WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1598: .

Chương 1598:.







Sở Hoan cau mày

- Chẳng phải Thiếu soái vừa nói, ngày hôm nay, đạo Thiên Môn và Thanh Thiên vương vô cùng hung hăng ngang ngược, ở đâu cũng nhúng tay vào. Bản đốc phụng chỉ đến Hà Tây, đương nhiên phải cân nhắc sự an toàn của chính mình. Có điểm ngươi không biết, Tây Bắc nghèo khó, ta muốn đi ra ngoài cũng không kiếm nổi bạc để mang theo. Lần này đến Hà Tây, thứ nhất là tham gia đản lễ tế thiên, thứ hai là muốn tìm Phùng đốc mượn ít bạc.

- Mượn bạc?

- Không sai.

Sở Hoan cười nhạt:

- Vừa rồi Thiếu soái cũng đã nói, Phùng đốc và ta đã từng gặp nhau ở kinh thành, mới quen đã thân, chỉ hận chưa có dịp gặp lại. Cho nên khi Tây Bắc gặp cảnh khó khăn, ngân khố triều đình lại eo hẹp, nên mới định đến gặp Phùng đốc mượn ít bạc. Hôm nay, tài chính của ta có thể nói là giật gấu vá vai, cũng muốn phô trương, gióng trống khua chiêng đến Hà Tây, nhưng đáng xấu hổ, ví rỗng tuếch, nên không thể mang theo nhiều người. Nếu ít người thì lại mất an toàn, cho nên mới phải cải trang đi vào Hà Tây. Từ đó, cũng an toàn hơn nhiều.

- Thì ra là thế.

Phùng Thiên Tiếu tựa hồ như đã bừng tỉnh đại ngộ:

- Nói như thế, hai vị này đúng là bộ hạ của Sở đốc thật rồi.

Gã lập tức ra lệnh:

- Còn không cởi dây?

Hai tay Kỳ Hoành bị trói sau lưng, sau khi được cởi, Kỳ Hoành muốn tiến lên bái kiến Sở Hoan nhưng vừa đi được một bươc, thân hình loạng choạng, gần như sắp té ngã. Sở Hoan vội đỡ lấy gã, nhíu chặt mày, chưa kịp hỏi thì Phùng Thiên Tiếu đã áy náy nói:

- Sở đốc, thật sự là xin lỗi, ta hiểu nhầm hai người họ là gian tế, vì phòng ngừa bọn họ gây chuyện, cho nên đều cho bọn họ uống chút thuốc, chỉ sợ trong dăm ngày tới, toàn thân vô lực, đi lại khó khăn.

- Hả?

Sắc mặt Sở Hoan lạnh xuống.

Phùng Thiên Tiếu lập tức cười:

- Nhưng Sở đốc không cần quá lo lắng. Hai người họ ở đây, ta sẽ chăm sóc chu đáo. Trong vòng năm ngày, đảm bảo bình an vô sự. Sở đốc cho ta năm ngày, sau thời gain đó, tất nhiên sẽ giao hai người bọn họ nguyên vẹn cho Sở đốc.

- Năm ngày?

Sở Hoan vuốt cằm:

- Nếu như ta không nhớ nhầm, đản lế tế thiên của Thánh thượng sẽ tổ chức trong năm ngày tới đây.

Phùng Thiên Tiếu lại cười:

- Đúng, đợi đến khi đản lễ tế thiến của Thánh thượng kết thúc, hai người này, dĩ nhiên có thể trở lại bên cạnh Sở đốc. Điểm này, Thiên Tiếu có thể dùng đầu người để đảm bảo.

Sở Hoan thở dài:

- Ý tứ của Thiếu soái là muốn cưỡng ép hai người bọn họ?

- Không dám không dám.

Phùng Thiên Tiếu cười nói:

- Sở đốc không nên hiểu nhầm. Chỉ là vì dược vật hơi đặc biệt, nếu không được chăm sóc cẩn thận, chỉ sợ sẽ lưu lại di chứng.

Gã phất tay:

- Mang vị tráng sĩ này xuống dưới điều dưỡng, ta có chuyện muốn bàn với Sở đốc.

Kinh Kha phất tay ra hiệu bộ hạ mang theo Kỳ Hoành đi. Sở Hoan quay sang nói với Kỳ Hoành:

- Thiếu soái đã khách khí như thế, ngươi cứ ở đây an tâm điều dưỡng.

Khi thuộc hạ đưa Kỳ Hoành rời khỏi, Kinh Kha vẫn không rời đi. Gã theo Phùng Thiên Tiếu đến một nơi trong sân đình, sau khi ngồi xuống, Phùng Thiên Tiếu cười nói:

- Sở đốc, hiểu nhầm lớn như vậy, mong ngài ngàn vạn lần chớ để trong lòng.

- Thiếu soái tới tìm ra, chắc là có việc?

Sở Hoan cười nhạt:

- Đã đến nước này, cũng không cần quanh co lòng vòng.

- Thống khoái.

Phùng Thiên Tiếu vỗ tay cười nói:

- Sở đốc, kỳ thật có một việc cần Sở đốc tương trợ, việc này quá mức khó giải quyết, nghĩ tới nghĩ lui, ngoài Sở đốc không ai có thể đảm nhiệm.

- Hả?

Sở Hoan hỏi:

- Lại không biết là chuyện gì?

Phùng Thiên Tiếu cười, chỉ vào Kinh Kha bên cạnh hắn:

- Chắc hẳn Sở đốc biết tráng sĩ Kinh Kha.

- Nếu đã gọi là tráng sĩ thì chắc không phải là quan lại triều đình.

Sở Hoan nhìn thẳng vào mắt Phùng Thiên Tiếu cười:

- Bản đốc nghe nói có rất nhiều quan viên nuôi dưỡng môn khách tử sĩ. Chắc hẳn vị tráng sĩ Kinh Kha này cũng là môn khách của Thiếu soái.

Phùng Thiên Tiếu cười ha ha một hồi, mới nói:

- Sở đốc, việc muốn ngài giúp, kỳ thực chính là tương trợ Kinh Kha. Thứ cho Phùng Thiên Tiếu mạo muội, chưa thể tiết lộ việc cần làm. Nhưng một khi hành động, Kinh Kha sẽ liên lạc với Sở đốc. Đến lúc đó, chỉ cần Sở đốc làm theo kế hoạch Kinh Kha sắp đặt, giúp gã làm xong đại sự. Phụ thân sẽ vô cùng cảm kích Sở đốc, khi đó, nếu Sở đốc muốn mượn bạc, chúng ta cũng toàn lực ứng phó.

Sở Hoan nhìn chằm chằm vào mắt Phùng Thiên Tiếu, ánh mắt thâm thúy, nhưng không nói gì. Phùng Thiên Tiếu bị hắn nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, cười gượng

- Sở đốc, hẳn là không đồng ý?

Sở Hoan thở dài:

- Ta chỉ lấy làm lạ, việc này phụ thân của ngươi trao đổi với ta mới phải. Vì sao không thấy y đâu cả?

- Thực không dám giấu diếm, phụ thân cũng muốn gặp Sở đốc, nhưng đợt này bận bịu lo đản lễ tế thiên, sức khỏe không tốt, phận làm con đành phải gánh vác thay.

Phùng Thiên Tiếu cười nói:

- Sở đốc, không biết có đáp ứng đề nghị này của ta hay không?

Sở Hoan nói:

- Ý của Thiếu soái là, ngươi giữ thuộc hạ của ta làm con tin, sau đó lợi dụng bọn họ ép bản đốc, để bản đốc giúp các ngươi làm việc lớn. Nếu như ta không nhận lời thì sẽ không đảm bảo được tính mạng của hai thuộc hạ. Có phải là như vậy không?

Khóe mắt Phùng Thiên Tiếu nhảy lên, nhưng vẫn cười gượng:

- Sở đốc, nếu như đã hiểu như vậy, thì… cũng coi như là như vậy đi.

Sở Hoan khẽ gật đầu:

- Ta chỉ mới gặp một người, người còn lại đâu, ta muốn gặp nốt.

- Sở đốc!

Sở Hoan không đợi gã nói xong, đã ngắt lời:

- Thiếu soái, không biết phụ thân ngươi đã từng nói cho ngươi biết chưa? Bản đốc làm việc, cho tới nay chưa từng cho phép ai uy hiếp.

Phùng Thiên Tiếu cười:

- Ý của Sở đốc là cự tuyệt đề nghị này của Thiên Tiếu?

- Thiếu soái bắt hai người của ta, cho rằng có thể dùng họ để ép bản đốc làm việc cho mình, quả thật là mơ mộng hão huyền.

Sở Hoan lại cười nói:

- Thiếu soái hẳn là chưa biết, bản đốc xuất thân áo vải, có thể có ngày hôm nay, nói cho cùng là bởi vì chưa từng nương tay. Chớ nói hai gã bộ hạ, mà ngay cả thân nhân của bản đốc bị bắt cũng vậy, chỉ bằng chừng đó mà ngươi cũng dám cưỡng ép bản đốc?

Lời chưa dứt, tay của hắn đã như điện chụp lấy bao đao đặt ở trên bàn. Chỉ như tia chớp, bao đao đã đã như mũi kiếm đâm thẳng vào ngực Phùng Thiên Tiếu.

Phùng Thiên Tiếu vạn lần không thể ngờ Sở Hoan ra tay nhanh chóng như vậy. Gã phản xạ cũng không chậm, nhưng tốc độ kém xa Sở Hoan. Thấy bao đao đâm đến, muốn né tránh cũng không kịp chỉ có thể ngả người ra sau, lộn ra đằng sau ụ đá.

Sở Hoan lại như bóng theo người, nhảy vọt lên bàn đá, đâm từ trên cao xuống. Phùng Thiên Tiếu chỉ còn cách lăn lộn trên mặt đất né tránh, trông vô cùng khổ Sở.

Kinh Kha cũng biến sắc. Tuy gã phát giác ra biến cố nhưng động tác của Sở Hoan quá nhanh, nhất thời không kịp cứu viện. Đến lúc Phùng Thiên Tiếu chạy trốn, gã cũng đã nhào tới. Sở Hoan liên tục ra chiêu, Phùng Thiên Tiếu cảm thấy kình phong ập tới liên tục, không còn lực để chống trả, lăn người mấy vòng, đã lăn đến chân đình. Lập tức rầm một tiếng, từ trên đình lăn xuống hồ nước bên cạnh. Lúc này Kinh Kha cũng đã xông tới chắn ngang trước người Sở Hoan. Bao đao của Kinh Kha đâm vào ngực gã, lại nghe chát một tiếng, Kinh Kha gầm nhẹ, vẫn đứng vững như núi Thái Sơn. Sở Hoan cảm giác vỏ đao của mình đâm vào một cái tường đồng vách sắt rồi bật ra. Ngay lập tức hắn hiểu, Kinh Kha này 8, 9 phần là luyện Kim Chung trảo, một loại công phu luyện thành mình đồng da sắt.

Sở Hoan mỉm cười, thu bao đao lại. Kinh Kha hít sâu một hơi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Gã xoay người sang chỗ khác, đã thấy Phùng Thiên Tiếu dùng hai tay bám lên mép đình. Toàn thân ướt sũng nước, búi tóc xổ tung, chảy dài xuống nhúng trong mặt nước, nhìn rất thảm hại.

Chợt nghe từ xa có tiếng cười vọng đến:

- Sở đốc, hảo võ nghệ.

Sở Hoan quay người lại xem thì thấy bên cạnh bờ lúc này có một người mặc cẩm y đứng đó. Là Phùng Nguyên Phá.

Sở Hoan đi đến bên cạnh đình, nhìn về phía bờ bên kia vừa cười vừa nói:

- Phùng đốc bận trăm công nghìn việc, nếu không phải dùng cách này, chỉ sợ không gặp được Phùng đốc. Phùng đốc ngàn vạn lần đừng trách móc.

Phùng Nguyên Phá cười ha hả, đi vào phía trong đình. Lúc này, Phùng Thiên Tiếu cũng được Kinh Kha kéo lên, toàn thân ướt sung, vô cùng chật vật.

Phùng Nguyên Phá đi vào trong đình, chắp tay với Sở Hoan

- Sở đốc, tuyển khuyển ngạo mạn làm việc tùy hứng, mạo phạm đại giá, ngài tuyệt đối đừng trách móc.

- Nhà giàu sang tất nhiên sẽ có chút tùy hứng.

Sở Hoan nói:

- Lệnh công tử cũng có thể coi là tuấn tú tài giỏi, chỉ là người trẻ tuổi thì khó tránh khỏi tự cao tự đại. Về sau, Phùng đốc phải quản giáo cho tốt mới được.

Trong mắt Phùng Thiên Tiếu xẹt qua một tia tàn khốc, nhưng ánh mắt này lóe lên rồi tắt, cũng không nói chuyện với Phùng Nguyên Phá, mà quay sang Sở Hoan chắp tay nói:

- Sở đốc dạy phải, Thiên Tiếu lỗ mãng, kính xin Sở đốc thứ tội.

Sở Hoan lắc đầu:

- Kỳ thật Thiếu soái không hẳn là lỗ mãng, mà là làm sai một việc.

- Kính xin Sở đốc chỉ giáo.

Sở Hoan làm ra vẻ nói:

- Khi bản đốc gặp Phùng đốc gặp nhau ở kinh thành, mới quen đã thân, cũng coi như là bằng hữu cũ, không còn khách sáo. Thiếu soái trước mặt ta, chỉ là bậc vãn bối, có một số việc, kỳ thật không đến lượt Thiếu soái bàn bạc với ta. Nói như người ở quê ta, thì đó là trưởng ấu vô tự, không theo quy củ, không có lễ phép.

Kỳ thật, hắn và Phùng Thiên Tiếu ngang tuổi nhau, thậm chí, còn trẻ hơn Phùng Thiên Tiếu. Nhưng cách nói chuyện thì rõ ràng đúng kiểu trưởng bối răn dạy vãn bối.

Khóe mắt Phùng Thiên Tiếu giật giật, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói:

- Sở đốc dạy phải.

- Sở đốc không nên tức giận, tiểu khuyển thất lễ, ta thay hắn nhận tội.

Phùng Nguyên Phá vừa nói vừa quay sang Phùng Thiên Tiếu, giận tím mặt, giọng lạnh lùng:

- Ta đã nói với ngươi rồi, Sở đốc vừa đến, phải lập tức báo tin. Vì sao không phái người bẩm báo? Ngươi có tư cách gì mà dám ngồi ngang hàng với Sở đốc?

Phùng Thiên Tiếu giật giật khóe miệng, nhưng vẫn cúi đầu, không dám nhiều lời.

Sở Hoan cười nói:

- Phùng đốc tùy tiện giáo huấn mấy câu là được rồi, dù sao cũng là người trẻ tuổi, chúng ta cũng nên cho y cơ hội sửa đổi, làm lại cuộc đời.

- Sở đốc nói đúng lắm!

Phùng Nguyên Phá liền nói, rồi quay sang Phùng Thiên Tiếu hừ lạnh một tiếng:

- Còn không lui xuống!

Đến lúc này, Phùng Thiên Tiếu vẫn không quên lễ nghi, gã hành lễ với Sở Hoan rồi mới lui xuống. Kinh Kha thì đã nhanh chóng thu dọn đống bừa bộn trong đình Bát Giác. Sở Hoan nhìn Phùng Thiên Tiếu đi khỏi, tuy trên mặt vẫn tươi cười nhưng trong lòng thầm giật mình.

Phùng Nguyên Phá là một người đa đoan xảo quyệ, trong lòng Sở Hoan đã biết rõ, tuy nhiên tên Phùng Thiên Tiếu này biết tùy cơ ứng biến, hiển nhiên cũng không phải là một nhân vật bình thường, khó trách Phùng gia ở Hà Tây có thể trụ vững như bàn thạch, mấy đời liên tiếp, chắc chắn không phải là hạng vô năng.

Tuy ngoài mặt Phùng Nguyên Phá vẫn tươi cười niềm nở nhưng Sở Hoan biết mình đã rơi vào tình thế nguy hiểm.

Có thể nói lần này, hắn đơn thương độc mã đến Hà Tây, vốn định giấu kín hành tung, nhưng sau khi đến Hà Tây được một thời gian thì đã bị Phùng Nguyên Phá phát hiện. Sở Hoan biết tình thế lúc này tuyệt đối không đơn giản. Dù cha con Phùng gia có thực lực hùng hậu, dưới trướng có nhiều nhân tài dị sĩ, nhưng Sở Hoan không tin là hành tung của mình lại dễ dàng bị người khác nhìn ra, hắn cảm thấy việc Phùng Nguyên Phá biết được hành tung của mình, ắt hẳn phải có huyền cơ.



==oOo==




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.