Chỉ là hắn hiểu thêm rằng, hôm nay Phùng Nguyên Phá đã nắm được jành tung của mình, như vậy hắn đã rơi vào tình thế nguy hiểm. Phùng Nguyên Phá ở Hà Tây binh hùng tướng mạnh, dẫn cả đại quân Tây Bắc của mình đến chưa chắc đã đánh bại được quân Hà Tây, huống chi mình chỉ là một tư lệnh đơn độc.
Phùng Nguyên Phá đã biết mình đang ở Hà Tây, tất nhiên không dể dàng để cho mình đi khỏi Hà Tây, những chuyện tiếp theo sẽ khó giải quyết đây.
- Sở đốc, mời ngồi!
Trở lại trong đình, Phùng Nguyên Phá đưa tay mời Sở Hoan ngồi xuống, lúc này mới cười nói:
- Sở đốc, chuyện tiểu khuyển nghe lời gian tế, thật ra ta cũng đã biết đây chỉ là hiểu lầm, có điều Sở đốc ngài cứ yên tâm, tiểu khuyển nói 5 ngày sau sẽ trảhai thuộc hạ cho Sở đốc bình yên vô sự, nó tuyệt sẽ không nuốt lời đâu!
Sở Hoan nhìn chằm chằm vào mắt Phùng Nguyên Phá, không nói lời nào.
- Sở đốc, kinh thành bị chiếm đóng, e là lúc này ngài cũng đã biết được rồi?
Phùng Nguyên Phá thở dài:
- Giang sơn Đại Tần, phân nửa đã rơi vào tay giặc, phương Bắc bên này còn có hơn 10 vạn binh mã của Thanh Thiên Vương làm xằng làm bậy …
Lão lắc đầu cười khổ:
- Đang lúc loạn thế, không biết Sở đốc suy nghĩ như thế nào về thời cuộc?
Sở Hoan nở một nụ cười nhạt:
- Phùng đốc có ý kiến gì không?
Phùng Nguyên Phá do dự một hồi, cuối cùng vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Sở đốc, thật ra ta cũng không lo lắng Thiên Môn đạo, càng không lo lắng Thanh Thiên Vương, Sở đốc cai quản Tây Bắc, hùng binh cũng hơn 10 vạn, Phùng mỗ ở Hà Tây cũng dốc sức vì nước, lúc đó nhất định sẽ đánh tan quân phản nước… Sau khi Lôi Cô Hành lão tướng quân hi sinh vì nước, hiện nay trong thiên hạ người có thể dùng binh giải cứu triều đình không nhiều, quân Tây Bắc của Sở đốc là một tuyến, Liêu Đông thiết kỵ của Xích Luyện Điện là một tuyến, quân lính của Phùng mỗ ở Hà Tây cũng có thể miễn cưỡng gọi là một tuyến.
Khóe miệng lão liền hiện lên vẻ khinh thường:
- Còn về các tuyến binh mã khác, không hề có năng lực, không thể giải nguy cho triều đình.
Sở Hoan cười nói:
- Liêu Đông thiết kỵ, danh chấn thiên hạ, quân Hà Tây của Phùng đốc kỷ luật nghiêm minh, đánh nhau với bọn người man di nhiều năm, đều là những binh hùng tướng mạnh, hai vị đều có tài trí mưu lược kiệt xuất giúp được thiên hạ, còn như Tây Bắc … Phùng đốc, Tây Bắc trước thì bị người Tây Lương xâm phạm, sau đó lại bị đạo phỉ hoành hành, thuộc hạ của Tiếu Hoán Chương và Chu Lăng Nhạc liên tục nổi loạn. Tây Bắc vốn đã vùng đất nghèo, chiến sự vừa tạm yên ít lâu, tổn thất chồng chất, đã vô cùng mệt mỏi rồi, muốn giúp thiên hạ lòng thì có thừa nhưng lực thì không đủ!
Phùng Nguyên Phá cười lớn nói:
- Sở đốc khiêm tốn rồi, ai mà lại không biết quân Tây Bắc nhanh nhẹn dũng mãnh, sức chiến đấu của họ tuyệt đối không thua quân Liêu Đông, thêm vào đó là kỳ tài có một không hai của Sở đốc, thiên hạ hiện giờ ai dám coi thường quân Tây Bắc?
- Phùng đốc quá khen! - Sở Hoan nói.
- Có điều ta có một chuyện không hiểu, quân Liêu Đông của Xích Luyện Điện đã xuất binh tấn công tiêu diệt Thanh Thiên Vương rồi, sao quân Hà Tây của Phùng đốc vẫn còn án binh bất động như vậy? Phùng đốc chắc phải biết so với Thanh Thiên Vương thì sức uy hiếp của Thiên Môn đạo còn lớn hơn nhiều, bọn họ đã càn quét phía Nam, hơn nữa còn trực tiếp cưỡng đoạt kinh thành, nếu như không có gì bất thường xảy ra chỉ e là lúc này kinh thành LẠc An đã rơi vào tay của Thiên Môn đạo. Tín đồ của Thiên Môn đạo hung tàn đã thành tính, đi qua nơi nào cũng cướp đốt giết hiếp, không ác không làm, chính là mối đe dọa lớn nhất đối với đế quốc, trước mắt cần phải sớm bình định Thanh Thiên Vương ở Hà Bắc, sau đó tập hợp binh lính, chỉ huy xuôi Nam bình diệt Thiên Môn đạo mới đúng!
Phùng Nguyên Phá thở dài:
- Ta hiểu ý của Sở đốc, Sở đốc cảm thấy là quân Hà Tây nên phối hợp với quân Liêu Đông, hai tuyến tạo thành gọng kìm, nhanh chóng tấn công tiêu diệt Thanh Thiên Vương sau đó Nam tiến thu hồi lại đất đai bị mất?
Sở Hoan khẽ vuốt cằm:
- Theo ta được biết, thuộc hạ dưới trướng Viên Sùng Thượng của An Ấp và Kiều Minh Đường của Tây Sơn đều là những tinh binh cường tướng. Quân Liêu Đông và Hà Tây cộng thêm binh mã của An Ấp và Tây Sơn thì Thanh Thiên Vương dù có là thần tiên giang thế cũng không còn đường mà sống!
Phùng Nguyên Phá nhìn Sở Hoan, do dự một chút, vẻ như là muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
- Phải chăng Phùng đốc có điều gì không tiện nói?
Phùng Nguyên Phá thở dài nói:
- Sở đốc, quân Hà Tây chần chừ không xuất binh thật ra là có nỗi khổ tâm. Các tiểu binh theo Phùng mỗ đến Hà Tây, không lúc nào không nghĩ đến việc xuất binh Nam tiến, dẹp yên cường đạo, tận trung vì nước, có điều … có điều chúng ta vẫn cứ chần chừ, không có động tĩnh gì, với người ngoài, bọn ta chỉ đành nói là do đại lễ tế thiên đản của của Thánh thượng sắp đến, không nên gây chiến, nhưng trên thực tế, sự việc không phải như vậy.
- Sao?
- Ta và Sở đốc tuy mới quen không lâu nhưng là mới gặp đã quen thân, khá hợp ý nhau, Phùng mỗ luôn xem Sở đốc là tri kỷ.
Phùng Nguyên Phá nghiêm nghị nói:
- Hơn nữa ta biết, đối với Đại Tần, Sở đốc luôn tận tâm, trung thành, càng không hai lòng với Thánh thượng, cho nên, có những lời không thể nói với người ngoài, ta có thể tiết lộ với Sở đốc.
Sở Hoan "ừm" một tiếng, thân người Phùng Nguyên Phá hơi nghiêng về phía trước nói khẽ:
- Sở đốc có biết rốt cuộc Liêu Đông có bao nhiêu binh mã không?
Sở Hoan lắc đầu:
- Ta chỉ biết Thiết kỵ của Liêu Đông đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, ít nhất chắc cũng phải có đến 5 vạn thiết kỵ.
- Không sai! - Phùng Nguyên Phá gật đầu nói.
- 5 vạn thiết kỵ của Liêu Đông đều là những kỵ binh tinh anh, ngoài 5 vạn kỵ binh này thì bộ binh cộng lại cũng không dưới 10 vạn.
Sở Hoan nhíu mày:
- Binh lực hùng mạnh vậy sao? Nếu như vậy, triều đình muốn tiêu giệt quân phản loạn, tuyệt đối không khó khăn.
- Sở đốc sai rồi! - Phùng Nguyên Phá lắc đâu.
- Quân Liêu Đông là quân Liêu Đông, nói thật ra thì, chẳng lẽ lại điều động bộ binh của quân Liêu Đông? Sở đốc có điều không biết, quân Liêu Đông đột nhiên tiến sát Phúc Hải, tuy chiến thắng liên tục, nhìn vào thì thấy là muốn trục xuất nhân mã của Thanh Thiên Vương xuất khỏi Phúc Hải, nhưng tất cả những chuyện này không phải là do triều đình điều động, càng không phải là ý của Thánh thượng.
- Những lời này là sao?- Sở Hoan nhíu mày.
- Thánh thượng tất nhiên cũng chuẩn bị điều động quân Liêu Đông đi tiêu diệt, nhưng Thánh thương là người tột đỉnh thông minh, làm chuyện gì xưa nay cũng đều mưu đồ kín đáo cẩn thận, sau khi Thánh thượng đến Hà Tây, đã bí mật triệu khiến Phùng mỗ, lên kế hoạch để quân Liễu Đông và quân Hà Tây, hai đạo quân cùng xuất binh, bằng tốc độ nhanh nhất chiếm lại được Hà Bắc.
Phùng Nguyên Phá nghiêm mặt nói:
- Có điều quân Hà Tây binh lực bạc nhược, yếu kém, vì muốnmuốn tăng cường thực lực của quân Hà Tây, nên Thánh thượng mới cho phép điều quân man di vào quân Hà Tây, sau đó, thì sẽ triển khai kế hoạch của Thánh thượng. Tuy nhiên, ý chỉ của Thánh thượng còn chưa ban xuống thì binh mã của Xích Luyện Điện đã đến Phúc Hải rồi…!
Ngừng lại nhìn Sở Hoan, lão hỏi:
- Sở đốc, ngài có nghi ngờ Xích Luyện Điện này khác kháng chỉ không?
Sở Hoan nói:
- Có thể là Xích Luyện Điện thấy Thanh Thiên vương đang từng bước áp sát, Phúc Hải ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cho nên không nhẫn nại được nữa mới xuất binh, y cũng là có lòng tiêu diệt phản loọa thôi …!
- Sở đốc đúng là tâm địa quá tốt rồi! - Phùng Nguyên Phá thở dài.
- Kỳ thật là lúc này chỉ còn cách giải thích đó. Phùng mỗ đã có nói qua, trong tay Xích Luyện Điện có khoảng 10 vạn binh mã, nếu y muốn tiêu diệt giặc thật thì binh mã phái đi Phúc Hải lần này phải là lực lượng chủ lực, nhưng theo ta được biết, số binh mã phái đi chưa tới 3 vạn người. Liên Đông tam kỵ: Hắc giáp lang kỵ, Hoàng giáp hổ kỵ, Xích bị đột kỵ có 3 vạn Hắc giáp lang kỵ, 1 vạn Hoàng giáp hổ kỵ, 3 nghìn Xích bị đột kỵ. Sở đốc có biết 3 vạn binh mã y phái đến Phúc Hải trong đó có bao nhiêu kỵ binh?
Sở Hoan lắc đầu:
- Chiến sự phía Đông ta biết rất ít!
Phùng Nguyên Phá giơ một ngón tay lên nói:
- Chỉ có một vạn kỵ binh, hơn nữa đều là Hắc giáp lang kỵ, Hoàng giáp hổ kỵ có sức chiến đấu tốt nhất thì số lượng phái đi vô cùng ít.
- Sao? - Sở Hoan ngạc nhiên.
- Sao lại như vậy?
Phùng Nguyên Phá cười lạnh nói:
- Nếu Xích Luyện Điện điều động toàn bộ kỵ binh của y thì Thanh Thiên Vương ở Phúc Hải sao có thể chống đỡ đến bây giờ? Thiết kỵ của Liêu Dông đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nếu đếm toàn lực thì đừng nói là Phúc Hải, có khi Hà Bắc hôm nay cũng được thu hồi hơn phân nửa rồi!
Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút rồi mới nói:
- Chắc là Xích Luyện Điện lo lắng người Cao Ly sẽ nhân lúc vắng mà vào cho nên không dám để trống phía sau, không dám phái đi chủ lực?!
- Sở đốc, từ sau khi Xích Luyện Điện trấn giữ Liêu Đông, hơn 20 năm, chỉ có Xích Luyện Điện đi đánh người Cao Ly, y không đi đánh người Cao Ly, thì họ đã đi thấp hương tạ ơn Bồ Tát rồi, làm gì có chuyện động thủ trước!
Phùng Nguyên Phá thản nhiên nói.
- Nói không dễ nghe cho lắm thì dù Xích Luyện ĐIện có đem toàn bộ binh mã ở Liêu Đông đến Phúc Hải, để lại vườn không nhà trống ở đó thì người Cao Ly cũng phải suy nghĩ cho kỹ là có nên động thủ hay không, nếu thật sự thừa lúc vắng mà xâm nhập, đến khi Xích Luyện ĐIện quay lại, người Cao Ly sẽ nhận được một bài học, cho dù Xích Luyện Điện thật sự muốn đề phòng người Cao Ly, có núi Bổng Tử làm lá chắn, cần gì phải để lại nhiều binh mã ở Liêu Đông như vậy? Tình thế trước mắt thì bình diệt loạn phỉ quan trong hơn hay là đề phòng ngoại bang quan trọng hơn?
Sở Hoan xoa cằm như có điều suy ngẫm:
- Ý của Phùng đốc là, tuy Xích Luyện Điện điều binh đến Phúc Hải, nhưng không phái quân chủe lực đi mà quân chủ lực thực sự vẫn còn ở Liêu Đông… nhưng đề phòng người Cao Ly cũng không cần nhiều quá binh mã, vậy tại sao Xích Luyện Điện lại giữ nhiều binh mã ở Liêu Đông? Quân Hà Tây của Phùng đốc không xuất binh cũng đâu có liên quan gì đến quân Liêu Đông?
Sắc mặt của Phùng Nguyên Phá bắt đầu trở nên nghiêm trọng, lão thấp giọng nói:
- Thật ra, đạo lý rất đơn giản, Xích Luyện Điện giữ quân chủ lực ở Liêu Đông rồi nhiều lần thúc giục ta và quân Hà Tây xuất binh cùng tiêu diệt Thanh Thiaan Vương, mục đích của y chỉ có một…
Lão giơ tay lên, duỗi một ngón tay chỉ vào mũi của mình:
- Mục tiêu của y chính là ta! Ngoài mặt là muốn tiêu diệt Thanh Thiên Vương nhưng lại ngấm ngầm nhắm vào Phùng Nguyên Phá ta!
- Sở đốc, nếu là người khác thì những lời này ta sẽ giấu ở trong lòng.
Phùng Nguyên Phá cười khổ nói:
- Nhưng đối với ngài, ta có thể nói những lời từ đáy lòng.
Vẻ mặt của Sở Hoan cũng có chút nghiêm trọng:
- Ý của Phùng đốc là, Xích Luyện Điện xuất binh Phúc Hải là một âm mưu, y cố tình lãnh binh xuất chinh, sau đó thúc giục hai lộ quân Hà Tây tiến công, Phùng đốc chỉ cần dẫn binh xuất trận, Hà Tây bỏ không vậy thì chủ lực Liêu Đông lưu lại của Xích Luyện Điện sẽ thừa cơ đánh lén Hà Tây, khi đó binh lực Hà Tây xuy yếu, chủ lực Liêu Đông binh hùng tướng mạnh…
- Sở đốc quả nhiên cao minh.
Phùng Nguyên Phá thở dài nói:
- Một câu của ngài liền phá thiên cơ, sự thực đúng là như vậy. Xích Luyện Điện phát binh Phúc Hải, mục đích căn bản không phải là bình định phỉ Thanh Thiên, mà là muốn dẫn dụ quân Hà Tây xuất trận, sau đó đánh lén từ phía sau...!
Sở Hoan ngạc nhiên nói:
- Phùng đốc, nếu là như vậy thì Xích Luyện Điện coi như là mưu phản rồi... nhưng theo ta được biết, Xích Luyện Điện lập nhiều chiến công hiển hách cho Đại Tần, hơn nữa rất trung thành tận tuỵ với Thánh thượng, Thánh thượng cũng rất tín nhiệm y, nếu không sẽ không để cho y toạ trấn Liêu Đông, nhân vật như vậy sao lại có ý đồ mưu phản chứ?
- Lòng người khó đoán.
Phùng Nguyên Phá thở dài:
- Sở đốc, nhân tâm dễ thay đổi, hai mươi năm trước trung thành tận tuỵ, không phải hai mươi năm sau cũng trung thành tận tuỵ. Lúc trước Đại Tần ta bình định thiên hạ, tứ hải bình an, Tây Bắc có Phong Hàn Tiếu, trong triều có Lôi Cô Hành cùng Dư Bất Khuất, Xích Luyện Điện tọa trấn Đông Bắc, các đạo Tổng đốc cũng là những công thần cùng với Thánh thượng nam chinh bắc chiến, hơn nữa Thánh thượng chính trực khoẻ mạnh, quân lâm thiên hạ, ai dám khinh động?
Sở Hoan khẽ gật đầu.
Thấy vẻ mặt đồng tình của Sở Hoan, Phùng Nguyên Phá càng nghiêm nghị nói:
- Nhưng những năm gần đây, Đại Tần ta ngày càng suy, mọi người đều thấy rõ, cho dù là lời phạm thượng nhưng ở trước mặt Sở đốc, Phùng mỗ cũng không có che giấu, Thánh thượng tín ngưỡng tu đạo, thực lực quốc gia ngày càng suy, sau khi Tây Bắc Phong Hàn Tiếu gặp nạn, người Tây Lương liền thừa dịp tiến vào, tuy quân Tây Lương cuối cùng cũng lui binh nhưng từ trận chiến ấy, Đại Tần ta đã tổn thương đến gân cốt, suy yếu đến cực điểm.
Sở Hoan thở dài nói:
- May mà Bắc Cương có Phùng đốc toạ trấn, nếu không người Man Di cũng tới xâm chiếm thì Đại Tần ta thực sự là...!
Sở Hoan lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Phùng Nguyên Phá nói:
- Phùng mỗ không dám kể công nhưng sau khi Phong Hàn Tiếu cùng Dư Bất Khuất lần lượt ra đi, thực lực quốc gia cũng ngày càng sa sút, thiên hạ đạo tặc bộc phát, loạn dân như nước thuỷ triều, ngay cả kinh thành cũng tràn đầy nguy cơ…bên ngoài có cường địch, trong triều lại có sự cạnh tranh vương vị, đảng Thái Tử, đảng Hán Vương cùng Tề Vương tranh đấu gay gắt, Đại Tần đế quốc từng cường thịnh đã sụp đổ, trong tình hình này, Sở đốc lẽ nào cho rằng một số người vẫn có thể tiếp tục trung thành tận tâm với triều đình hay không?