Rượu ngon. Thức ăn cũng ngon. Một bàn đầy tú ụ bày trong sân Nông Gia viện. Chỉ có điều, ngồi hưởng thụ chỉ có hai người.
Sở Hoan ăn uống thoải mái, thỉnh thoảng lại nhìn người cụt tay. Y vẫn bình tĩnh tự nhiên, một lát sau, lên tiếng hỏi:
- Chuyện trong thôn kia, ngươi có tra ra kết quả gì không?
Sở Hoan mỉm cười:
- Cừu huynh tìm ra được gì?
Người cụt tay lắc đầu:
- Đối với ta mà nói, những chuyện đó không đáng quan tâm.
Sở Hoan cười vui:
- Cừu huynh hình như đang tìm ai đó. Không biết là đã tìm được hay chưa?
Hắn dừng một chút, rồi hỏi tiếp:
- Có phải là vị Lệnh Hồ đại hiệp kia không?
- Lệnh Hồ đã từng nhận ân huệ của ta. Hắn là người nhớ ơn.
Người cụt tay nâng chén rượu lên, nhẹ nhàng nói:
- Ta đến Thái Nguyên là vì Lệnh Hồ báo tin. Người ta muốn tìm, xuất hiện tại Thái Nguyên.
- Có vẻ người nọ rất quan trọng với huynh?
Sở Hoan tò mò:
- Chẳng lẽ là bằng hữu của Cừu huynh?
Người cụt một tay cười cổ quái:
- Bằng hữu? Ngươi sai rồi, ta không có bằng hữu.
Sở Hoan ngớ người. Người cụt tay nhìn Sở Hoan bằng con mắt còn lại:
- Ngươi có bằng hữu không?
Sở Hoan gật đầu:
- Tất nhiên là có. Ta nghĩ sống trên đời này, hoặc ít hoặc nhiều đều phải có bạn.
- Có lẽ một ngày nào đó ngươi sẽ phải hối hận vì điều đó.
Người cụt tay thở dài:
- Nếu như có một ngày, người ngươi coi như huynh đệ bằng hữu bán rẻ mình, từ phía sau đâm cho ngươi một đao, ngươi sẽ nghĩ thế nào?
Sở Hoan nhíu mày, đã hiểu ra vấn đề, liền hỏi:
- Người Cừu huynh muốn tìm, hẳn rằng đã từng là bằng hữu của huynh?
Người cụt tay uống cạn chén rượu, chậm rãi nói:
- Ta đã từng xem hắn là người đáng để kết giao nhất trên đời này. Không ngờ…
Y lắc đầu, vẻ mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh:
- Thậm chí có lần ta đã xem hắn như bằng hữu huynh đệ tốt nhất của mình, cùng hắn kết nghĩa kim lan. Cừu mỗ lúc trước hành tẩu giang hồ, chưa từng để bất cứ điều gì trong lòng, chỉ coi trong nghĩa khí của bằng hữu trong giang hồ mà thôi. Chỉ là sau này đã hiểu, ta sống nửa đời người nhưng hoàn toàn không hiểu. Hắn đã giúp ta hiểu. Hành tẩu giang hồ, vốn không có cái gọi là bằng hữu.
Sở Hoan nghe thấy trong giọng của y sự ảm đạm xen lẫn oán hận.
- Ta là một đao khách.
Người cụt tay chậm rãi nói:
- Vị bằng hữu kia từng cứu ta một mạng. Chúng ta kết nghĩa huynh đệ. Nhưng đến bây giờ, ta vẫn không hiểu vì sao hắn lại đâm một đao sau lưng ta. Đã hơn một năm ta tìm kiếm khắp nơi, giang hồ bằng hữu cũng nể mặt mà phát lệnh truy sát khắp giang hồ. Kỳ thật ta chỉ cần gặp hắn để hỏi một câu. Vì sao hắn làm như vậy?
Sở Hoan khẽ giật mình. Thật ra hắn cũng hiểu, các triều đại đổi thay đều có triều đường của mình.
Giang hồ cũng vậy, cũng như triều đường, cũng có quy củ của giang hồ.
Hắn từng nghe lời đồn thổi, lờ mờ hiểu một ít quy củ trong giang hồ. Giang hồ là tam giáo cửu lưu tồn tại khắp các địa phương. Trong giang hồ, kinh khủng nhất là lệnh truy sát. Nhưng cũng không phải ai cũng có năng lực đó. Có thể phát lệnh truy sát khắp gianng hồ, tất nhiên, phải là người có uy vọng cực lớn, có quan hệ cực rộng trong giang hồ.
Bình thường mà nói, khi giang hồ phát lệnh truy sát, vô luận mục tiêu là ai, thì có chín phần sẽ bị giết.
- Vì sao huynh lại nói với ta những lời này?
Sở Hoan hỏi.
Trong mắt đao khách lộ ra một tia nhìn khác lạ:
- Kỳ thật… lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã cảm thấy ngươi có gì đó rất giống ta.
- Chúng ta có gì giống nhau?
Sở Hoan bất động thanh sắc hỏi:
- Lại không biết Cừu huynh biết những gì?
- Lòng của ngươi.
Đao khách bình tĩnh đáp:
- Nếu như là một năm trước, ta cũng sẽ không nhận ra. Nhưng hiện tại, ta có thể nhìn thấu, trong lòng ngươi cất dấu một bí mật. Có lẽ… ngươi cũng có kinh nghiệm giống ta.
- Kinh nghiệm giống nhau?
Sở Hoan cười:
- Không phải là Cừu huynh cảm thấy ta cũng từng bị bằng hữu bán đứng?
Đao khách lắc đầu:
- Chỉ là ta cảm thấy hồ như ngươi cũng đang tìm kiếm cái gì đó…
Sở Hoan khẽ giật mình.
Đao khách tự rót rượu cho mình, cũng không nhìn Sở Hoan mà nhìn chén rượu:
- Trước kia ta nghe nói, tại Tây Phương xa xôi, có một tòa Đại Tuyết sơn. Nghe nói đó là nơi thần Phật ở. Đỉnh Đại Tuyết sơn có không người nào leo lên được. Ngươi vĩnh viễn sẽ không thể hiểu cảm giác tĩnh mịch thê lương nơi đỉnh núi. Nhưng nếu có một ngày ngươi leo lên đến đỉnh núi, ngươi sẽ cảm nhận được tất cả cảm giác của những người khác.
Y khẽ dướn con mắt duy nhất lên:
- Ta biết rõ lòng ngươi, phải chăng ngươi cũng hiểu rõ lòng ta?
Sở Hoan lúc này hiểu đao khách này không phải là người đơn giản. Từ đầu đến cuối, y tỏ ra lạnh lùng vô cảm, giọng vẫn luôn bình tĩnh nhưng ánh mắt lại cực kỳ sắc bén.
Sở Hoan uống chén rượu, cười nói:
- Người Cừu huynh muốn tìm chắc là chạy đến chân trời cũng không thoát.
Từ đáy mắt của đao khách lộ ra cái nhìn lạnh giá:
- Cho dù lần này không gặp hắn, thì tuổi già của ta cũng có được bao nhiêu để tiếp tục tìm hắn?
Sở Hoan nói:
- Ta nghe nói Lệnh Hồ đại hiệp có mạng lưới thuộc hạ ở phủ Thái Nguyên rất lớn, được nhiều người ủng hộ. Cừu huynh có bằng hữu như vậy, muốn tìm một người có lẽ không khó.
Hắn khẽ thở dài:
- Lại nói, hôm nay nếu không phải có Cừu huynh giải vây, chỉ sợ ta không thể nào chịu nổi nắm đấm của Lệnh Hồ đại hiệp.
Đao khách cười quái dị:
- Không phải ta giải vây cho ngươi, mà là giải vây cho hắn. Dù sao hắn đối đãi với ta cũng không tệ, ta không muốn nhìn thấy hắn bị hạ gục.
Sở Hoan cười ha hả:
- Cừu huynh nói chuyện thật thú vị.
- Tay chân Lệnh Hồ không yếu, nhưng so với các hạ thì vẫn còn kém xa.
Đao khách thở dài:
- Bốn năm trước gặp hắn, võ công của hắn đã như vậy. Bốn năm sau, không có chút nào tiến bộ. Có đôi khi danh tiếng quá lớn lại bận bịu nhiều việc vặt. Công phu theo đó rơi rớt dần. Tuy nhiên chuyện ở đời, có đôi khi rất khó nói. Thoạt nhìn như là chuyện xấu, chưa hẳn đã không phải là chuyện tốt. Mà chuyện có vẻ tốt, đôi khi lại trở thành xấu cũng không chừng.
Sở Hoan cười:
- Cừu huynh nói rất thú vị.
- Kỳ thật rất không thú vị. Chỉ là đạo lý dễ hiểu mà thôi.
Đao khách lắc đầu nói:
- Võ công tuy giảm, nhưng thế lực thì lại mạnh hơn trước kia nhiều. Hơn nữa…
Đột nhiên y như mất hứng không muốn nói tiếp. Sở Hoan hỏi:
- Có một nhân vật trên giang hồ như Lệnh Hồ đại hiệp, ta nghĩ có nhiều người sẽ có hứng thú với hắn.
Đao khách khẽ dướn mi lên hỏi:
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Sở Hoan lại cười:
- Người lúc trước được Cừu huynh xem là huynh đệ, ta nghĩ hắn không phải là người đơn giản. Cừu huynh đuổi tới Thái Nguyên, chắc là đã nhận được tin tức gì đó?
Đao khách không rõ Sở Hoan muốn hỏi gì, chỉ lặng lẳng nhìn Sở Hoan.
- Cừu huynh, người huynh muốn tìm, có phải gần đây đã tới Thái Nguyên?
Sở Hoan thoáng suy nghĩ.
Đao khách đáp:
- Có phải là gần đây đã đến Thái Nguyên không cũng không rõ, chỉ có điều không lâu trước đây Lệnh Hồ nhìn thấy một người có bề ngoài giống hắn, cho nên lập tức báo tin cho ta.
Sở Hoan nói:
- Vậy là Cừu huynh chưa có tin tức chính xác về hắn?
Đao khách không trả lời.
- Ở phủ Thái Nguyên, Lệnh Hồ có quan hệ rộng. Bị người của hắn theo dõi, có lẽ khó có thể biến mất, nhưng với tình huống hiện tại, xem ra Lệnh Hồ cũng không theo dõi hắn gắt gao, cũng không biết tung tích cụ thể của hắn ở đâu?
Sở Hoan cười nhạt:
- Điều này, đương nhiên không phải vì người của Lệnh Hồ bất lực, mà là vì người Cừu huynh muốn tìm quá mức giảo hoạt.
Đao khách cười lạnh:
- Co dù chạy đến chân trời góc bể, ta cũng phải tìm bằng được hắn.
Sở Hoan thở dài:
- Không dối gạt Cừu huynh, gần đây, ta có nhìn thấy một người ở trong thành Thái Nguyên. Ta cũng định nói vài câu với hắn. Nhưng hành tung của hắn cực kỳ quỷ dị. Ta chỉ hơi xao nhãng một chút, hắn liền chạy thoát không có tung tích.
Đao khách khẽ giật mình:
- Người ngươi muốn tìm chưa chắc đã là người ta muốn tìm. Trên đời này không có chuyện trùng hợp như vậy chứ?
Sở Hoan cười:
- Ta cũng nghĩ thế. Chỉ là đột nhiên nhớ tới việc này mà thôi.
Hắn như có gì suy nghĩ, rốt cuộc nói:
- Kỳ thật đột nhiên nhớ đến hắn, là vì hắn cũng là người trong giang hồ. Cừu huynh đang ở trong giang hồ, cũng không biết là đã từng gặp hắn hay không?
Con mắt của đao khách đột nhiên sáng lên:
- Hắn là người phương nào?
- Kỳ thật ta cũng không biết tên của hắn.
Sở Hoan lắc đầu:
- Chẳng qua là có tình cờ gặp một lần, biết hắn xuất thân trong giang hồ mà thôi.
Hắn do dự một chút, định nói gì đó, rồi lại thôi.
Đao khách dùng cánh tay còn lại lấy từ trong lòng ra một bức họa cuộn tròn đưa cho Sở Hoan:
- Người ngươi nhìn thấy có phải là người này không?
Sở Hoan cầm lấy bức họa, từ từ mở ra. Ngọn đèn dầu bên cạnh tuy không thật sáng nhưng Sở Hoan liếc mắt nhìn một cái đã ngẩng đầu lên nhìn đao khách thở dài:
- Cừu huynh, thiên hạ này luôn có chuyện trùng hợp. Không dối gạt huynh, mấy ngày trước, người ta truy tìm chính là hắn.
- Hắn ở đâu?
Đao khách bỗng nhiên đứng lên, kích động hỏi:
- Ngươi nhìn thấy hắn ở đâu?
Sở Hoan cuộn tròn bức họa nói:
- Cừu huynh không cần gấp gáp, ta vừa nói qua, người này hành tung quỷ dị, ta mất dấu hắn rồi.
- Người này tên là Lỗ Thiên Hữu. Cái tên này, cả cuộc đời ta không thể quên.
Sở Hoan lúc này cũng ngạc nhiên không kém. Kỳ thật khi hắn nghe đao khách nói đang tìm một người, ngay từ đầu cũng không nghĩ tới đồng bọn của Lâm Đại Nhi. Căn bản là hắn không hề nghĩ bọn họ lại có quan hệ với nhau.
Nhưng đột nhiên nghĩ đến đao khách là người trong giang hồ, mà Lâm Đại Nhi cũng là người trong giang hồ, hắn lờ mờ cảm giác có chút liên quan.
Đồng đảng của Lâm Đại Nhi xuất hiện tại Thái Nguyên, Sở Hoan cảm giác nhất định không bình thường. Tình hình Thái Nguyên khó bề phân biệt, Sở Hoan mãnh liệt cảm giác được Thái Nguyên sắp xảy ra chuyện cực lớn. Rất nhiều dấu hiệu lạ phát sinh. Nhưng nếu muốn phá giải bí ẩn trong đó lại cũng không dễ dàng. Sở Hoan biết rõ muốn phát triển tình thế tại Thái Nguyên, dựa vào sức lực của một người, thật sự là quá sức. Hắn cần có sự trợ giúp. Chẳng biết tại sao, đao khách đột nhiên xuất hiện, Sở Hoan lại mơ hồ có cảm giác người này rất có thể sẽ mang đến cho mình trợ lực rất lớn. Khi nhìn bức hình, xác định người đao khách tìm quả thật là đồng bọn của Lâm Đại Nhi, Sở Hoan đúng là cảm thấy toàn thân như trút được gánh nặng.
- Xin mạo muội hỏi một câu, mắt của Cừu huynh hình như mới bị thương. Lại không biết có phải là do Lỗ Thiên Hữu làm hại hay không?
Sở Hoan lúc này cũng không dám hoàn toàn xác định đao khách và Lỗ Thiên Hữu có liên quan, cố tình thăm dò một phen.
Đao khách lắc đầu:
- Tay của ta bị chặt là hắn ban tặng. Nhưng con mắt này thì do ta tự mình lấy đi.
Y cười lạnh:
- Ta có mắt không tròng, nhìn sai người, còn giữ nó lại làm gì?