WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1597: .

Chương 1597:.







Sáng sớm hôm sau, Sở Hoan bừng tỉnh vì tiếng gọi cửa, xoay người đứng dậy. Khi mở cửa, đứng bên ngoài là Đinh Miểu, phía sau là một tên sai vặt. Đinh Miểu nhìn Sở Hoan liền chắp tay nói:

- Trúc đại hiệp! Người này nói có việc muốn gặp.

Tên sai vặt áo xanh liền vội vàng bước tới, chắp tay nói:

- Bái kiến Trúc đại hiệp.

- Ngươi là ai?

Sở Hoan quan sát gã sai vặt nhưng vẫn không nhận ra thì ngạc nhiên hỏi:

- Tìm ta có chuyện gì?

Tên sai vặt liền lấy trong ngực áo ra một tấm thiệp mời:

- Trúc đại hiệp! Chủ nhân nhà ta cho mời.

- Chủ nhân nhà ngươi?

Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:

- Chủ nhân nhà ngươi là ai?

Tên sai vặt cung kính nói:

- Trúc đại hiếp tới đó là biết.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Ta không biết chủ nhân của ngươi là ai. Nếu chưa biết thì ta cũng không tới gặp tùy tiện chỉ vì một tấm thiệp. Trở về nói với chủ nhân của ngươi rằng nếu có chuyện thì ta chờ ở Dịch quán.

- Chủ nhân nhà ta nói nếu Trúc đại hiệp không muốn đi thì chỉ cần đưa ra một thứ lễ vật.

Tên sai vặt lấy trong người ra một cái hộp gỗ tinh xảo mà đưa cho Sở Hoan. Sở Hoan vừa mới liếc mắt liền nhíu mày nhưng đôi mắt lập tức trở nên lạnh lùng, đóng nắp hộp gỗ lại rồi trầm giọng hỏi:

- Chủ nhân nhà ngươi đang ở đâu?

Tên sai vặt vẫn nói cung kích:

- Bên ngoài dịch quán đã chuẩn bị xe. Nếu Trúc đại hiệp tiện thì bây giờ chúng ta có thể đi gặp chủ nhân.

Đinh Miểu đứng bên cũng hết sức tò mò. Vốn Sở Hoan không có ý đi nhưng khi nhìn thấy vật trong hộp liền thay đổi quyết định. Chỉ có điều khi Sở Hoan mở hộp, Đinh Miểu cũng không nhìn thấy bên trong hộp có thứ gì nên rất thắc mắc không biết vật nào có thể làm cho Sở Hoan thay đổi ý định nhanh như vậy.

Sở Hoan vào trong phòng lấy túi rồi đi ra cửa.

- Dẫn đường.

Bên ngoài Dịch quán, quả nhiên có một chiếc xe ngựa sang trọng. Tên sai vặt áo xanh cung kính mời Sở Hoan lên xe. Sau khi Sở Hoan ngồi lên, chiếc xe ngựa liền rời khỏi dịch quán.

Sở Hoan ngồi trong xe ngựa, sắc mặt lạnh tanh. Bánh xe lăn lộc cộc một hồi rồi dừng lại, phía bên ngoài có tiếng của gã gia đinh:

- Trúc đại hiệp, đến rồi!

Sở Hoan xuống xe ngựa, nhận ra mình đang đứng trước cửa sau của một tòa dinh thự, đại viện tường cao, mặc dù là cửa sau nhưng vẫn rất rộng. Hắn nhíu mày hỏi:

- Đây là đâu?

Gã gia đinh áo xanh cung kính nói:

- Chủ nhân nhà ta nói, Trúc đại hiệp cũng không muốn quá khoa trương nên không vào từ cửa chính. Trúc đại hiệp, xin mời theo ta.

Gã gia đinh dẫn theo Sở Hoan vào hậu viện theo cửa sau. Trong nhà, đình đài lầu các, chim hót hoa nở, nơi nào cũng là lâm viên đẹp hoa lệ, men theo con đường nhỏ một lát liền nghe có tiếng hò hét cách đó không xa, hình nưh có người đang đơn đấu. Gã gia đinh dẫn Sở Hoan lại đó, tiếng hô hét cũng càng lúc càng rõ hơn, rất nhanh, trước mặt xuất hiện một diễn võ trường, bốn phía là giá để binh khí, đao thương kiếm kích đủ cả. Bên trong diễn võ trường, năm sáu người đều mặc quần dài, ở trần, đang đơn chiến trong trường, xung quanh trường, mười mấy người đều lạnh mặt quan sát.

Gã gia đinh dừng bước, cung kính nói với Sở Hoan:

- Trúc đại hiệp, chủ nhân đang ở đó!

Gã đưa tay chỉ sang diễn võ trường, không đi tiếp nữa mà thi lễ với Sở Hoan một cái rồi quay người rời đi.

Sở Hoan nheo nheo hai mắt, chậm rãi bước lên, lần này thì đã thấy rõ, tuy trong diễn võ trường có sáu người nhưng rõ ràng là một địch năm, đều là tay không tấc sắt. Người bị năm người vây công kia, liếc một cái hắn nhận ra ngay, là vị Thiếu soái Hà Tây kia.

Năm đại hán khỏe mạnh liên tục ra chiêu, Phùng Thiếu soái lấy một chọi năm, xem chừng rất trơn tru, hai chân linh hoạt, động tác nhanh nhẹn. Y ở trần, thân thể cường tráng rắn chắc, trên người lác đác có vài vết sẹo, đương nhiên Sở Hoan biết rõ Thiếu soái này tuy xuất thân hào phú, tổ phụ và phụ thân của y là hai đời Tổng đốc Hà Tây, có thể nói là mới sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng hiển nhiên y không hề sống an nhàn sung sướng, không phải thiếu gia ăn chơi.

Lúc này trên trường vẫn ngươi đá ta đấm, Sở Hoan có thể nhìn ra tuy mấy tráng hán kia là bồi luyện nhưng vẫn dốc toàn lực, không chút lưu thủ.

Ầm!

Phùng Thiếu soái đánh trúng bụng dưới của một gã tráng hán, gã bay vèo ra ngoài, gần như cùng lúc, Phùng Thiếu soái cũng phóng lên, hai chân vung lên đá vào hai gã tráng hán khác, cả hai lập tức ngã vật xuống. Hai gã còn lại thấy vậy khựng lại không dám tiếp tục tấn công.

Ba người bị Phùng Thiếu soái đánh bại không thể đứng dậy ngay. Phùng Thiếu soái đứng vững lại, giơ tay lên, vừa lúc một gã gia đinh bên cạnh cầm khăn lông ấm dâng lên. Y nhận khăn lau mặt, lau qua chút mồ hôi trên người, lại ném khăn cho gã gia đinh, hỏi:

- Ba người ngã xuống, mỗi người lĩnh hai mươi lượng bạc… - Y lườm sang hai gã tráng hán không dám tấn công kia, thản nhiên nói - Hai người các ngươi xuống tự lĩnh hai mươi quân côn!

- Thiếu soái….

- Chẳng lẽ các ngươi còn không biết quy tắc của bổn Thiếu gia? Toàn lực ứng phó, nếu đánh được bổn Thiếu soái, không những không bị phạt còn được thưởng lớn. Nếu nhát gan không dám tấn công chỉ có quân côn hầu hạ - Y phất tay - Các ngươi xuống đi!

Hia người kia cúi đầu lui xuống, lại có vài gia đinh đã hai tráng hán bị thương xuống.

Phùng Thiếu soái nhận lấy bộ quần áo gia đinh bên cạnh đưa lên, mặc xong xuôi mới quay đầu lại chậm rãi bước về phía Sở Hoan, đi ngang người hắn, y cũng không dừng lại, chỉ nói:

- Đi theo ta!

Sở Hoan hơi cau mày. Phùng Thiếu soái dẫn hắn tới một tiểu viện nho nhỏ, trong đó có một hồ nước rộng, giữa hồ dựng một tòa đình bát giác. Hắn theo y vào trong đình, trong đình đã sớm chuẩn bị dưa, rượu và đồ nhắm, hai thị nữ xinh xắn khoanh tay đứng bên cạnh hầu hạ. Phùng Thiếu soái đại mã kim đao ngồi xuống, cười hỏi Sở Hoan:

- Trúc đại hiệp, khi uống rượu ngươi có thích có người hầu hạ bên cạnh không?

Sở Hoan ngồi xuống đối diện Phùng Thiếu soái, đặt bao kiếm trước mặt, thản nhiên hỏi:

- Thiếu soái muốn mời ta đến uống rượu?

Y phất phất tay cười ha ha, ý bảo hai thị nữ lui ra, mới cười nói:

- Nghe nói nữ quyến trong nhà Sở Đốc ai cũng như hoa như ngọc, bên này ta dong chi tục phấn, đương nhiên Sở Đốc coi thường.

Sở Hoan thầm giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn không phản ứng gì, cười nói:

- Bản đốc cũng không ngờ Phùng Đô lại có một vị công tử như vậy.

Phùng Thiếu soái đã gọi thẳng "Sở Đốc", Sở Hoan hiểu y đã biết rõ thân phận của mình, nên thầm giật mình, thực không ngờ thân phận của mình đã bị đối phương nhìn thấu một cách nhẹ nhàng đơn giản.

Hắn và Phùng Thiếu soái chưa bao giờ gặp mặt, nên hiểu y có thể nhận ra mình có lẽ có nguyên nhân khác, chỉ là ngay lập tức không thể nghĩ ra được mình đã để lộ sơ hở lúc nào.

Nhưng đối phương đã biết rõ thân phận của mình, tới lúc này, cũng chẳng giấu diếm làm gì nữa.

Phùng Thiếu soái cười nói:

- Sở Đốc nói vậy Thiên Tiếu không hiểu rồi. Sở Đốc cảm thấy ta không bằng gia phụ hay là trò giỏi hơn thầy?

Thầm nghĩ thì ra Phùng Thiếu soái tên "Thiên Tiếu", Sở Hoan cười nói:

- Hẳn là Thiếu soái rất tò mò muốn gặp Phùng Đốc?

Phùng Thiên Tiếu cười hà hà, Sở Hoan lại đặt cái hộp gỗ kia lên bàn, nhìn chằm chằm vào hai mắt y:

- Phần lễ vật này là Thiếu soái tặng cho bản đốc sao?

Phùng Thiên Tiếu nhìn hộp gỗ, cười ha ha một tiếng, nói:

- Thực không dám giấu, Thánh Thượng muốn cử hành đản lễ Tế Thiên, ta phụng mệnh phụ soái duy trì trật tự phủ Vũ Bình… Sở Đốc cũng biết, hiện giờ, bất kể là Thiên Môn Đạo hay Thanh Thiên Vương, đều là làm loạn một phương, họa quốc ương dân, không đâu không nhúng tay vào. Nếu nhân cơ hội này chúng xâm nhập vào Hà Tây, làm hỏng đại lễ Tế Thiên của Thánh Thượng, quả nhiên hậu quả không thể chịu nổi. Chúng ta làm thần tử, cũng không thể nào báo cáo với Thánh Thượng.

Vừa nói y vừa đứng dậy bước tới trước mặt Sở Hoan, nâng ly rượu, cười nói:

- Sở đốc, đây là rượu của người man di làm. Người man di không có văn hóa, là đàn dã thú, nhưng thực tâm mà nói rượu bọn họ nấu vẫn có hương vị khác biệt. Sở đốc có thể nếm thử. Không phải Sở đốc nghi ngờ Thiên Tiếu sẽ hạ độc trong rượu chứ? Ha ha…

Sở Hoan cũng lại cười nói:

- Thiếu soái nói chuyện thẳng thắn, thực không cần phải làm việc khuất tất!

Phùng Thiên Tiếu thở dài:

- Cũng đúng! Chuyện là thế này, vì tuân theo lệnh của phụ soái, Thiên Tiếu đã sắp đặt tai mắt ở phủ thành Vũ Bình. Nói cho cùng, vẫn là để đảm bảo sự an toàn ở đây, không cho bất kỳ kẻ nào có rắp tâm trà trộn vào. Thực ra, những ngày qua, chúng ta đã bắt không ít gian tế, thời điểm đặc biệt, trực phạt gian tế cũng nặng hơn.

Sở Hoan vẫn nhìn chăm chú vào ánh mắt của y, không nói gì.

- Ngay ngày hôm qua, chúng ta lại bắt được hai người.

Phùng Thiên Tiếu nhìn lại Sở Hoan, thần sắc nghiêm nghị:

- Là một nam một nữ, nữ nhân kia nữ cải nam trang, rõ ràng có vấn đề. Hành tung của bọn họ quỷ dị, lén lén lút lút hoạt động trong phủ thành Vũ Bình. Vì lý do an toàn, chúng ta đã bắt hai người bọn họ, định sẽ nghiêm trị trừng phạt. Nhưng…hai người nọ lại tự nhận là có quen biết Sở đốc, là tùy tùng của Sở đốc, đương nhiên ta không tin…

Sắc mặt Sở Hoan vẫn thản nhiên không đổi, chỉ nhàn nhạt hỏi:

- Cho nên Thiếu soái phái người đưa lễ vật cho ta?

Y nghiêm mặt đáp:

- Sở đốc tuyệt đối không nên trách cứ. Phụ soái đã từng gặp Sở đốc ở Kinh thành, rất kính ngưỡng Sở đốc. Từ khi về Hà Tây cũng đã từng nhắc tới Sở đốc với Thiên Tiếu nhiều lần, nói rằng Sở đốc là thiếu niên anh kiệt. Sở đốc bình định phản loạn tại Tây Bắc lại càng danh chấn thiên hạ. Nhân vật như vậy, trong lòng Thiên Tiếu cũng khâm phục vạn phần. Hai người kia đã nói có quen biết với Sở đốc, đương nhiên Thiên Tiếu càng phải cẩn thận, vạn nhất nhỡ là người của Sở đốc thật, lại lỡ tay giết, thì biết trả lời Sở đốc làm sao? Cho nên mới gửi thanh loan đao trên người nữ nhân kia cho Sở đốc xem thử, nếu thực sự là bộ hạ của Sở đốc, đương nhiên Sở đốc có thể nhận ral

- Ngươi nói, hia người kia bị bộ hạ của ngươi bắt?

- Đúng vậy!

- Thiếu soái, thực ra bản đốc thấy hơi lạ, vì sao ngươi có thể nhận ra bản đốc? Hình như ta và ngươi chưa bao giờ gặp nhau, làm sao ngươi biết Trúc đại hiệp là Sở Hoan?

Phùng Thiên Tiếu cười ha ha:

- Sở đốc nổi bật, cho dù đi tới đâu cũng là hạc giữa bầy gà, hơn nữa gia phụ cũng đã từng miêu tả dung mạo của Sở đốc, cho nên hôm qua thấy ngài ta đã nhận ra. Chỉ là khi ấy Sở đốc đã cố ý giấu thân phận, Thiên Tiếu cho rằng Sở dốc có nguyên nhân đặc biệt, đương nhiên không bóc trần.

Sở Hoan biết y nói bậy, bề ngoài hắn chẳng có đặc điểm đặc biệt gì, cho dù quả thực Phùng Nguyên Phá có miêu tả dung mạo của mình với Phùng Thiên Tiếu, nhưng y cũng không thể nhận ra mình, việc này tất có nguyên nhân khác.

- Không biết hai gã gian tế Thiếu soái nói hiện đang ở đâu? Có quen biết ta không, chỉ bằng thứ trong hộp này, ta cũng không nên kết luận vội vàng.

Phùng Thiên Tiếu gật đầu:

- Nên vậy!

Y đứng dậy, đặt hai ngón tay vào miệng, huýt một cái, rất nhanh đã thấy cách đó không xa xuất hiện mấy bóng người. Sở Hoan tập trung nhìn lại, chỉ thấy hai gã đại hán áo đen đang đưa một người tới, vừa liếc hắn đã nhận ra đó là Kỳ Hồng, nhưng vẫn không đổi săc mặt.

Kỳ Hồng được hai người đưa tới, chỉ liếc Sở Hoan, vẫn làm như không quen biết, chỉ nhìn chằm chằm Phùng Thiên Tiếu, khuôn mặt đầy tức giận.

Gã không biết Phùng Thiên Tiếu đã biết được thân phận của Sở Hoan. Sở Hoan đến Hà Tây vẫn che dấu thân phận thật sự, đương nhiên Kỳ Hồng sẽ không nhận quen trước mặt kẻ khác, tránh làm hỏng việc của hắn.

Sở Hoan vẫn bình tĩnh. Một người sau lưng Kỳ Hồng cười nói:

- Sở đốc, tối qua đã mạo phạm nhiều, xin đừng phiền lòng.

Giọng nói hết sức quen thuộc, người nọ mày rậm mắt to, miệng rộng mũi cao, gã cười nói:

- Thì ra là ngươi. Gió thổi sông Hàn lạnh lùng ghê, Kinh Kha này cũng chẳng phải Kinh Kha.

Sở Hoan nghe giọng người nọ, lại nhìn thân hình gã lập tức kết luận được, chính là Kinh Kha, kẻ tính tiền trà nước cho mình đêm qua, sau đó lại đặt bẫy tập kích mình.

Kỳ Hoành nghe Kinh Kha gọi một tiếng Sở đốc, biết khả năng Sở Hoan đã bị lộ thân phận, trong lòng trầm xuống nhưng vẫn không lên tiếng. Phùng Thiên Tiếu chạy tới bên cạnh Sở Hoan cười:

- Sở đốc, ngài biết người này chứ?

- Còn một người nữa đâu?

Phùng Thiên Tiếu cười:

- Người kia là nữ gian tế. Không dối gạt Sở đốc, vị nữ gian tế đó tính tinh không tốt, nên ta cho nàng uống một chút gì đó. Tuy nhiên, Sở đốc yên tâm, tính mạng của nàng tuyệt đối không phải lo. Chỉ là toàn thân nàng không còn khí lực, ngay cả khả năng tự vận khí cũng không có.

Sở Hoan thở dài:

- Thiếu soái, xem ra ngươi hiểu nhầm rồi. Chỉ sợ hai kẻ gian tế mà ngươi bắt được, là bộ hạ của ta.

- Á?

Phùng Thiên Tiếu biến sắc:

- Sở đốc không nhận lầm chứ?

Sở Hoan nói:

- Bọn họ là người hầu cận của bản đốc, làm sao nhận nhầm được.

- Chuyện này…

Phùng Thiên Tiếu nhìn có vẻ như rất bất ngờ:

- Nói như thế, hai người này cũng không nói dối. Tuy nhiên, nếu là bộ hạ của Sở đốc, vì sao lại không ở bên cạnh Sở đốc mà lại lén lén lút lút đi vào phủ Vũ Bình.



==oOo==




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.