Sở Hoan kinh ngạc. Trên người hắn có vô số vết sẹo, liếc nhìn cái cũng biết vết sẹo nào cũ vết sẹo nào mới. Nhìn con mắt dưới mặt nạ của đao khách, Sở Hoan đoán là mới bị thương không lâu, nên đoán là do Lỗ Thiên Hữu gây nên. Không thể tưởng tượng đao khách này tự tay làm mù mắt mình. Móc cả con ngươi của mình ra, chứng tỏ đao khách khắc cốt ghi tâm cừu hận Lỗ Thiên Hữu.
- Tiếp theo, Cừu huynh định làm gì?
Sở Hoan hơi trầm ngâm:
- Tiếp tục nhờ Lệnh Hồ đi tìm giúp?
Đao khách đáp:
- Chỉ cần hắn còn ở Thái Nguyên, thì chắc chắn không thể trốn thoát.
Sở Hoan lắc đầu thở dài:
- Hành tung của Lỗ Thiên Hữu chỉ sợ không dễ dàng phát hiện.
Đao khách nhìn Sở Hoan hỏi:
- Ngươi có phát hiện gì mới?
- Về Lỗ Thiên Hữu?
Sở Hoan nâng chén rượu lên:
- Kỳ thật, ta không biết nhiều về hắn. Tuy nhiên…
Hắn dừng lại, cười nhẹ:
- Tuy nhiên, nếu Cừu huynh thật sự muốn tìm hắn, ta có thể cung cấp một ít manh mối.
- Ồ?
Đao khách hỏi lại:
- Vì sao lại nói như vậy?
- Không biết Cừu huynh có từng nghe nói đến Thiên Môn đạo?
Sở Hoan nhìn chằm chằm vào con mắt còn lại của đao khách.
Đao khách cười lạnh:
- Tất nhiên là có nghe qua. Tuy nhiên chỉ là một lũ rắp tâm dùng tà thuyết mê hoặc dân chúng mà thôi.
Nghe khẩu khí của y, thì hình như rất xem thường Thiên Môn đạo.
Sở Hoan hơi bất ngờ, cười nói:
- Hình như Cừu huynh không có thiện cảm với Thiên Môn đạo?
- Quân mê muội thì thần bất dung. Nếu dân chúng chịu không xiết, muốn tạo phản, cầm lấy đao thương là được.
Đao khách thản nhiên nói:
- Lấy danh nghĩa quỷ thần đầu độc dân chúng, đám người đó còn đáng khinh bỉ hơn cả triều đình.
Sở Hoan thở dài:
- Cừu huynh nói có lý.
Đao khách hơi nheo mắt lại, hỏi:
- Vì sao ngươi nhắc tới Thiên Môn đạo?
Y cảnh giác:
- Chẳng lẽ ngươi là người của Thiên Môn đạo?
Sở Hoan cười phá lên:
- Cừu huynh thấy ta giống người Thiên Môn đạo?
Đao khách quan sát hắn vài lần, cũng không nói chuyện, nâng chén rượu lên, hỏi:
- Vậy đến tột cùng ngươi là người phương nào?
Sở Hoan nghĩ một chút, rốt cục nói:
- Thực không dám giấu diếm, tại hạ họ Sở, tên chỉ có một chữ, là Hoan.
- Sở Hoan?
Đao khách kinh ngạc hỏi:
- Ngươi là Sở Hoan nào?
Sở Hoan cười:
- Thế Cừu huynh biết mấy Sở Hoan?
- Ta nghe nói, không lâu trước đây, sứ đoàn Tần quốc đi sứ Tây Lương, Phó sứ tên là Sở Hoan.
Đao khách nói:
- Trước khi sứ đoàn lên đường, tất cả chúng ta đều cho rằng, đó chỉ là một đám bánh bao thịt, có đi không về, chớ nói trở lại Tần quốc, chỉ sợ ngay cả đại sa mạc Kim Cổ Lan cũng không thể vượt qua. Chỉ là về sau lại nghe nói, sứ đoàn đã bình yên quay về. Dân chúng đồn thổi, sứ đoàn Phó sứ Sở Hoan tại Tây Lương dương danh đế quốc, tại triều đình Tây Lương, đeo đao nhập điện, không quỳ lạy, rất có cốt khí...!
Y hồ nghi dò xét Sở Hoan vài lần:
- Không phải ngươi chính là vị Phó sứ Sở Hoan kia chứ?
Trong mắt y tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Sở Hoan cười khổ nói:
- Kỳ thật cũng không phải là có cốt khí, chỉ có điều lúc trước người Tây Lương đến Tần quốc cũng đao nhập điện. Bọn họ có thể, chúng ta tự nhiên cũng có thể.
Đao khách giật mình nói:
- Chẳng lẽ... chẳng lẽ ngươi đúng là vị Tần quốc Phó sứ kia?
Sở Hoan khoát tay:
- Cừu huynh có thể nói nhỏ chút không? Ta dầu gì cũng là mệnh quan triều đình, đêm hôm đi tầm hoa vấn liễu, nếu lan truyền ra ngoài, ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của ta.
Trong mắt đao khách hiện ra vẻ hưng phấn, y cười phá lên:
- Sở Hoan, quả nhiên là ngươi. Ngươi cũng không thể lừa gạt ta. Triều đình toàn một lũ cẩu quan, hoa mắt ù tai vô năng vô dụng. Trong mắt Cừu Như Huyết ta, duy chỉ có hai người là còn đáng trọng. Một vị là Từ Tòng Dương, nghe nói lão gia hỏa này ở trên triều còn dám nói thật. Người còn lại chính là ngươi. Ngươi có thể dẫn sứ đoàn an toàn trở về, hơn nữa còn không làm nhục cốt khí người Trung Nguyên chúng ta.
Y hướng về phía Sở Hoan giơ ngón tay cái lên:
- Là một hán tử.
Sở Hoan cười:
- Xem ra, Cừu huynh tuy là người giang hồ, nhưng thực chất bên trong lại là một chí sĩ ái quốc.
Đao khách lắc đầu nói:
- Chí sĩ gì mà chí sĩ, chỉ là cảm thấy đã sinh ra trên đời này, cũng nên sống như một con người mà thôi.
Y nghiêng người về phía trước, thấp giọng nói:
- Sở Hoan, ngươi tới nơi này, chắc không phải là định tầm hoa vấn liễu chứ?
Y nhìn Sở Hoan, trong mắt hiện ra vẻ hoài nghi, tựa hồ cũng không tin Sở Hoan thật sự đến thanh lâu tìm hoan lạc.
- Thực không dám đấu diếm, ta phụng mệnh triều đình, đến An Ấp xét nhà kê biên tài sản của Hoàng thị.
- Xét nhà?
Đao khách lập tức cười ầm lên:
- Hoàng gia tại An Ấp hoành hành ngang ngược hai mươi năm, vơ vét bao nhiêu mồ hôi nước mắt nhân dân, sau hai mươi năm, rơi vào cảnh diệt tộc mới đến xét nhà, thực là quá muộn rồi. Nhưng Sở huynh nếu đến xét nhà, vì sao phải đến lâu tử này?
- Mấy ngày trước đây ta phát hiện tung tích của Lỗ Thiên Hữu, cảm thấy sự tình có chút không tầm thường.
Sở Hoan đương nhiên sẽ không nói lý do chính là vì theo dấu Phương Thế Hào mà đến:
- Gần đây ta nhận được tin tức, tại phủ Thái Nguyên người của Thiên Môn đạo bắt đầu rục rịch. Ta không biết việc Lỗ Thiên Hữu xuất hiện ở đây có liên quan gì đến Thiên Môn đạo không? Ta vẫn nghe người ta nói, muốn tìm tin tức, có hai nơi thích hợp nhất. Một là quán trà, hai là thanh lâu…
Đao khách gật đầu nói:
- Hóa ra là đang tìm hiểu hành tung của Thiên Môn đạo!
Y dừng một chút, hỏi:
- Ngươi nói là Lỗ Thiên Hữu có liên quan đến Thiên Môn đạo?
- Ta cũng không thể xác định.
Sở Hoan lắc đầu:
- Nhưng gần đây Thiên Môn đạo bắt đầu rục rịch tại Thái Nguyên. Lỗ Thiên Hữu cũng đột nhiên thò đầu ra. Ta cũng chỉ là đoán mò mà thôi.
Hắn cười:
- Cừu huynh muốn tìm Lỗ Thiên Hữu, cũng không thể cứ đi hết nơi này sang nơi khác, tất nhiên cũng phải nghe ngóng tìm hiểu manh mối. Muốn tìm người, phải tìm đầu nguồn. Lỗ Thiên Hữu xuất hiện tại Thái Nguyên, có liên quan đến Thiên Môn đạo hay không, chỉ cần thăm dò tình hình hoạt động của Thiên Môn đạo ở Thái Nguyên, Lỗ Thiên Hữu tất nhiên sẽ nổi lên mặt nước.
Đao khách như có điều suy nghĩ, hồi lâu sau, rốt cục nói:
- Sở huynh thật sự cho là Lỗ Thiên Hữu có liên quan đến Thiên Môn đạo. Thông qua Thiên môn đạo, có thể tìm được Lỗ Thiên Hữu?
Sở Hoan nói:
- Mười phần là như thế.
Rồi lập tức cười:
- Đây chỉ là suy đoán của cá nhân ta, chưa hẳn thành công.
Cừu Như Huyết ngẫm nghĩ một lúc, rốt cục nói:
- Ngươi là người của quan phủ, người đông thế mạnh. Ta cũng không thiếu vây cánh trong giang hồ. Lệnh Hồ mang ơn ta, cũng là một người trượng nghĩa. Tại Thái Nguyên phủ, thế lực của hắn khá mạnh, người lại đông. Nếu chúng ta hai bút cùng vẽ, chắc hẳn muốn tra ra tình hình Thiên Môn đạo, cũng không phải chuyện quá khó khăn.
Sở Hoan cười:
- Điều đó là chắc chắn rồi. Hai bút cùng vẽ, Lỗ Thiên Hữu thật sự là chắp cánh cũng không thể bay.
- Nếu người của ngươi phát hiện ra Lỗ Thiên Hữu trước, ngươi tính sẽ xử lý thế nào?
Cừu Như Huyết nhìn chằm chằm vào Sở Hoan.
Sở Hoan thở dài:
- Nếu quả thật chúng ta phát hiện ra Lỗ Thiên Hữu trước, sau khi bắt được hắn, ta sẽ giao hắn cho Cừu huynh xử lý. Mục tiêu của ta là Thiên Môn đạo, không phải là duy nhất Lỗ Thiên Hữu.
Cừu Như Huyết lập tức nói:
- Mục tiêu của ngươi là Thiên Môn đạo, mục tiêu của ta là Lỗ Thiên Hữu. Chỉ cần ngươi đáp ứng sau khi bắt được Lỗ Thiên Hữu, liền giao hắn cho ta, ta có thể giúp ngươi nghe ngóng tin tức của Thiên Môn đạo.
Sở Hoan nhướng mày lên:
- Cừu huynh nói chắc chắn chứ?
- Cừu mỗ nói chuyện, lời hứa đáng giá nghìn vàng.
Cừu Như Huyết nghiêm mặt nói:
- Nhưng ta nói trước, nếu ngươi tư lợi bội ước, Cừu mỗ ân oán rõ ràng, sẽ không dễ dàng buông tha ngươi.
Sở Hoan thở dài:
- Ngươi đang đe dọa mệnh quan triều đình?
Cừu Như Huyết lắc đầu nói:
- Mệnh quan triều đình trong mắt ta chỉ là cái rắm. Nếu ta đã cùng ngươi ăn uống, không phải vì ngươi là mệnh quan triều đình, chỉ bởi vì ngươi là Sở Hoan, điều này, hi vọng ngươi nên nhớ.
Sở Hoan bắt đầu đổi sắc mặt, nghiêm túc nói:
- Cừu huynh, Thiên Môn đạo cũng không phải đơn giản như ngươi nghĩ, cũng tuyệt không phải một đám đám ô hợp. Bọn hắn nếu đã có thể gây nên sóng gió tại Đông Nam, tất nhiên cũng phải được tổ chức nghiêm mật. Theo ta được biết, bên trong Thiên Môn đạo có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, đối với bọn họ, không được tỏ ra chủ quan.
- Ý của ngươi là gì?
- Ta chỉ hi vọng nếu phía Cừu huynh có bất kỳ tin tức gì về Thiên Môn đạo thì nên thông báo cho ta.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Bọn họ bền chắc như thép, chúng ta là vụn cát trên bàn, chưa chắc là đối thủ của bọn họ.
Cừu Như Huyết hơi trầm ngâm, rốt cục nói:
- Ý của ngươi là muốn người của chúng ta nghe theo chỉ đạo của ngươi?
- Thiên Môn đạo hành động có kế hoạch, chu đáo chặt chẽ, chúng ta không thận trọng từng bước, chú ý cẩn thận, nhất định sẽ thất bại.
Sở Hoan thở dài:
- Nếu Cừu huynh có kế hoạch chi tiết, thì ta sẽ nghe theo chỉ đạo của Cừu huynh.
Cừu Như Huyết giơ tay lên nói:
- Thôi, ngươi đã nói Thiên Môn đạo đều là đám xảo trá, muốn đối phó với bọn họ phải lấy độc trị độc. Ngươi ở trong quan trường, tâm địa gian giảo, chúng ta sẽ nghe ngươi an bài.
Sở Hoan cười khổ nói:
- Cừu huynh nói vậy, không phải là tán dương ta, mà đang giễu cợt ta đấy.
Sở Hoan rời khỏi Hương Tiểu Tạ khi trời còn chưa sáng. Cừu Như Huyết cũng rời khỏi Hương Tiểu Tạ cùng lúc. Hai người ước định phương thức liên lạc. Tôn Tử Không lưu luyến không muốn về. Hiển nhiên là không hề nguyện ý rời khỏi một nơi êm ấm như thế.
Đến Hương Tiểu Tạ một chuyến, Sở Hoan thu hoạch không tính là nhỏ. Hắn lặng yên không một tiếng động trở lại hành dinh khi trời vừa lờ mờ sáng. Tôn Tử Không sau một đêm mệt mỏi cũng không dám ngủ mà theo lệnh của Sở Hoan đến khách điếm xem Mã Chính đã quay về chưa? Gã vừa rời đi, liền có người tới sân viện, gõ cửa phòng Sở Hoan.
Ban đầu, Sở Hoan còn tưởng là người hầu đưa bữa sáng tới. Nhưng nhìn sắc trời thì thấy còn lâu mới đến giờ ăn sáng. Hắn mở cửa, thì thấy hộ vệ của hành dinh bẩm báo:
- Khâm sai đại nhân, Hiên Viên tướng quân đã đến hành dinh, đang đợi bái kiến.
Sở Hoan nghe vậy, tinh thần chấn động. Hiên Viên Thắng Tài đã đến, khiến cho hắn thấy nhẹ nhõm trong lòng. Hắn đi thẳng vào đại đường hành dinh, vừa vào cửa liền thấy Hiên Viên Thắng Tài đang chờ trong nội đường.
Nhìn thấy Sở Hoan, Hiên Viên Thắng Tài không dấu được vẻ vui mừng, bước lên phía trước, chắp tay nói:
- Đại nhân, có thể gặp đại nhân rồi. Chúng ta đến trễ, kính xin đại nhân thứ tội!
Sở Hoan kéo Hiên Viên Thắng Tài ngồi xuống. Hiên Viên Thắng Tài nói:
- Mấy người chúng ta đến trước thành Thái Nguyên, cửa thành không mở. Hình như mấy ngày gần đây thành Thái Nguyên liên tục giới nghiêm. Cũng may dấu hiệu của quân Cận Vệ cũng có chút tác dụng. Ta đoán đại nhân nếu vào thành nhất định sẽ ở hành dinh. Cho nên trực tiếp dẫn người đến xem có đại nhân ở đây không?
- Viên Tổng đốc không đón các ngươi vào thành?
Hiên Viên Thắng Tài nhìn có vẻ mệt mỏi:
- Chúng ta hơn trăm người vào thành rồi, thủ vệ cửa thành mới cho người bẩm báo Viên Tổng đốc. Đại nhân, nhìn thấy ngài bình yên vô sự, ta có thể yên tâm. Trên đường đi, ta lúc nào cũng lo lắng cho ngài. Nếu chẳng may ngài bị thương một sợi tóc, thì ta có chết muôn lần cũng không hết tội.
Sở Hoan cười nói:
- Ta tự nhiên là bình yên vô sự, chỉ là dựa theo thời gian của hành trình, ngươi nên đến đây từ hai ngày trước. Đừng nói là trên đường xảy ra chuyện nên mới chậm trễ đấy.
Hiên Viên Thắng Tài thần sắc ngưng trọng hẳn lên:
- Đại nhân, đúng là trên đường đi đã xảy ra chuyện.