Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1595: Lễ vật 2.

Chương 1595: Lễ vật 2.







Sở Hoan quả thực không ngờ lúc này Kim Lăng Tước lại xuất hiện trong phòng mình, hơn nữa tiến vào bằng phương pháp quỷ dị thế này. Nữ tử bình thường đừng nói khuya khoắt, dù là giữa ban ngày cũng không dám tùy tiện vào phòng nam tử, dầu gì Kim Lăng Tước này cũng là nữ tử được Hoàng đế phong làm Quốc cơ, khuya khoắt lẻn vào phòng nam tử, thực sự không phải bình thường.

Sở Hoan không biết Kim Lăng Tước thần bí này rốt cuộc có mưu đồ gì, tuy rằng nghe nàng nói, hắn cũng không lập tức đáp lại, càng không có động tác, trái lại nhắm mắt không hề có động tĩnh.

Kim Lăng Tước trầm mặc một hồi, dường như đang suy nghĩ cái gì. Sở Hoan hô hấp đều đặn, nhìn qua dường như đang ngủ say. Kim Lăng Tước hô hấp lại rất nhu hòa, sau một lát mới nghe được thanh âm ngọt ngào của Kim Lăng Tước buồn bã nói:

- Trúc đại hiệp cần gì phải giả bộ ngủ? Hẳn là thiếp thân tới đây, cũng không đủ để Trúc đại hiệp mở to mắt.

Sở Hoan nghe vậy, trong lòng biết Kim Lăng Tước đã phát hiện mình giả vờ ngủ, thầm nghĩ nữ tử này quả không phải bình thường. Nhưng hắn cũng không mở mắt, chỉ khẽ nói:

- Cô nương đêm khuya tới tận đây, nếu như ta mở to mắt, sẽ có hiềm nghi vấy bẩn cô nương, nếu như nhắm mắt không nhìn thấy, cũng giống như không thấy cô nương tiến tới… Như thế, cũng không hủy danh dự của cô nương!

Kỳ thực hắn cũng chưa từng chính thức trông thấy dung mạo của Kim Lăng Tước, nhưng dáng vẻ thướt tha của Kim Lăng Tước hắn lại trông thấy nhiều lần, tư thái kia trong trăm có một, lúc này hương thơm xông vào mũi, mỹ nhân ở bên, đêm hôm khuya khoắt cô nam quả nữ, hơn nữa là một nữ tử chủ động vào phòng mình, Sở Hoan không khỏi rung động trong lòng.

- Hóa ra Trúc đại hiệp vẫn là chính nhân quân tử.

Kim Lăng Tước buồn bã nói:

- Chỉ là ta đã đến, cũng không sợ danh dự bị hao tổn gì. Trúc đại hiệp hiệp can nghĩa đảm, nếu như không có đại hiệp, chỉ sợ Khổng Tước Đài cũng không tới được Vũ Bình Phủ…!

- Cô nương khách khí rồi.

Sở Hoan khẽ nói, nhưng trong lòng thì đang suy đoán Kim Lăng Tước này tại sao đêm hôm khuya khoắt lại đến phòng mình.

Kim Lăng Tước khẽ thở dài:

- Trúc đại hiệp thực sự không muốn mở mắt ra nhìn sao? Ân tình của ngài đối với Khổng Tước Đài quá to lớn, thật sự khó có thể báo đáp…!

Nàng ngừng một chút, mới khẽ nói:

- Trúc đại hiệp, ta suy nghĩ rất nhiều, chỉ có một thứ có thể báo đáp lại đại ân đại đức của ngài, ngài xem một chút lễ vật này thế nào?

Sở Hoan cười khổ nói:

- Cô nương, ta gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, cũng chưa từng nghĩ tới báo đáp cái gì. Hơn nữa chuyến đi tới Hà Tây lần này cũng không phải chỉ ta có ân với các ngươi, Khổng Tước Đài các ngươi dọc đường chiếu cố, khiến ta cơm áo không lo đi tới Hà Tây, hơn nữa Mao lĩnh đội còn nói, cô nương chuẩn bị để ta theo các ngươi cùng tới Thiên Cung tham gia đản lễ tế trời, ta chỉ là một khách giang hồ, may mắn có thể thấy Thiên Cung, đã là vinh hạnh ba đời rồi, bây giờ cô nương không hề nợ ta cái gì.

- Trúc đại hiệp nói như vậy, chẳng qua là lời nói khiêm tốn của Trúc đại hiệp.

Giọng nói ngọt ngào của Kim Lăng Tước nghe vào tai khiến người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái:

- Sau này còn có rất nhiều chỗ cần Trúc đại hiệp chiếu cố, cho nên lễ vật này thiếp thân hy vọng Trúc đại hiệp nhận lấy, nếu không thiếp thân bất an trong lòng, khó có thể ngủ.

Sở Hoan trầm mặc một hồi, cuối cùng từ từ mở mắt. Ánh trăng chiếu lên giấy tường, ai tia sáng trăng lại chiếu vào trong phòng, tuy rằng trong phòng lờ mờ, cũng không quá tối. Thị lực của Sở Hoan kinh người, trên thực tế mỗi ngõ ngách trong phòng đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Sau khi mở mắt, Sở Hoan hơi xoay đầu, liền thấy cách giường vài bước, một bóng người uyển chuyển đứng đó, mái tóc đen cuốn trên đỉnh đầu, dùng một cây trầm màu bạc ghim lại, khuôn mặt vẫn che một mảnh lụa mỏng, choàng một chiếc áo khoác xanh nhạt, hoàn toàn bao lấy thân thể ở bên trong.

Sở Hoan ngồi dậy, trong bóng tối nhìn ánh mắt của Kim Lăng Tước. Kim Lăng Tước thấy Sở Hoan ngồi dậy, mới nhẹ giọng hỏi:

- Trúc đại hiệp có đồng ý nhận lấy lễ vật này?

Sở Hoan đáp:

- Không biết lễ vật cô nương nói ở nơi nào? Hi vọng không nên quá quý trọng.

Kim Lăng Tước lui về phía sau một hai bước, hai tay mở rộng ra từ trong áo khoác, lập tức cởi bỏ cổ áo khoác, hai tay duỗi thẳng, chiếc áo khoác xanh nhạt liền trượt xuống khỏi vai nàng.

Sở Hoan hơi biến sắc.

Liền thấy dưới áo khoác mỏng, Kim Lăng Tước chỉ mặc một lớp lụa trắng mỏng, từ trên xuống dưới giống như phủ lên một tầng sương mù mỏng. Dưới lớp lụa mỏng kia lại không còn thứ gì khác, dù là quần lót thiếp thân cũng không có, gần như hiển lộ hoàn toàn đường cong động người thân hình nảy nở hoàn mỹ.

Sở Hoan giật mình trong lòng, Kim Lăng Tước lúc này gần như không mặc quần áo, nhưng lớp lụa mỏng che lấp da thịt như có như không kia lại càng thêm hấp dẫn.

- Cô nương, ngươi đây là…!

Sở Hoan còn chưa nói xong, Kim Lăng Tước đã giơ tay lên, một ngón tay đặt lên môi, ra hiệu Sở Hoan không cần nói tiếp.

Một chân của Kim Lăng Tước chậm rãi nâng lên, sau khi nâng thẳng chín mươi độ, đầu gối uốn lượn, bắp chân hướng vào trong, tư thế này nếu là nữ tử bình thường rất khó làm được, nhất định phải có thân thể có tính cân đối và dẻo dai cực tốt. Chỉ là động tác này của nàng lại khiến Sở Hoan vội vàng quay đầu đi, đơn giản sau khi Kim Lăng Tước nhấc chân, phía dưới không có quần lót, màu sắc dưới bụng tối xuống, cực kỳ tươi tốt, nổi bật trên da thịt trắng như tuyết, hết sức rõ ràng, Sở Hoan đương nhiên biết đó là duyên cớ gì.

Sau khi đầu gối Kim Lăng Tước ngoạt vào trong, động tác ưu nhã, vươn tay cởi giày thêu trên chân mình, xuất hiện một chiếc chân ngọc tinh xảo, chân ngọc giống như tác phẩm nghệ thuật óng ánh, đường cong trôi chảy ưu mỹ, móng chân kia giống như chất lỏng màu hồng.

Sở Hoan thở dài, Kim Lăng Tước lại dùng phương thức như vậy cởi chiếc giày thêm trên chân còn lại ra, nhưng đôi mắt vẫn nhìn Sở Hoan. Sau khi cởi hai chiếc giày, lúc này Kim Lăng Tước mới bước tới gần Sở Hoan hai bước, khoảng cách gần hơn, hương thơn nhàn nhạt kia nồng đậm hơn, Kim Lăng Tước buồn bã nói:

- Trúc đại hiệp là không dám nhìn hay là không thèm nhìn?

Sở Hoan cười khổ nói:

- Cô nướng, tình cảnh như vậy nếu bị người khác nhìn thấy, danh dự của cô nương chắc chắn bị hủy, chỉ sợ ta cũng chết không có chỗ chôn. Cô nương là Quốc cơ do Hoàng đế phong, ai dám khinh nhờn Quốc cơ? Nhưng đối mặt với người đẹp như cô nương, nào có người đàn ông nào không động tâm?

Lông mi Kim Lăng Tước chớp động, đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển, trong đôi mắt mê người xuất hiện ý cười:

- Vậy chẳng phải Trúc đại hiệp động tâm hay sao?

Sở Hoan đáp:

- Cô nương, ta…!

- Trúc đại hiệp, thiếp thân biết rõ ngài coi tiền tài như cặn bã, nhưng ta lại thân không có của cải nên hồn, suy nghĩ mãi, cuối cùng chỉ có lễ vật này có thể tặng ra tay.

Hai tay Kim Lăng Tước vẫn ôm trước ngực, trông giống như hơi ngượng ngùng:

- Không biết Trúc đại hiệp có thể thu nhận món lễ vật này?

- Cô nương, lễ vật quá mức quý trọng, ta tuyệt đối không thẻ thu.

Sở Hoan thở dài:

- Thừa dịp mọi người vẫn chưa tỉnh lại, cô nương tranh thủ thời gian trở về phòng đi, tối nay cô nương căn bản chưa tới phòng của ta, đêm nay ta cũng chưa từng gặp cô nương.

Kim Lăng Tước buồn bã nói:

- Chẳng lẽ món lễ vật này cũng không thể vừa mắt Trúc đại hiệp?

Sở Hoan đáp:

- Cô nương đã hiểu lầm, ta cũng không có ý này…!

Kim Lăng Tước đưa tay ra, bỏ tấm lụa mỏng che ngọc nhan. Sở Hoan nhịn không được nhìn sang, hai mắt tỏa sáng. Hắn thấy Kim Lăng Tước khuôn mặt cong cong, cặp môi đỏ mọng, khuôn mặt như ngọc thiếu vài phần huyết sắc, có vẻ hơi mảnh mai. Đôi mắt giống như hơi nước, động tâm hồn người khác, hàm súc thú vị trong đó khiến người ta cam tâm đọa lạc hồng trần.

Mũi của nàng hơi cao, tương đối nổi bật trên ngũ quan của nàng.

Lúc này đôi mắt như nước động lòng người của nàng chăm chú nhìn Sở Hoan, lông mi hơi chớp động, trong đó mang theo vẻ vũ mị khiến người ta muốn quay đi mà không được.

- Dung mạo của cô nương, thật sự khiến người ta tán thưởng.

Sở Hoan chăm chú nhìn Kim Lăng Tước:

- Dường như cô nương không phải huyết thống Trung Nguyên?

Kim Lăng Tước buồn bã nói:

- Tổ tiên của ta vốn là người Tây Vực, đến Trung Nguyên này kinh thường, tới thời cha ta gia đạo suy tàn, bởi vậy ta bị người khác mua đi, từ nhỏ tiến vào nghệ phường học tập vũ kỹ…!

- Thì ra là thế.

- Trên người ta còn lưu lại hai loại huyết thống Trung Nguyên và Tây Vực.

Đôi mắt xinh đẹp của Kim Lăng Tước chớp động, động lòng người:

- Ta không phải người Trung Nguyên thuần chính, cũng không phải người Tây Vực thuần chính, hai loại huyết thống kết hợp, điều này ở Trung Nguyên được người ta gọi là… tạp chủng!

Sở Hoan thở dài, nói:

- Chắc hẳn cô nương từng bị vũ nhục như thế?

Kim Lăng Tước cười nhẹ nhàng:

- Loại tạp chủng chúng ta, vốn không thể đưa lên mặt bàn, có thể dùng vũ kỹ nuôi sống mình đã rất may mắn rồi…!

Nàng vặn vặn vòng eo, giống như một đám mây chậm rãi bay tới bên người Sở Hoan, một tay vươn ra, muốn vuốt ve gương mặt Sở Hoan, lúc này dán tới quá gần, dáng người nảy nở uyển chuyển của nàng gần ngay trước mắt Sở Hoan. Sở Hoan không thể không thừa nhận, mỗi bộ vị trên người Kim Lăng Tước dường như tràn đầy sức hấp dẫn, cũng tràn đầy ma lực không tầm thường - ma lực khiến người ta nguyện ý sa đọa.

Chỉ là hai tay Kim Lăng Tước còn chưa chạm vào mặt Sở Hoan, Sở Hoan đã duỗi tay nắm chặt tay nàng. Đôi mày thanh tú của Kim Lăng Tước cau lại, Sở Hoan thở dài:

- Cô nương xinh đẹp không gì sánh bằng, trong mắt ta đúng là một viên minh châu trân quý. Ta chỉ là một khách giang hồ, giống như giặc cỏ, tro bụi đầy người, thực sự không dám để minh châu long đong…!

Khuôn mặt Kim Lăng Tước lộ vẻ thương cảm, buồn bã cười:

- Trúc đại hiệp cũng ghét bỏ xuất thân của ta sao? Ghét bỏ tạp chủng huyết thống không tinh khiết như ta sao?

- Cô nương đã hiểu lầm…!

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Trong mắt ta, cho dù là người Trung Nguyên hay người Tây Vực, hoặc còn lai, đều là người, không có gì khác biệt.

Kim Lăng Tước buồn bã cười nói:

- Vậy có phải Trúc đại hiệp cảm thấy ta không để ý liêm sỉ, đêm khuya vào phòng ngài, không biết xấu hổ?

- Vì sao cô nương nói như vậy?

Khóe mắt Kim Lăng Tước lóe lên lệ quang:

- Trúc đại hiệp, đêm nay ta tới đây, tuy rằng có lòng cảm kích đối với Trúc đại hiệp, muốn dùng thân thể mình làm lễ vật báo đáp Trúc đại hiệp, một nguyên nhân khác là vì…

Nàng dừng một chút, đôi mắt xinh đẹp nhìn Sở Hoan:

- Trong lòng ta vẫn luôn sợ hãi…!

- Sợ hãi?

Sở Hoan khẽ giật mình:

- Cô nương sợ cái gì?



==oOo==




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch