn Phùng Nguyên Phá
- Vì sao lại thế? Cho dù bận việc đến đâu cũng không thể kháng chỉ chứ?
Phùng Nguyên Phá cười lạnh:
- Dù hắn chẳng khác nào Tây Bắc vương, nhưng đến lúc này, hắn vẫn chưa công khai tạo phản. Thời điểm này, ta tin hắn cũng không ngu xuẩn đến mức đó. Nhưng sau khi đến Tây Bắc, sứ giả quay về báo Sở Hoan đột nhiên mắc bệnh, nghe nói đi lại cũng khó khăn.
Huyền Chân đạo tông cười nhạt:
- Xem ra vị Sở Tổng đốc này cũng là người quỷ kế đa đoan. Liêu Đông mãnh hổ, Tây Bắc thương lang, Quốc công, hai người này khó giải quyết nhất.
- Tây Bắc cằn cỗi, cho dù Sở Hoan có được ba đạo Tây Bắc, trong thời gian ngắn, hắn cũng không có khả năng nhập quan.
Phùng Nguyên Phá đưa tay lên sờ cằm:
- Chỉ là con mãnh hổ Xích Luyện Điện này ngày đêm khiến ta mất ăn mất ngủ…
Trong khi Phùng Nguyên Phá và Huyền Chân đạo tông nói chuyện với nhau, Sở Hoan đang luyện công trong dịch quán. Trời tối người yên, bên ngoài dịch quán thủ vệ cực nghiêm. Bên trong dịch quán này cũng không phải chỉ có mình Khổng Tước đài nghỉ lại. Tất cả hơn mười sân viện, đều có các nghệ đoàn tham gia đại lễ. Dịch quán vốn vô cùng náo nhiệt, nhưng theo quy định của Lễ bộ ti Hà Tây, từ sau giờ Tý, tất cả đều duy trì trật tự, tuyệt đối im lặng. Hơn nữa, tất cả các đoàn phải nghiêm khắc quản lý thành viên của mình. Một khi bước sang giờ Tý, nếu vẫn có người tùy ý ra vào dịch quán, thì sẽ bị xử theo tội kháng chỉ. Cho nên, sau nửa đêm, toàn bộ dịch quán hoàn toàn yên tĩnh.
Sau khi Sở Hoan dừng luyện công, đã vào giờ Sửu. Ngoài cửa sổ, ánh mặt trăng lạnh lẽo. Hắn đang định nằm xuống nghỉ ngơi, thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân vô cùng nhẹ. Nếu là người khác, thì chắc chắn sẽ không phát hiện ra. Nhưng thính giác của hắn nhạy bén hơn người, hơn nữa, lại luôn đề phòng cảnh giác. Mặc dù chỉ là một động tĩnh rất nhẹ, vẫn lập tức nín thở, đưa mắt nhìn về phía cửa.
Tuy Khổng Tước đài ở một khu viện không nhỏ, nhưng toàn đoàn có hơn mười người, nên không có khả năng có phòng ở độc lập. Càng không có khả năng ở căn nhà có phòng trong phòng ngoài như Kim Lăng tước. Vị trí của Sở Hoan ở Kim Lăng tước không tầm thường, nhưng cũng chỉ được ở một căn phòng độc lập mà thôi. Nằm ở trên giường, có thể nhìn thấy cửa ra vào.
Trăng rất sáng, cũng chính bởi vì có trăng, nên Sở Hoan có thể thấy từ bên ngoài có một bóng người phóng đến bên cửa. Sở Hoan nhẹ nhàng sờ tay vào giữa giường chạm tay vào cái kiện hàng kia của mình. Trước đó hắn đụng độ với đám người Kinh Kha quỷ dị kia, tuy không muốn trêu chọc bọn họ, càng không muốn dính dáng gì tới bọn họ, nhưng không có nghĩa bọn họ sẽ để cho hắn yên.
Sở Hoan hiểu rõ, ở trà lâu, Kinh Kha thanh toán tiền nước cho hắn, hơn nữa, cố ý dẫn hắn tới con phố kia, nhìn thì giống như muốn hành thích hắn, nhưng hắn lờ mờ hiểu rõ, chuyện tuyệt đối không đơn giản như vậy. Thân phận Kinh Kha không rõ ràng, nhưng rõ ràng là cố ý làm trò với hắn.
Cái bóng kia đứng ở ngoài cửa, nhất thời không có động tĩnh. Sở Hoan ngừng thở, rất nhanh lại nghe tiếng âm thanh lạch lạch rất nhỏ, hình như có vật gì lọt vào khe cửa, lại nghe cạch một tiếng. Sở Hoan cười lạnh, dĩ nhiên hắn biết, đối phương đã dùng dụng cụ mở chốt cửa.
Cửa phòng bị đẩy nhẹ ra. Sở Hoan lập tức nhắm mắt, giả vờ ngủ. Nhưng tay vẫn nắm chặt kiện hàng, tập trung tinh thần suy nghĩ, yên lặng theo dõi kỳ biến, xem người kia rốt cuộc muốn làm trò quỷ gì.
Cửa lộ ra một kẽ hở nhỏ đủ một người chui lọt, sau khi vào phòng, người nọ quay người đóng cửa phòng lại, cài then chốt cửa như cũ.
Sở Hoan he hé mắt, liếc nhìn, thì thấy một bóng người nhẹ bước đi tới bên cạnh giường. Sở Hoan tập trung tinh thần cảnh giác cao độ, đột nhiên, hắn ngửi thấy một mùi thơm nhẹ nhàng thổi vào mũi, lập tức thấm vào gan ruột. Mùi thơm không đậm, mà khiến cho người ta hít vào thấy thoải mái tinh thần.
Người kia nhẹ bước đến cạnh giường, khi chỉ còn cách giường chừng hai ba bước, thì dừng lại. Sau một lúc yên lặng, Sở Hoan nghe một giọng nói vừa nhẹ vừa ngọt vang lên bên tai:
- Trúc đại hiệp…
Sở Hoan nghe giọng nói đó, âm thầm giật mình, không phải vì người đó đến sát bên cạnh hắn gọi tên hắn, mà là giọng nói đó, vừa thốt ra, Sở Hoan đã biết là ai. Tuy giọng nói đó hắn chưa nghe nhiều, nhưng một giọng nói ngọt ngào đặc biệt như vậy, ấn tượng vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của hắn. Chính là Đương gia Khổng Tước đài Kim Lăng tước…