Đội ngũ của Hiên Viên Thắng Tài về Bắc Nguyên trấn muộn hơn Sở Hoan một ngày. Sở Hoan lợi dụng thời gian một ngày này để sắp xếp bên trong Bắc Nguyên trấn.
Niên Tân Lam từ một tú tài đột nhiên trở thành Huyện lệnh, chuyện này trong một ngày đã truyền ra nhanh chóng. Đối với các dùng người chưa từng có này của Sở Hoan, mọi người có nghi ngờ cũng không phải là chuyện gì lạ.
Niên Tân Lam đưa ra phương án chỉnh đốn, Sở Hoan cũng không phản đối. Nhưng ở Bắc Nguyên trấn này, Sở Hoan đương nhiên cũng không giúp đỡ Niên Tân Lam chỉnh đốn trước. Chuyện chủ yếu cũng giống như là Thanh Đường huyện, hắn nhanh chóng truyền tất cả đại phu của Bắc Nguyên huyện, hỏi một lượt về tình hình dịch bệnh.
Niên Tân Lam cũng biết rằng đây mới là việc cấp bách, phối hợp rất tích cực. Mà hắn bắn tiếng trước là sẽ chỉnh đốn quan lại Bắc Nguyên huyện, tất cả quan lại biết chuyện đều cảm thấy sợ hãi. Tổng đốc đại nhân tọa trấn tại Bắc Nguyên huyện, mọi người lập tức phấn chấn tinh thần, biểu hiện vô cùng tích cực với công tác phòng chống dịch bệnh, muốn khiến tổng đốc đại nhân và huyện lệnh đại nhân mới nhậm chức có ấn tượng tốt với mình, sợ sợ bị đuổi ra khỏi nha môn.
Trên đường Sở Hoan còn tưởng là Bắc Nguyên huyện có nhiều nha môn nhưng rõ ràng là tin tức từ Thanh Đường huyện không chính xác. Ngoài Bắc Nguyên huyện mười dặm là vùng Ninh Sơn, đúng là có quân đội trú đóng nhưng chỉ có một doanh nhân mã. Các doanh nhân mã khác đều đã bị điều đi các phủ thành. Từ ba tháng trước, bọn họ đã bắt đầu trở lại các châu huyện của phương bắc rồi.
Các quan viên lớn nhỏ của Kim Châu, Việt Châu, Hạ Châu cũng đều nhao nhao rời khỏi Bắc Nguyên trấn.
Ngược lại Sở Hoan lại muốn thấy cục diện này. Quan dân ai về chỗ nấy, Tây Quan lại có thể vận chuyển bình thường trở lại.
Sở Hoan không có quá nhiều tinh lực mà tự mình bố trí các sự vụ cụ thể, trực tiếp giao cho Niên Tân Lam vừa nhậm chức. Niên Tân Lam mặc dù là quan mới nhận chức nhưng lại tràn ngập nhiệt tình, tích cực mười phần, tổ chức nhân thủ lại rất ổn thỏa. Sở Hoan chờ đội ngũ Huyền Vũ sơn tại Bắc Nguyên trấn, trong lòng vẫn luôn lo lắng cho tình huống của Tố Nương, tìm vài đại phu y thuật xuất chúng tại huyện thành hỏi thăm về tình huống dịch bệnh. Đại phu tại Bắc Nguyên huyện thật ra cũng không thể giỏi hơn Tôn Bác Liễu ở Thanh Đường huyện bao nhiêu nhưng cũng biết là tình hình dịch bệnh khó tránh khỏi, bó tay không có cách nào khác, cũng không có thủ đoạn điều trị dịch bệnh.
Sở Hoan liên tục tìm mười mấy đại phu, hy vọng xuất hiện một tia sáng rạng đông nhưng tất cả đại phu đều chỉ nắm được tình hình dịch bệnh, khi nói tới cách trị liệu thì không có lời nào để nói.
Tâm tình của hắn rất không ổn, đợi tới thời điểm đội ngũ của Hiên Viên Thắng Tài đi tới Bắc Nguyên huyện, Sở Hoan mới biết tình hình còn nghiêm trọng hơn sự tưởng tượng của mình.
Sở Hoan đi vào Bắc Nguyên huyện trước, trên đường cũng thăm Tố Nương một lần. Khi đó Tố Nương chỉ lộ vẻ mỏi mệt suy yếu mười phần mà thôi, trán cũng hơi nóng, chưa từng xuất hiện dấu hiệu bệnh khác.
Nhưng khi gặp lại Tố Nương tại Bắc Nguyên huyện một lần nữa, Tố Nương đã sốt cao, ngay cả đi lại cũng loạng choạng. Kinh khủng hơn chính là mặt cũng Tố Nương cũng sưng lên rồi, cánh tay cũng sưng, hơn nữa cứ một thời gian sẽ lại ho khan liên tục. Trong nội tâm Sở Hoan lại lo lắng khó chịu, sắp đặt tốt cho Tố Nương xong liền vội vàng triệu kiến Tôn Bác Liễu hộ tống trên đường đi đến để hỏi thăm bệnh tình.
Tôn Bác Liễu nhìn về phía Sở Hoan thần sắc nghiêm trọng mười phần, mặc dù biết nói ra hắn không thích nghe nhưng cũng thực sự không dám lừa dối, nói:
- Đại nhân, thể chất của phu nhân vốn rất tốt cho nên tới giờ mới xuất hiện tình huống sưng. Nếu đổi lại là một nữ tử thể chất yếu thì tình huống hiện giờ còn nghiêm trọng hơn so với phu nhân nhiều.
Thần sắc Sở Hoan vẫn rất khó coi, hỏi:
- Hiện tại có bất cứ biện pháp gì hay không? Chúng ta chỉ có thể nhìn thôi sao?
Tôn Bác Liễu thở dài:
- Trên đường đi, tiểu nhân cũng sắc thuốc giải độc cho phu nhân uống như hiệu quả quá ít ôi. Thuốc không đúng bệnh, căn bản không có tác dụng.
- Còn bao nhiêu thời gian nữa?
Sở Hoan nắm chặt tay.
- Chuyện này... Chắc có lẽ không quá dài.
Tôn Bác Liễu nghiêm túc nói:
- Thân thể đã bắt đầu sưng, tiếp theo dịch độc sẽ khuếch tán rất nhanh. Thân thể phu nhân trước kia cũng khá tốt nhưng hiện tại không thể ngăn cản nổi dịch độc nữa. Không quá ba ngày, toàn thân sẽ bị dịch độc xâm chiếm, làn da bắt đầu thối rữa...
Sở Hoan đưa tay ngăn lại, không cho Tôn Bác Liễu nói tiếp nữa.
Tôn Bác Liễu còn muốn nói điều gì đó nhưng thấy Sở Hoan lộ vẻ đau đớn, biết rõ nói thẳng ra cũng không có tác dụng gì nên chỉ có thể đứng dậy cáo lui, không thể làm gì được nữa.
Tố Nương đang sắp xếp ở nhà giữa tại hậu viện của huyện nha. Tỷ muội Trân Ny Ti trên thực tế cũng không biết Tố Nương đã lây nhiễm ôn dịch, chỉ biết là nàng mắc bệnh nặng. Tuy ngày thường tính tinh không hợp với Tố Nương, cho dù ở cùng phủ tại kinh thành thì cũng rất ít khi đi chung nhưng lại rất lo lắng cho bệnh tình của Tố Nương.
Chỗ sân nhỏ Tố Nương ở đã bị niêm phong, không cho phép người ngoài đi vào để tránh lây bệnh.
Thật ra trên đường đi, Tôn Bác Liễu đã khuyên bảo mọi người, không cho phép tới cạnh Tố Nương.
Tại thời điểm Sở Hoan đi vào ngoại viện, tỷ muội Trân Ny Ti đang nói nhỏ chuyện gì đó. Như Liên thì đang chắp tay trước ngực, nhắm mắt tụng kinh, một mực cầu nguyện cho Tố Nương.
Trong nội tâm Sở Hoan vẫn luôn áy náy. Sớm biết như thế này thì mình xông pha Tây Bắc một mình, không mang theo Tố Nương và gia quyến thì hơn.
Như Liên và Trân Ny Ti thấy Sở Hoan tới cũng không nói gì. Bọn họ cũng nhận ra thần sắc Sở Hoan nghiêm trọng. Mấy nữ tử này đều là những cô nương cực kỳ thông minh, trong nội tâm hiểu bệnh tình của Tố Nương chắc là rất nghiêm trọng, nếu không Sở Hoan cũng không có biểu lộ này.
Nhìn Sở Hoan tâm tinh không tốt, bọn họ cũng không dám làm phiền.
Sở Hoan đi vào phòng Tố Nương một mình. Tố Nương bởi sốt cao nên mới ngủ say, ngược lại sắp xếp một nha hoàn mang khẩu trang và bao tay hầu hạ trong phòng. Sở Hoan đi vào xong liền phất tay ra hiệu cho nha hoàn lui xuống. Hắn kéo một cái ghế, ngồi xuống cạnh giường. Bởi mặt đã sưng, Tố Nương phải dùng khăn lụa che mặt lại, không để người ta nhìn thấy. Cho dù nằm nghỉ ngơi thì nàng cũng dùng khăn lụa che lại.
Sở Hoan ngồi bên giường, vén nhẹ chăn lên, thấy một tay Tố Nương đã sưng lên thật rồi, dù còn chưa thối rữa nhưng màu sắc đã biến thành xanh đậm.
Hắn đang muốn thò tay nắm chặt lấy tay Tố Nương, đầu ngón tay vừa mới đụng vào thì tay của Tố Nương đã rụt vào trong chăn giống như con thỏ nhỏ hoảng sợ. Sở Hoan sững sờ, lại nghe thấy giọng Tố Nương hơi khàn khàn vang lên.
- Nhị Lang, ngươi... Ngươi... Ngươi không thể cầm được... Bằng không thì ngươi cũng sẽ... Cũng sẽ chết đó...
Tiếng nói của nàng không lưu loát như trước, khàn khàn, giống như có gì đó trong cổ họng vậy.
Sở Hoan không ngờ Tố Nương lại chưa ngủ, thấy dáng vẻ tiều tụy của nàng, nghe tiếng nói khàn khàn của nàng, trong lòng thầm nghĩ, cố gắng gượng cười nói:
- Nói bậy bạ gì đó, ai nói sẽ chết...
- Ngươi... Ngươi đừng gạt ta...
Tuy mặt Tố Nương che khăn lụa nhưng lại như sợ Sở Hoan nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình, quay mặt vào bên trong, để gáy đối diện với Sở Hoan.
- Nhị Lang, người già đều đã nói, mạng mình... Tự biết. Bọn họ không biết ta bị bệnh gì nhưng ta lại hiểu rõ nhất...
Sở Hoan muốn nắm chặt tay Tố Nương nhưng Tố Nương lại giấu tay vào trong chăn, không cho hắn đụng vào. Hắn chỉ có thể che mặt, không để cho nàng thấy biểu lộ của mình, lại cố gắng làm cho mình bình tĩnh, dịu dàng nói:
- Tố Nương, đừng suy nghĩ bậy bạ. Cũng không nghiêm trọng như nàng nghĩ đâu. Ta đã tìm đại phu ở đây rồi. Bọn họ đang bàn cách khám chữa bệnh, sẽ nghĩ ra cách nhanh thôi.
- Nhị Lang, ngươi... Ngươi đừng gạt ta... Ta tuy ngốc nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ mình thế nào.
Tố Nương thở dài khe khẽ.
- Tại thời điểm trên đường ta rất sợ hãi... Ta biết ta sẽ chết. Ta sợ là... Ta lại chết trên đường đi, không thể gặp chàng lần cuối. Hiện tại... Hiện tại ta không sợ nữa. Ngươi đã ở đây bên cạnh ta, ta... Ta không sợ nữa...
- Là ta không tốt.
Tiếng nói Sở Hoan hơi nghẹn ngào:
- Ta không nên mang nàng đến Tây Bắc theo. Đều là do ta sai...
- Không được... Không được nói bậy. Chuyện này... Đây là mệnh người...
Tố Nương tựa như muốn nhìn Sở Hoan, từ từ quay đầu lại, nhìn hắn cách một tầng khăn lụa.
- Chàng đi tới đâu cũng đều dẫn ta đi cùng. Thật ra, thật ra ta rất vui... Chàng là nam nhân của ta. Đi theo bên cạnh chàng, đó là... Đó là phúc phận của ta...
Nói tới chỗ này, Tố Nương ho khan kịch liệt. Sở Hoan vội vàng đứng dậy, đi qua bưng nước trà tới bên giường, muốn đỡ Tố Nương dậy nhưng Tố Nương vội nói:
- Không... Không được tới gần ta, không thể...
Nàng giống như rất kinh hãi, thấy Sở Hoan xích tới gần liền vội né vào bên trong, sợ Sở Hoan đụng vào mình.
Sở Hoan thở dài, lại ngồi xuống, nói:
- Ta đã nói phải chăm sóc nàng thật tốt. Nhưng... Nhưng lại còn khiến nàng chịu khổ hơn. Là ta không tốt.
- Chàng không nên nói vậy...
Thấy Sở Hoan ngồi xuống, không tiếp tục xích tới, Tố Nương mới thở phào nhẹ nhõm.
- Nhị Lang, bệnh của ta không chữa khỏi được... Trước kia ta đã nghe người ta nói rồi. Đây là bệnh bất trị. Chẳng mấy chốc ta sẽ chết. Không thể... Không thể liên lụy tới chàng... Nhưng ta tuy không sợ nhưng lại hơi bận tâm...
- Nàng bận tâm chuyện gì?
- Thời điểm mẫu thân ra đi để để ta chăm sóc tốt chàng. Nhưng... Về sau ta không làm được nữa... Một mình chàng có còn được ai chăm sóc hay không?
Hai mắt Tố Nương nhìn Sở Hoan qua lớp khăn lụa, hơi chớp chớp nói:
- Bọn họ... Có thể đối xử tốt với chàng không?
Lập tức nàng lại thở dài:
- Thật ra ta gả cho chàng nhưng lại chưa làm tốt trách nhiệm của một người vợ. Chàng luôn ở bên ngoài. Ta muốn chăm sóc chàng cũng không được... Nhị Lang, chàng... Chàng có biết nguyện vọng lớn nhất của ta là gì không?
Vành mắt Sở Hoan đỏ ửng lên, tuy cực kỳ cố gắng kiềm chế nhưng tiếng nói vẫn hơi nghẹn ngào, nói nhỏ:
- Nàng có nguyện vọng gì?
- Thật ra... Thật ra nguyện vọng lớn nhất của ta là... Là được...
Hình như Tố Nương hơi do dự, nhưng lại vẫn nói ra:
- Thật ra nguyện vọng lớn nhất của ta là có thể... Có thể sinh cho chàng một đôi trai gái. Là con dâu, nếu không có năng lực sinh cho trượng phu thì... Cũng không phải là người vợ tốt. Ta... Ta muốn làm một người vợ tốt...