Dọc theo con phố dài, tất nhiên có binh sĩ đi trước mở đường, mặc dù một cuộc nội loạn vừa mới bị dập tắt, nhưng trong thành không có sát khí. Sở Hoan có lòng muốn nhìn thử thiết kế Thanh La thành, nên xem xét bốn phía.
So với thành thị Trung Nguyên phồn hoa, mặc dù Thanh La thành cũng đủ cả tửu lâu trà tửu trên phố, nhưng vẫn thô sơ hơn rất nhiều.
Sở Hoan đi theo bên trái Ma Ha Tạng, bên phải chính là Hữu tể đại nhân. vị Hữu tể đại nhân này tựa hồ rất có hứng thú với Sở Hoan, từ sau khi vào thành, mấy lần quay sang nhìn đánh giá hắn.
Sở Hoan mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng. Hữu tể có nhìn mình hay không đương nhiên hắn biết rõ. Ban đầu còn nghĩ chắc vị Hữu tể này tò mò, nhưng nhìn lâu hơn, lại cảm thấy vị Hữu tể đại nhân này có gì đó hơi cổ quái, đợi đến khi Hữu tể đại nhân lại nhìn sang một lần nữa, cũng thấy hắn đang nhìn mình, bốn mắt gặp nhau khiến cho lão hơi bối rối, Sở Hoan cũng xoa xoa cằm mỉm cười.
Ma Ha Tạng ở bên cạnh nhìn thấy, quay sang giới thiệu:
- Hữu tể, vị này là huynh đệ kết nghĩa của ta, tên Sở Hoan.
- Sở Hoan?
Hữu tể có vẻ kinh ngạc:
- Ngươi thực sự là Sở Hoan?
Sở Hoan thấy biểu tình của lão ngược lại có chút tò mò, không đợi hắn lên tiếng, Ma Ha Tạng hỏi trước:
- Hữu tể đại nhân biết Sở Hoan?
Hữu Tể lắc đầu:
- Không phải là cựu thần biết, chẳng qua cái tên này cựu thần có nghe qua. Đại Vương tử, vị Sở huynh đệ này là Phó sứ nước Đại Tần đúng không?
- Không sai. Hữu tể đã biết?
Hữu tể thở dài:
- Sở Phó sứ, cuối cùng ngươi cũng đến rồi. Sứ đoàn ngươi tìm ngươi thật khổ tâm đó!
Sở Hoan vừa nghe vậy, lập tức vui vẻ:
- Hữu tể đại nhân, ngài biết bọn họ ở đâu sao?
Hắn vẫn một mực tìm Tiết Hoài An và Hiên Viên Thắng Tài. Nhưng từ khi lạc nhau ở sa mạc vẫn không có chút tin tức, vốn định quay lại nhờ Ma Ha Tạng phái người hỗ trợ tìm, lại không nghĩ đến theo lời nói của vị Hữu tể này dường như đã biết đoàn người Tiết Hoài An ở đâu.
Hữu tể vuốt râu cười:
- Sở Phó sứ không nên gấp gáp, bọn họ hiện tại rất tốt, được an trí trong Bát Phương quán ở thành Thanh La. Sứ đoàn các người gần như ngày nào cũng phái người tới tìm ta, hỏi Sở Phó sứ ngài. Ta cũng không dám đi gặp bọn họ nữa, may mà Sở Phó sứ đã đến đây, ta an tâm được rồi.
- Bát Phương quán?
Sở Hoan nghe nói đám người Tiết Hoài An hiện đang ở trong thành, cũng không biết bây giờ Ma Ha Tạng định đi đâu, không bằng bây giờ đi gặp bọn Tiết Hoài An luôn, lập tức nói với Ma Ha Tạng:
- Đại vương tử, nội loạn mới dẹp xong, ngài cùng các vị Hữu tể còn có nhiều chuyện quan trọng cần xử lý, không biết có thể phái người đưa ta tới Bát Phương quán trước được không?
Vì Cổ Tát Đại phi chạy trốn, Ma Ha Tạng cũng không còn hăng hái như trước, mặc dù cùng Hữu tể trong ngoài liên thủ, cơ hồ tiêu diệt thế lực của Ma Ha La hầu như không còn, nhưng tiếp theo vẫn còn nhiều chuyện. Sắp xếp lại Tháp Lý Khắc, phong thưởng người có công, đánh dẹp Hắc Thủy, lục soát tìm Đại phi, trấn an chúng bộ tộc, có rất nhiều chuyện mà đều hết sức cấp bách, lúc này cũng gật đầu:
- Huynh đệ, đệ tới Bát Phương quán trước đi, sau này ta sẽ thiết yến đón gió mời đệ ở Vương phủ. Hai ngày này đệ cứ an tâm nghỉ ngơi một chút!
Bát Phương quán là một quán dịch cực kỳ rộng lớn, dùng để gì? để tiếp đón sứ giả các nước.
So với Đông Nhân quán ở Tần quốc, Bát Phương quán tiếp đón sứ giả quả thật hơn rất nhiều. Mấy chục quốc gia lớn nhỏ Tây Vực đều sợ hãi thực lực Tây Lương, xưng thần với Tây Lương, hàng năm cũng phái sứ giả mang lễ vật lớn đến tiến công Tây Lương, đó cũng là khi Bát Phương quán náo nhiệt nhất.
Bát Phương quán do mấy chục đình viện tạo thành, hết sức hoành tráng, cũng là một trong những kiến trúc kiêu ngạo của Tây Lương, thể hiện rất rõ nội tình Tây Lương. Mỗi một tòa đình viện cũng được thiết kế tỉ mỉ, đình đài lầu các, cửu chuyển hành lang quanh co, xa hoa, đây là xây vì mặt mũi, nên cũng hao phí nhân lực tài lực không? lồ.
Ma Ha Tạng phái một đội nhân mã nhỏ hộ vệ Sở Hoan cùng Bạch hạt tử tới Bát Phương quán. Bát Phương quán có bốn cửa, trong đó còn có nhiều đình viện chằng chịt. Sở Hoan cưỡi ngựa đi vào từ cửa bắc, phát hiện Bát Phương quán này mặc dù tên gọi là quán dịch, nhưng bên trong lại giống một con phố hơn. Đường đi lần lượt thay đổi, tới trước cửa một đình viện, đã thấy ngoài viện thậm chí có một đội thủ vệ Tây Lương, tay mang trường thương, lưng đeo loan đao, võ trang đầy đủ.
Trước cửa xuống ngựa, binh sĩ đứng ngoài lập tức vung ngang trường thương, phái người ra hỏi lệnh bài. Sở Hoan đưa dây cương cho Bạch hạt tử đi vào cửa, chỉ thấy bên trong viện hết sức rộng rãi, mười mấy gian phòng quây quanh một cái sân rộng, bên trong viện chỉ hoàn toàn yên lặng. Sở Hoan thấy một cánh cửa khép, bèn tiến đến nhẹ nhàng đẩy ra, trong đó có một người đang nằm trên ghế, hai mắt khép hờ tựa như đang ngủ, chính là Chính sứ Tần quốc Tiết Hoài An.
Thấy Tiết Hoài An đang yên ổn ở đây, Sở Hoan cuối cùng cũng bỏ được cục đá đè nặng trong lòng xuống, bước nhẹ tới. Tiết Hoài An vẫn không phát hiện ra, nghiêng nghiêng cái đầu, tựa hồ đang ngủ say.
Sở Hoan ho khan hai tiếng, Tiết Hoài An mơ mơ màng màng mở mắt, thấy hắn một cái, không để ý nữa, trở mình một cái tiếp tục ngủ, đột nhiên ý thức được, chậm rãi mở mắt, he hé liếc hắn một chút.. Sau đó y há miệng, vẻ mặt đầy kinh ngạc, tựa như có chút không tin, dụi dụi mắt, thấy Sở Hoan đang cười híp mắt nhìn mình, bỗng nhiên đứng dậy, thât thanh gọi:
- Sở…Sở Phó sứ. thật…thật là ngài sao?
Có vẻ y vẫn chưa dám tin vào mắt mình.
Sở Hoan chắp tay cười:
- Sở Hoan ra mắt đại nhân, đại nhân có khỏe không?
Tiết Hoài An ôm lấy cánh tay hắn, kích động reo:
- Ông trời của ta ơi, Sở đại nhân, ngươi còn sống? Cám ơn trời đất, cuối cùng ngươi cũng tới rồi….
Giống như một kẻ ngâm nước lâu cuối cùng cũng thấy thuyền, y kéo Sở Hoan ngồi xuống ghế, luôn miệng hỏi:
- Sở đại nhân, ngươi đã đi dâu? Chúng ta lo lắng lắm đấy.
Rồi quay ra ngoài gào lên:
- Người đâu cả rồi? Sở Phó sứ đến…
Tuy khí lực của Tiết Hoài An cũng không được coi là khỏe, nhưng trong đình viện hết sức yên tĩnh, y gào lên một tiếng, rất nhanh đã kinh động mọi người, trong viện nhất thời huyên náo ồn ào, rất nhanh đã nghe thấy có tiếng nói rõ ràng vang lên:
- Đại nhân, có tin tức của Sở Phó sứ sao? Hắn ở đâu?
Chính là Hiên Viên Tài Thắng Tài, rất nhanh đã thấy Hiên Viên Thắng Tài một thân nhưng trang đi vào, vừa thấy Sở Hoan ngồi trên ghế, hơi không dám tin, nhìn kỹ lại một hồi mới hỏi:
- Sở đại nhân, thật sự là ngài?
Lúc này, quan viên nghỉ ở trong viện cũng rối rít tới, vào bên trong, thấy Sở Hoan, cũng vui mừng vô cùng.
Đây cũng không phải do tình cảm của bọn họ dành cho hắn quá nhiều, chẳng qua là ở dị quốc tha hương, Sở Hoan vốn không rõ ở đâu, đột nhiên rơi xuống trước mặt mọi người, tất cả đều chấn động tinh thần.
Sở Hoan hàn huyên với mọi người, hỏi thăm những người khác, Tiết Hoài An có vẻ không vui:
- Chúng ta tới đây đã nửa tháng, sau khi vào Thanh La thành, chúng ta cũng đều được sắp xếp ở Bát Phương quán này, các thuộc hạ huynh đệ đều có an bài khác. Gần một tháng ở đây, đến hôm nay, ngay cả cổng viện chúng ta cũng không ra ngoài một bước.
Một gã quan viên bên cạnh căm hận:
- Người Tây Lương quả nhiên quá vô lễ, đây là bọn họ đãi khách sao? Cái này gọi là giam lỏng! Sở đại nhân, ngài cũng thấy rồi đó, ngoài viện đều là lính Tây Lương gác, căn bản chúng ta không thể ra ngoài được.
Tiết Hoài An bất mãn:
- Chúng ta giao thiệp cùng quan viên Tây Lương, nhưng căn bản bọn họ không có ý nghị hòa. Chúng ta tới tìm bọn họ đề nghị tìm ngài, bọn họ miệng thì đáp ứng, mỗi lần hỏi cũng đều nói đang tìm… Đúng rồi, Sở Phó sứ, là bọn họ tìm được ngài sao?
Sở Hoan liền kể khái quát về khoảng thời gian kể từ khi chia tay một lượt, cũng không nhắc đến Mị Nương, chỉ nói mình đường trong sa mạc, sau đó gặp lại Ỷ La, ra khỏi sa mạc, tới Trác Nhan bộ, sau đó xảy ra nội loạn Tây Lương, chính mình bị cuốn vào trong đó, hôm nay Ma Ha Tạng đánh bại Ma Ha La, mình hộ tống Ma Ha Tạng vào trong vương thành.
Hắn cũng chọn việc mà nói, ví dụ như chuyện Mị Nương và đám người Quỷ đại sư thì một chút cũng không nói.
Nghe kể về chuyện ở Hắc sơn, chúng quan viên cũng đầy hưng phấn. Hiên Viên Thắng Tài vui vẻ nói:
- Khó trách người Tây Lương chủ động cầu hòa, thì ra ở đây xảy ra đại sự như thế. Bọn họ chó cắn chó, đối với Đại Tần chúng ta có ích rất lớn. Lần này nguyên khí bọn họ tổn thương nặng nề, vô lực động binh, Tiếu Thiên Vấn kiên trì không được, tất nhiên muốn lui binh.
Tiết Hoài An cũng vui mừng:
- Làn này tinh anh của Tây Lương bị tổn thất nghiêm trọng, nội bộ rối loạn, nguyên khí tổn thất nặng nề, trong một thời gian ngắn tuyệt không có năng lực dụng binh với Đại Tần ta. Đại Tần ta tranh thủ thời cơ này chuẩn bị cho tốt, sau này thiết kỵ Tây Lương muốn đặt chân lên đất Đại Tần ta lần nữa, cũng ngàn vạn khó khăn.
Dịch quán vốn vắng lạnh, bởi vì Sở Hoan tới, nhất thời náo nhiệt không dứt. Mọi người nói một hồi, thấy trong nhà quá chật chội, Tiết Hoài An bảo mọi người lui đi, chỉ để lại Hiên Viên Thắng Tài, còn lại ba người, cùng ngồi xuống. Tiết Hoài An mới nói:
- Sở Phó sứ, nội bộ Tây Lương phát sinh biến cố như vậy, hòa nghị có thể tiếp tục chứ? Người Tây Lương không cho phép chúng ta ra khỏi sân là có ý gì?
- Đại nhân không cần lo lắng, Thanh La thành cũng vừa mới xảy ra biến cố, toàn thành giới nghiêm, không cho các ngài đi ra ngoài cũng có thể hiểu. Hôm nay đại sự đã định, vậy cũng không có gì đáng ngại nữa. Còn đàm phán hòa bình là một chuyện trọng đại, đương nhiên cần nói chuyện cẩn thận một chút.
Tiết Hoài An nói:
- Nếu muốn đàm phán hòa bình, thì phải nhanh chóng đón công chúa của bọn họ về. Chỉ là công chúa nước ta cũng phải đưa đến Tây Lương. Tây Lương nổi loạn, tự lo không xong, chúng ta có cần đưa nàng đến Tây Lương không?
Hiên Viên Thắng Tài bàn:
- Thất phu cũng phải tuân thủ ước hẹn, huống chi là một nước? Nếu hai nước đã ước định hòa thân, chúng ta cũng không thể không giữ lời, tự mình bội ước.
Tiết Hoài An khẽ xoa xoa cằm:
- Sở Phó sứ, nếu ngươi quen Ma Ha Tạng, không bằng để ngươi ra mặt, bảo Tây Lương sớm phái người tới bàn bạc
Y có vẻ buồn rầu:
- Nước Tây Lương này, ta thật sự không ở lại nổi nữa. Chúng ta đường đường là sứ đoàn Đại Tần, người Tây Lương lại quá chậm trễ, bọn họ còn nói ở đây không có đầu bếp Trung Nguyên, ăn thịt dê vẫn còn mùi, đã thế, còn có món rượu sừng nai nữa. Chúng ta sớm lo cho xong việc, mau chóng rời khỏi nơi này.
Sở Hoan hơi trầm ngâm một lát mới nói:
- Đi đương nhiên là muốn, chẳng qua Tây Lương vừa mới dẹp xong nội loạn, bây giờ chính sự Tây Lương quốc hẳn là đều do Ma Ha Tạng xử lý. Giờ y còn đang bận xử lý sự vụ trong nước, trong thời gian ngắn chỉ sợ không có thời gian nhàn rỗi tới thương lượng với chúng ta. Thánh thượng cũng đã thông báo, chỉ cần hiểu rõ tình hình Tây Lương, sau này chúng ta giao thiệp cùng Tây Lương, có thể tùy ý đi lại ở Thanh La thành, đến lúc đó, những người sau chúng ta cũng hiểu rõ về thành Thanh La rồi.
- Những người Tây Lương này, bất kể nam hay nữ, đều khác người.
Tiết Hoài An thở dài:
- Sở Phó sứ, ngươi có nghe thấy không, dịch quán này tựa hồ như khắp nơi đều kỳ quái, ta sống ở đây một ngày bằng cả một năm. Ngươi xem thử, chỉ ở đây hơn nửa tháng mà ta đã gầy đi rất nhiều, ta nhìn thấy cơm canh của họ chẳng những không muốn ăn, mà còn muốn ói!
Sở Hoan biết Tiết Hoài An vẫn quen ăn cẩm y ngọc thực ở Tần quốc, lần này đi sứ coi như chịu khổ lớn. Hắn cẩn thận đánh giá một chút, thật đúng là gầy không ít, đang muốn nói chuyện, nghe thấy bên ngoài có tiếng vang lên:
- Sở Đại nhân có ở đó không? Cổ Tát Đại lễ quan Tây Lương cầu kiến.
Ba người Sở Hoan nhìn lên, thấy một gã quan viên Tây Lương mặc hắc bào đứng ở giữa sân, dẫn theo một đám người đi vào, mang theo vài cái rương lớn, thoạt nhìn rất nặng.
Cổ Tát Hắc Vân này theo Ma Ha Tạng đi sứ Tần quốc, cũng là người quen, Sở Hoan chắp tay nói:
- Tần quốc Phó sứ Sở Hoan, không biết Đại lễ quan có gì chỉ giáo?
Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: "Người này tên Cổ Tát Hắc Vân, hình như là người bộ tộc Cổ Tát, là đồng tộc với Cổ Tát Đại phi, không phải lão định bắt ta vào ngục chứ? Chẳng lẽ lão không phải là người cùng tộc với Cổ Tát Đại phi?