WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1596: Già Lâu La..

Chương 1596: Già Lâu La..







Kim Lăng Tước cười khổ mà nói:

- Ta chỉ sợ hành trình tới Hà Tây lần này có thể đến mà không thể rời đi...

- A?

Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:

- Không phải cô nương tới đó biểu diễn hay sao? Xong lễ tế trời là được, hay cô nương không muốn rời khỏi Hà Tây?

Kim Lăng Tước lắc đầu nói:

- Ta chỉ lo có người sẽ không để cho mình rời khỏi Hà Tây.

Sở Hoan cau mày nói:

- Ta chưa hiểu ý của cô lắm.

- Trúc đại hiệp không biết, thiếp thân được Hoàng đế phong làm Quốc cơ là do năm đó khi Hoàng hậu lễ đản, ta được An quốc công tiến cử vào cung biểu diễn nên mới được ban ân.

Kim Lăng Tước nói buồn bã:

- Nói cho cùng cho tới nay vẫn nghĩ rằng ta là người của An quốc công... Bây giờ nhận ý chỉ của Hoàng đế tới Hà Tây biểu diễn, ta cảm thấy lành ít dữ nhiều.

Sở Hoan cười nói:

- Cô nương lo lắng Hoàng đế sẽ tính nợ cũ? Thật ra thì cô nương không phải lo lắng vì điều này. Dù sao ngài cũng là người đứng đầu một nước, chắc không hẹp hỏi tới mức đó. Bản thân ta cũng nghe nói tới việc nhà An quốc cổng nổi loạn. Nhưng đây là chuyện mấy năm về trước, chắc không liên lụy tới cô nương.

Kim Lăng Tước thở dài:

- Suy nghĩ của đế vương, người thường chúng ta làm sao mà biết được? Thiên tử nổi giận, thây phơi trăm vạn... Ta chỉ là một vũ cơ nhỏ bé, tính mạng cũng chỉ dưới ngón tay của hoàng đế.,...

Nàng hơi dừng một chút rồi lại cười khổ mà nói:

- Cho dù lần này có thể rời khỏi Hà Tây thì ta còn chạy được đi đâu? Kim Lăng đã trở nên rối loạn. Lần này còn sống rời khỏi Kim Lăng đã là điều may mắn lắm rồi, làm sao còn quay lại....

- Ý của cô nương là?

Kim Lăng Tước nhìn Sở Hoan mà nói nhỏ:

- Trúc đại hiệp! Ta biết đại hiệp là người can đảm và rất tốt. Thật ra... thật ra ta tới đây vừa là báo ơn cũng là... có việc muốn nhờ.

- Có nương có gì cứ nói.

- Trúc đại hiệp! Ta muốn phó thác bản thân mình và đài Khổng tước cho đại hiệp.

Kim Lăng Tước thở dài:

- Mặc dù ta được ban làm Quốc cơ, đài Khổng Tước cũng đã nổi danh nhưng tất cả cũng chỉ như hoa trong gương, trăng trong nước. Chỉ cần có gợn sóng là sẽ tan xương nát thịt. Ta hy vọng Trúc đại hiệp có thể làm cây cột của chúng ta, cũng hy vọng ngài có thể giúp chúng ta bình yên rời khỏi Hà Tây....

Sở Hoan cũng không trả lời ngay mà chỉ nhìn thẳng vào mắt của Kim Lăng Tước.

- Trúc đại hiệp không biết cuộc sống khó khăn của chúng ta.

Kim Lăng Tước ngồi bên cạnh Sở Hoan mà nói buồn bã:

- Những năm gần đây, ta luôn lo lắng cho chính bản thân và những người của đài Khổng Tước... Ta thường xuyên giật mình tỉnh giấc vì ác mộng. Có lẽ Trúc đại hiệp không tin, từ sau khi ngài tới đài Khổng tước, trong mấy ngày nay là thời điểm mà ta cảm thấy yên bình và an toàn nhất.

Nàng xích lại gần Sở Hoan:

- Trúc đại hiệp! Ngài... ngài có thể ở lại bên cạnh ta không? Từ nay về sau, thiếp thân có thể nhờ Trúc đại hiệp mà không còn phải lo lắng sợ hãi nữa.

Sở Hoan thở dài, nói:

- Tối nay cô nương tới đây là để giữ ta ở lại?

- Trúc đại hiệp... Trúc đại hiệp có bằng lòng không?

Kim Lăng Tước hỏi nhỏ:

- Sau khi xong chuyện ở Hà Tây, Trúc đại hiệp có bằng lòng cao chạy xa bay với thiếp không?

- Ý cô nương là?

- Trúc đại hiệp! Bao nhiêu năm sống trong lo lắng, thiếp mệt mỏi lắm rồi.

Kim Lăng Tước nói buồn bã:

- Thiếp không muốn cứ sống như vậy. Sau khi rời khỏi Kim Lăng, thiếp đã chuẩn bị khi xong việc ở Hà Tây sẽ giải tán đài Khổng Trước, cấp cho mỗi người ở đây một số tiền rồi rời đi một mình.... Nhưng trên dường gặp được Trúc đại hiếp, thiếp biết... cuối cùng thiếp đã có người để gửi thân....!

Sở Hoan kinh ngạc hỏi:

- Không ngờ ta lại lọt vào mắt của cô nương? Dưới gầm trời này có rất nhiều nam nhi, tại sao... tại sao cô nương lại để ý tới ta?

- Bởi vì cảm giác an toàn.

Kim Lăng Tước nói:

- Thiếp vừa mới nói, trong lòng thiếp luôn sợ hãi, cần có một người đàn ông mạnh mẽ để gửi gắm. Chỉ người đàn ông mang tới cho thiếp cảm giác an toàn, mới có thể bảo vệ thiếp.... Trúc đại hiệp! Chúng ta cao chạy xa bay. Từ nay về sau, ngài đi đâu, thiếp đi theo. Ngài có chịu không?

Trong cặp mắt của nàng trở nên long lanh, nét mặt hết sức chân thành.

Sở Hoan nhích người cố tình kéo giãn khoảng cách với Kim Lăng Tước mà cười khổ:

- Cô nương! Chuyện tối nay quá đột ngột.... cô nương để cho ta suy nghĩ kỹ một chút....

Kim Lăng Tước nói đầy u oán:

- Chẳng lẽ Trúc đại hiệp không muốn ở cùng với thiếp?

- Cô nương là một tuyệt sắc giai nhân, có thể được sóng đôi với cô nương là sự tích phúc bao đời của mỗi người đàn ông.

Sở hoan thở dài:

- Ta cũng là đàn ông vậy tại sao lại không muốn? Chỉ có điều việc này có quá nhiều phúc, ta... ta chỉ sợ không chịu nổi....

Hắn đứng dậy bước tới nhặt cái áo khoác trên đất mà khoác lên vai của Kim Lăng Tước:

- Có một việc cô nương cứ yên tâm. Nếu thật sự có người muốn làm cô nương tổn thương, ta sẽ bảo vệ cho cô nương an toàn. Cho dù là ai, ta cũng sẽ không bỏ qua....

Trong lúc nói chuyện, hắn cũng buộc sợi dây ở cổ áo khoác lại mà nói nhỏ:

- Cô nương! Trời sắp sáng rồi. Để người khác thấy thì không hay....

Kim Lăng Tước đứng dậy thở dài nhìn thẳng vào mắt của Sở Hoan. Đôi môi đỏ mọng hơi mấp máy nhưng không nói gì.

Trong phòng yên tĩnh một chút rồi Kim Lăng Tước bước nhẹ tới cửa hông. Khi mở cửa, nàng quay đầu lại nhìn thấy Sở hoan đang đứng nhìn mình trong bóng tối thì cười khổ một tiếng mà đi ra.

Sở hoan đợi nàng ra khỏi cửa mới tới đóng cửa phòng lại mà sờ cằm lẩm bẩm:

- Đêm khuya quyến rũ, không phải quỷ cũng là hồ ly. Chỉ tiếc ngươi không phải là Niếp Tiểu Thiến mà ta cũng chẳng phải là Ninh Thái Thần.

Kim Lăng Tước giống như một bóng ma. Khi trở lại phòng, vừa đóng cửa, đột nhiên đứng lại từ từ nhìn sang một chỗ khác. Trong phòng không đốt đèn, dưới ánh sáng mờ mờ chỉ thấy trên cái ghế ở góc có một bóng người. Đôi mắt long lanh của Kim Lăng Tước chợt trở nên lạnh lùng, chợt nghe thấy cái bóng đó phun ra một câu bằng thứ tiếng rất lạ. Ngay tức khắc, khuôn mặt lạnh như bằng của nàng liền dịu đi đồng thời thái độ cũng tỏ ra khiêm tốn mà hỏi nhỏ:

- Ngài là...

Không đợi Kim Lăng Tước nói hết, cái bóng kia đã cất cái giọng khàn khàn:

- Ta chính là Già Lâu La.

Gương mặt xinh xắn của Kim Lăng Tước lộ vẻ kinh ngạc, nàng lập tức quỳ xuống. Người nọ lên tiếng hỏi thản nhiên:

- Ngươi tới phòng người đó?

- Vâng!

Kim Lăng Tước biết "người đó" mà Già Lâu La nhắc tới là ai. Nàng cung kính nói:

- Hắn là một thứ vũ khí sắc bén, chúng ta có thể lợi dụng được thì đảm bảo thành công.

Già Lâu La vẫn hỏi bằng giọng khàn khàn:

- Ngươi có biết thân phận của hắn không?

- Là một hiệp khách giang hồ.

Kim Lăng Tước nói:

- Trong giang hồ có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ. Người như thế hẳn là khống chế dễ.

- Ngươi thấy có thể khống chế được hắn?

Âm thanh của Già Lâu La có gì đó khác lạ:

- Ngươi không biết lai lịch của hắn mà dám cho rằng có thể khống chế?

Kim Lăng Tước hơi ngẩng đầu, trong ánh sáng mờ mờ thấy một đôi mắt sắc bén đang nhìn mình chằm chằm nàng liền cúi đầu mà không dám nói lời nào.

- Ta hiểu suy nghĩ của ngươi.

Già Lâu La nói thản nhiên:

- Từ lúc bắt đầu, ngươi đã chuẩn bị lợi dụng người này để nâng cao khả năng thành công. Nếu cần cao thủ hàng đầu không cần ngươi phải tốn sức để tìm. Bất cứ lúc nào, chúng ta có thể cung cấp cho ngươi võ giả hạng nhất.

- Vâng!

Kim Lăng Tước nói nhỏ.

- Chúng ta không cung cấp cao thủ hàng đầu là vì nhiệm vụ của ngươi không cần cao thủ như vậy.

Âm thanh của Già Lâu La trở nên lãnh đạm:

- Mà ngược lại, bên cạnh ngươi có nhiều cao thủ như vậy, rất dễ khiến cho người ta nghi ngờ. Con đê ngàn dặm bị phá vì tổ kiến. Cái kế hoạch này mà chỉ cần lộ một chút rất có thể sẽ rơi vào cảnh kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Ngươi có hiểu không?

Kim Lăng Tước cúi đầu:

- Xin thứ tội.

- Xưa nay ta luôn cho người ta cơ hội lập công chuộc tội.

Già Lâu La nói nhẹ:

- Vị Trúc đại hiệp trong mắt ngươi kia từ khi bước chân vào đài Khổng Tước đã trở thành mầm họa vậy mà ngươi lại không phát hiện. Ngươi tự cho rằng có thể đùa giỡn hắn nhưng không ngờ rằng có lẽ hắn cũng đang lợi dụng ngươi để đạt được mưu đồ của mình đúng không?

Kim Lăng Tước cau mày, hỏi nhỏ:

- Cuối cùng thì hắn là ai?

- Tối nay ngươi chủ động hiến thân như vậy, nếu là đàn ông bình thường có thể chịu được không?

Già Lâu La nói chậm rãi:

- Trong hoàn cảnh như vậy mà hắn vẫn giữ được sự bình tĩnh. Một nhân vật như vậy cũng đủ để biết không phải đơn giản. May mắn hắn cũng lộ sơ hở. Ngươi đang trong tình hình rối rắm, ta đã phái người giúp ngươi xử lý. Nhớ kỹ sứ mạng của mình, đừng có lôi thêm những chuyện khác. Ta sẽ không cho bất cứ kẻ nào một cơ hội thứ hai đâu.

Sắc mặt của Kim Lăng Tước lập tức trở nên tái nhợt, cúi đầu nói:

- Vâng!

Bóng người kia từ từ đứng dậy:

- Quên nói cho ngươi biết, người mà ngươi gọi là Trúc đại hiệp chính là vua của vùng Tây Bắc. Tên của hắn là Sở Hoan.



==oOo==




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.