Chợt thấy Na Sử Bột Cổ Lợi dẫn một đám binh sĩ giải mấy người tới, tiến tới đặt tay ngang ngực:
- Đại vương tử, ngài nhìn xem họ là ai?
Lão vung tay lên, binh sĩ đẩy mấy người này tiến lên.
Sở Hoan thấy một người trong đó mặc áo giáp tinh xảo, mặt tràn đầy râu, nghe được Na Sử Bột Cổ Lợi nói:
- Ma Ha Kim Cương bị dũng sĩ Cổ Lạp Thấm của ta bắt được, còn tên phản đồ này, Thổ Nhĩ Khất Di Cân…!
Mấy người kia đều chật vật, Ma Ha Tạng dò xét vài lần, lắc đầu nói:
- Đây không phải Ma Ha Kim Cương!
Na Sử Bột Cổ Lợi khẽ giật mình, Ma Ha Tạng đã nói:
- Tướng mạo gần như giống như đúc, nhưng không lừa được ánh mắt của ta.
Người mặc khôi giáp tinh xảo lộ ra vẻ giật mình, nhưng vẫn mạnh miệng nói:
- Ông chính là Bắc Viện Đại vương Ma Ha Kim Cương, có bản lĩnh giết chết ta!
Ma Ha Tạng cười lạnh nói:
- Ngươi giả trang Ma Ha Kim Cương, chỉ sợ hắn đã chạy thoát.
Gã không hề để ý tới người giả mạo, nhìn về phía mấy người còn lại, thần sắc người nọ hơi sợ hãi, quỳ rạp xuống đất, run giọng nói:
- Đại vương tử, ta… ta bị ma quỷ ám ảnh, xin ngài khoan dung!
- Thổ Nhĩ Khất Di Cân, có phải ngươi không ngờ kết quả lại như thế này?
Ma Ha Kim Cương thản nhiên nói.
Sở Hoan biết rõ Thổ Nhĩ Khất Di Cân này vốn là tộc trưởng bộ tộc Bạch Ngân Cổ Lạp Thấm, thời khắc nguy nan lại phản bội Cổ Lạp Thấm, mang theo tộc chúng tìm Ma Ha La nương tựa, không thể tưởng được lại bị bắt tại nơi này.
Thổ Nhĩ Khất Di Cân cúi đầu, chỉ nói:
- Thổ Nhĩ Khất Di Cân tội không thể tha, chỉ cầu Đại vương tử khoan dung người nhà của ta!
Ma Ha Tạng nhìn về phía Sở Hoan, hỏi:
- Sở huynh đệ, ngươi nói nên xử lý người phản nghịch như thế nào?
Sở Hoan thấy lúc gã hỏi, trong mắt dường như mang theo thâm ý khác, cũng không nghĩ nhiều:
- Đại vương tử đã hạ lệnh khoan dung tất cả mọi người, đương nhiên cũng kể cả vị Thổ Nhĩ Khất tộc trưởng này!
Thổ Nhĩ Khất nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn Sở Hoan, đôi mắt lộ ra vẻ cảm kích.
Ma Ha Tạng cười ha ha nói:
- Huynh đệ đã nói như vậy, Thổ Nhĩ Khất Di Cân, lần này tạm tha cho ngươi, nếu còn có lòng phản nghịch, chắc chắn tru sát!
Thổ Nhĩ Khất Di Cân cảm ơn liên tục, lại nói lời cảm tạ với Sở Hoan.
Sau này Sở Hoan đã hiểu được, chỉ sợ trong lòng Ma Ha Tạng cũng không muốn trừng phạt Thổ Nhĩ Khất Di Cân vào lúc này, lúc này đại cục vừa ổn, hơn nữa trước mặt nhiều người, nếu trừng phạt Thổ Nhĩ Khất Di Cân, không khỏi có hiền nghi lật lọng, chỉ sợ còn có thể hỏng việc, huống chi chủ mưu phản bội chạy trốn là Thổ Nhĩ Khất Di Cân, toàn bộ bộ tộc Thổ Nhĩ Khất, chỉ có bộ tộc Phạt Lam Tức không theo, những bộ tộc lớn nhỏ khác đều phản bội chạy trốn, thực muốn giết Thổ Nhĩ Khất Di Cân, chắc chắn toàn bộ bộ tộc Thổ Nhĩ Khất sẽ oán hận Ma Ha Tạng.
Lần này khoan dung Thổ Nhĩ Khất Di Cân, giống như khoan dung bộ tộc Thổ Nhĩ Khất, trên dưới Thổ Nhĩ Khất mới có thể an tâm, còn Thổ Nhĩ Khất Di Cân, Ma Ha Tạng đã đánh bại Ma Ha La, như vậy sau này muốn quay lại tính sổ, đương nhiên có rất nhiều cơ hội, không cần nóng vội.
Chẳng qua Ma Ha La, Ma Ha Kim Cương đều thừa dịp hỗn loạn mà trốn, nhưng giờ phút này Ma Ha Tạng quan tâm nhất là thành Thanh La, khống chế được thành Thanh La, cũng giống như đã khống chế được trung tâm quyền lực, gã không dám chậm trễ ở Hắc Sơn, để tránh đêm dài lắm mộng, gọi bộ hạ đến, để Ba Bạch Đồ chỉnh quân trở về kinh, ngoài ra Tháp Lý Khắc chỉnh đốn một lần nữa, tạm thời không phân phát binh khí, trở lại sinh sẽ an bài tiếp, còn Hắc Sơn bên này, để Na Sử Bột Cổ Lợi điều người quét dọn thanh lý chiến trường, thi thể khắp nơi trên mặt đất cũng cần phải chôn.
Na Sử Bột Cổ Lợi dẫn ba ngàn kỵ binh Cổ Lạp Thấm, hộ tống Ma Ha Tạng cùng vào kinh.
Việc này không nên chậm trễ, nghỉ ngơi hồi phục qua loa, lúc tảng sáng ngày tiếp theo, toàn quân bắt đầu tiến tới thành Thanh La, cờ bay phấp phới trên thảo nguyên, nhìn qua một đội ngũ thật dài, mở rộng tới chân trời, nhìn không thấy điểm cuối, chung quanh kỵ binh như mây, thanh thế to lớn.
Tất cả các bộ tộc thảo nguyên Cổ Lạp Thấm lui về phía tay, tuy rằng đã phái người trở về thông báo, nhưng nơi đội ngũ đi qua vẫn ít thấy người, qua mấy ngày tiến vào thảo nguyên Thanh La, liền có thủ lĩnh bộ tộc lớn nhỏ của thảo nguyên Thanh La nhao nhao tới, quỳ xuống đất thút thít nỉ non, thỉnh tội với Ma Ha Tạng, nói là bị Ma Ha La ức hiếp, vạn bất đắc dĩ mới làm địch Ma Ha Tạng.
Đám người này đương nhiên đã nhận được tin tức Ma Ha Tạng đại thắng, khóc lóc ruột đứt từng khúc trước mặt Ma Ha Tạng, còn có người chỉ trời thề, sau này chắc chắn tận trung với Ma Ha Tạng.
Trong lòng Ma Ha Tạng cũng biết lúc này không phải thời điểm tính sổ trừng phạt, hơn nữa nói cho cùng tất cả các bộ tộc thảo nguyên Thanh La chính là căn cơ của Vương tộc Ma Ha, chỉ trách cứ mọi người một hồi, lúc dọa một đám tộc trưởng mặt xám như tro, lại bắt đầu an ủi.
Các bộ tộc ven đường dâng ra tất cả, khao đại quân, lại đi hai ngày, nhận được bẩm báo, Khuất Luật Cân dẫn đội ngũ tập kích đến tụ hợp, lần này Khuất Luật Cân cùng Lang Oa Tử chia binh làm hai đường, đánh lén phía sau địch, Khuất Luật Cân năm trăm kỵ binh hao tổn gần hai thành, nhưng năm trăm kỵ binh này tập kích thảo nguyên Thanh La không hề có quy tắc, tựa như ác lang giết vào bầy cừu, quả thực khiến cho thảo nguyên Thanh La rối loạn, có thể nói là lập được công lớn, Ma Ha Tạng ca ngợi một phen, theo đội vào kinh, hết thảy đều phải về kinh sau đó sẽ luận công khen thưởng.
Đi đường không tới một ngày, Sở Hoan cảm thấy càng đi tới phương bắc, khí hậu ngày càng rét lạnh, trong lòng biết nạn rét Ma Ha Tạng nói lúc trước chưa tiêu tán toàn bộ, trên đường đi vẫn nghĩ tới đội nhân mã Lang Oa Tử hiện giờ rốt cuộc thé nào, ngoài ra sứ đoàn Hiên Viên Thắng Tài, cũng không biết ở phương nào.
Lúc này Tây Lương nội loạn, nguyên khí đại thương, hơn nữa Ma Ha La và Ma Ha Kim Cương đều đào tẩu, đó là tại họa lớn trong lòng Ma Ha Tạng, cũng cần phải gạt bỏ. Gã cũng biết Ma Ha Tạng ổn định thành Thanh La, sẽ phát binh đánh Chu Lạp Hắc Thủy, Tây Lương còn tiếp tục nội loạn trong một khoảng thời gian rất dài, dù cho bình định toàn bộ, muốn khôi phục nguyên khí, cũng không phải hai ba năm có thể khôi phục lại.
Sở Hoan không khỏi âm thầm may mắn trong lòng, cũng may Tây Lương vốn gặp phải nạn rét, sau đó vì tranh đoạt vương vị xảy ra nội loạn, trong nước bất ổn, đương nhiên không cách nào giúp Nam Viện Đại vương Tiếu Thiên Vấn tấn công Tần quốc, thử nghĩ nếu Tây Lương bền chắc như thép, trên dưới đồng lòng, giờ phút này cho dù Tiếu Thiên Vẫn không thể công phá Tây Công Quan tiến vào khu vực Quan Trung, toàn bộ Tây Bắc chắc chắn đã rơi vào tay người Tây Lương.
Phía sau bất ổn, vật tư cung ứng không đủ, Tiếu Thiên Vấn không có cách nào công kích, hiện giờ nội loạn Tây Lương chưa bình, dù cho Ma Ha Tạng dã tâm bừng bừng, có lòng đánh Tần, nhưng đối mặt với thế cục này trong nước, cũng chỉ có thể có lòng không lực, Sở Hoan dự đoán trong lòng, Tiếu Thiên Vấn khóc có thể chèo chống tiền phương, chỉ sợ không lâu sau phải lui binh trở về.
Hoàng hôn ngày hôm đó, tiền đội đại quân bỗng nhiên dừng lại, phía trước có người đến báo:
- Đại vương tử, Hữu tướng đại nhân dẫn các quan đang nghênh đón phía trước!
Ma Ha Tạng vui vẻ, dẫn người thúc ngựa tiến tới, tới trước đội ngũ quả nhiên nhìn thấy có người đang chờ phía trước. Nhìn thấy Ma Ha Tạng tới, đám người đã quý một gối xuống, đặt tay ngang ngực, hành lễ với Ma Ha Tạng.
Ma Ha Tạng xoay người xuống ngựa, đưa tay nâng mọi người, một người đi đầu đội mũ bạc, chòm râu rất dài, lốm đốm bạc, tung bay trong gió. Ma Ha Tạng tự mình tới nâng lão, cười to nói:
- Hữu tướng đại nhân, ta biết ngài tuyệt đối không để ta thất vọng.
Gã ghé sát bên tai Hữu tướng, thấp giọng nói:
- Trên đường ta đã suy nghĩ, đợi đến lúc bình định bộ tộc Chu Lạp, bộ tộc Kim các ngươi giữ lại đất phong vốn có tại Cổ Lạp Thấm, mặt khác được đất phong bên bờ Hắc Thủy, ngoài ra, ta còn có một ban thưởng rất lớn…!
Hữu tướng khôm người, Ma Ha Tạng đã thấp giọng nói:
- Hữu tướng đại nhân lần này lập được công lao rất lớn, ta muốn cho các ngươi phong hào bộ tộc Hoàng Kim!
Hữu tướng đại nhân khẽ giật mình, tuy lão tuổi tác đã cao, vui vẻ không lộ ra mặt, nhưng giờ phút này vẫn không cách nào che dấu được sự kích động.
Lúc trước Ma Ha Tạng đã hứa, lúc này đại sự đã định, gã biết rõ Hữu tướng quan tâm nhất chính là lời hứa lúc trước, liền ổn định lòng lão trước, hơn nữa cho Hữu tướng một kinh hỉ thật lớn. Ma Ha Tạng hiểu rõ trong lòng, từ đó, bộ tộc Kim chắc chắn thề sống chết tận trung với mình.
- Đại vương tử, lão thần muốn thỉnh tội với ngài!
Hữu tướng run rẩy liền muốn quỳ xuống, Ma Ha Tạng nâng lên, hỏi:
- Lão đại nhân làm gì vậy?
Hữu tướng lúng túng nói:
- Lão thần vô năng, lại để nàng chạy thoát!
- Chạy?
Ma Ha Tạng nhíu mày:
- Ai?
Gã đột nhiên hiểu được:
- Cổ Tát Đại phi?
Hữu tướng gật đầu nói:
- Lão thần dựa theo Đại vương tử phân phó, điều động Ba Bạch Đồ khống chế năm ngàn kỵ binh Tháp Lý Khắc Ma Ha La để lại bên ngoài kinh thành, hơn nữa đồng thời phong tỏa thành Thanh La, dẫn binh vào cung cần vương, đuổi bắt Cổ Tát Đại phi, nhưng lúc đến cung Đại phi, lại chỉ bắt được Cổ Tát Đại phi giả, Cổ Tát Đại phi đã chạy thoát.
Sắc mặt Ma Ha Tạng trở nên nghiêm trọng.
Ma Ha La, Ma Ha Kim Cương thừa dịp hỗn loạn chạy trốn, Ma Ha Tạng không có bao nhiêu lo lắng trong lòng, gã biết rõ hai người kia đơn giản là muốn chạy trốn tới Hắc Thủy, tiếp theo mình muốn chinh phạt Hắc Thủy, sớm muốn sẽ bắt lại hai con cá chạy trốn kia, hơn nữa trong mắt gã, tuy Ma Ha La tự xưng có dũng có mưu, nhưng đây chẳng qua là khôn vặt, Ma Ha Tạng tử hỏi qua một trận chiến này, Ma Ha La không phải đối thủ của mình.
Thế nhưng Cổ Tát Đại phi lại khác, gã biết rõ nữ nhân này cực kỳ giảo hoạt, tâm kế sâu đậm, lực đầu độc rất mạnh, nếu chưa diệt trừ nữ nhân này, hậu hoạn vô cùng, uy hiếp còn lớn hơn Ma Ha La rất nhiều.
Hữu tướng thấy Ma Ha Tạng thần sắc ngưng trọng, thấp giọng nói:
- Chẳng qua Đại vương tử an tâm, ta đã thẩm vấn thị nữ trong nội cung Đại phi, sau khi phong tỏa thành Thanh La, Cổ Tát Đại phi vẫn còn trong nội cung Đại phi, nếu như không có gì bất ngờ, hiện giờ Cổ Tát Đại phi vẫn còn trong thành Thanh La. Lão thần đã hạ lệnh điều tra toàn thành, giới nghiêm tất cả các cửa, hơn nữa dát bức họa Cổ Tát Đại phi trong thành, người nào có thể bắt được Cổ Tát Đại phi, có thưởng rất hậu.
Ma Ha Tạng gật đầu nói:
- Hữu tướng đại nhân làm việc chu toàn…!
Gã nghĩ tới cái gì, nhẹ giọng hỏi:
- Hiện giờ Thánh chủ thế nào?
- Bệnh tình của Thánh chủ vẫn rất nghiêm trọng, mấy ngày trước đã hôn mê, tới giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Hữu tướng nói:
- Lão thần đã để vu y tốt nhất chữa bệnh.
Ma Ha Tạng hơi gật đầu, không nói thêm lời nào, hạ lệnh tiếp tục đi tới.
Dưới ánh mặt trời, Sở Hoan lập tức nhìn thấy một tòa thành trì không? lồ xuất hiện phía trước, trong nước Tây Lương, thành trì có thể đếm được trên đầu ngón tay, thành Thanh La chính là thủ đô Tây Lương, thành số một Tây Lương, chẳng qua cũng không cách nào so sánh với thành Lạc An Tần quốc, thậm chí cũng không bằng được phủ thành các Đạo Tần quốc, nhưng trên thảo nguyên bao la này, đột nhiên có một tòa thành trì nguy nga sừng sững như vậy, khí thế cũng bất phàm.
Tới gần thành Thanh La, Ma Ha Tạng lại để quân đội chỉnh đốn bên ngoài thành, tất cả quân vụ tạm giao cho mấy người Dã Lợi Tề Nhĩ xử lý, Na Sử Bột Cổ Lợi, Sở Hoan, Trác Nhan Luân, Tác Cáp Bố Nguyên những người khác đều theo Ma Ha Tạng vào thành.
Nhân mã đi vào trong thành, Sở Hoan nhìn thấy đường đi trong thành Thanh La cũng rất rộng lớn, phường xá, tự quan, quan nha, cửa hàng, rậm rạp bốn phía, chỉ là hiện giờ đang lúc đắc biệt, giới nghiêm toàn thành Thanh La, trên đường đi cũng không có bao nhiêu người, có nhiều đội binh sĩ tuần tra bốn phía.