Sở Hoan cảm thấy khóe mắt hơi ướt át, trong lúc lơ đãng, nước mắt đã chảy xuống từ khóe mắt. Khi hắn ý thức được khóe mắt mình có nước mắt, trong lòng lại hơi kinh ngạc. Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn chảy nước mắt sau khi tới thời đại này. Lúc này hắn đột nhiên ý thức được, trong lúc bất giác mình lại quan tâm tới Tố Nương như vậy.
Ngày thường Tố Nương ở trước mắt mình, Sở Hoan cũng không cảm thấy bản thân mình không thể tách rời nữ nhân này. Nàng quá bình thường, trên người không hề có Sở trường đặc biệt, mặc dù tướng mạo cũng rất đẹp, nhưng cũng không hề khiến người ta phải nhớ tới. Có đôi khi Sở Hoan thậm chí cảm thấy sẽ không nhớ tới bên cạnh mình có nữ nhân này.
Nhưng lúc này hắn rốt cuộc hiểu được, thật ra từ lúc bắt đầu, mình đã chưa từng bỏ qua nàng, mà vẫn luôn quen thuộc sự hiện hữu của nàng. Có lẽ chính bởi vì trước đó nàng vẫn đi theo bên cạnh mình, mình vẫn luôn có nàng, chính bởi vậy cho nên trong lúc bất giác cũng không quá để ý tới.
Đến tận phút này Sở Hoan mới hiểu được, mình quen thuộc Tố Nương tồn tại, thậm chí là một bộ phận không thể thiếu được trong cuộc sống trước kia của mình. Mặc dù không dỗ ngon dỗ ngọt quá nhiều, cũng không tiêu tốn hàng tháng, nhưng từ lúc bắt đầu tại Lưu gia thôn, nữ nhân này đã giống như tay chân của mình, liền một chỗ với mình.
Mãi đến lúc này Sở Hoan mới ý thức được bản thân hắn dĩ nhiên lại quan tâm tới nữ nhân cũng không xinh đẹp thế nào này.
Tố Nương mắt thấy nước mắt chảy ra từ khóe mắt Sở Hoan, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, ánh mắt phức tạp dưới khăn lụa, sau một lát nàng mới khẽ nói:
- Nhị Lang, chàng… chàng đừng khóc…!
Nàng muốn nói thêm gì nữa, chẳng qua lại không biết nói gì.
Sở Hoan nhanh chóng lau nước mắt, miễn cưỡng cười:
- Nàng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi thật tốt, ta ở nơi này với nàng, không cần nói nữa…!
Tố Nương do dự một chút, cuối cùng hỏi:
- Nhị Lang, chàng… chàng nói con người chết rồi, còn… còn có thể phù hộ người khác hay không?
- Không nên nói bậy.
Sở Hoan nói:
- Ai cũng sẽ không chết, chẳng mấy chốc nàng sẽ khỏe lại.
- Nếu như ta thật sự chết rồi, ta sẽ phù hộ cho chàng đó…!
Tố Nương nói:
- Nhị Lang, chàng giúp ta… giúp ta làm một chuyện được không?
- Chuyện gì?
Sở Hoan hỏi:
- Nàng muốn làm gì?
- Đứa bé ta trông thấy lần trước.
Tố Nương khẽ nói:
- Trên đường ngày đó, nó cào rách tay ra, bệnh của ta là… là bắt đầu từ khi đó phải không? Ta thấy…ta thấy thân thể nó rất đáng sợ, ta… ta biết ta sẽ chết, thế nhưng… thế nhưng ta không muốn lúc ta chết sẽ biến thành như vậy…!
Sở Hoan lập tức nghĩ đến mùi thối rữa trên người đứa bé kia, trong lòng run lên.
- Mặc dù Tôn đại phu kia gạt ta, thế nhưng… thế nhưng ta biết ta không sống được bao lâu, ta không muốn để chàng thấy… thấy bộ dạng giống quỷ của ta…!
Đôi mắt Tố Nương chớp động, mang theo vẻ cầu xin nhìn Sở Hoan:
- Nhị Lang, chàng… chàng chuẩn bị độc dược giúp ta, ta… bây giờ ta còn chưa biến thành bộ dạng đáng sợ kia, ta muốn…!
Sở Hoan nắm chặt tay, trầm giọng nói:
- Không được, nàng không có việc gì, ta nhất định sẽ tìm được đại phu giỏi chữa bệnh cho nàng.
Trong lòng hắn hiểu được, Tố Nương đã biết bản thân mắc dịch bệnh, cũng biết thân thể sẽ thối rữa. Nàng từng thấy bộ dáng đứa bé kia, nhất định vẫn còn nhớ rõ ràng. Nàng là một nữ nhân, đương nhiên không muốn nam nhân của mình trông thấy bộ dạng thối rữa đáng sợ của mình, cho nên mở miệng cầu khẩn Sở Hoan lấy độc dược, chuẩn bị uống thuốc độc tự vẫn.
- Nhị Lang, chàng giúp ta một chút…!
Giọng Tố Nương run rẩy:
- Ta… ta thật sự không muốn trở nên như vậy…!
Đôi mắt Sở Hoan đỏ lên, vẫn lắc đầu. Mặc dù hắn không muốn trông thấy Tố Nương đau đớn mà chết, thế nhưng hắn càng không muốn thấy Tố Nương dùng thuốc độc chấm dứt mạng sống của mình.
Thấy Sở Hoan lắc đầu, Tố Nương chỉ có thể than nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại không nói gì thêm nữa.
Sở Hoan thẫn thờ nhìn Tố Nương, toàn thân không còn chút sức lực nào, một cảm giác vô lực dâng lên.
Cũng không biết qua bao lâu, dường như Tố Nương đã mơ màng ngủ đi, mồ hôi tràn ra trán và má nàng, làm ướt chiếc khăn lụa kia. Khăn lụa dính trên mặt nàng, khuôn mặt tương đối xinh đẹp trước kia lúc này đã hơi sưng lên. Sở Hoan biết rõ Tố Nương chắc chắn phải chịu đựng đau đớn cực lớn, thế nhưng bản thân mình thúc thủ vô sách, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Sở Hoan cũng không biết giờ nào, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, ngoài cửa phòng lập tức truyền đến giọng Tôn Tử Không:
- Sư phụ, ngài đi ra một chút!
Sở Hoan nhíu mày, lúc này tâm tình hắn không tốt, chỉ muốn ở bên cạnh Tố Nương, không muốn bất cứ kẻ nào quấy rầy. Nhưng hắn vẫn đứng dậy, nhìn Tố Nương một cái, sau đó mới tới cửa, mở cửa phòng cau mày nhìn Tôn Tử Không nói:
- Không phải ta đã hạ lệnh, bất cứ kẻ nào cũng không cho phép tới gần hay sao?
Khuôn mặt Tôn Tử Không lộ vẻ cổ quái, nói:
- Sư phụ, là… là Bạch đại ca để ta tới, chúng ta… chúng ta bắt được một người…!
- Bắt được người?
- Có một tên lừa đảo ở bên người Huyện nha nói muốn gặp sư phụ, còn nói tới đây cứu mạng.
Tôn Tử Không thấp giọng nói:
- Hỏi hắn cứu mạng ai, hắn nói là cứu phu nhân…!
- Cứu phu nhân?
Lông mày Sở Hoan hơi giãn ra:
- Là ai? Tại sao hắn biết Tố Nương bị bệnh?
- Chúng ta cũng không rõ ràng, người kia tự xưng là thần y ngao du thiên hạ, nhưng khi nhìn bộ dạng hắn, giống như một tên lừa đảo.
Tôn Tử Không nói:
- Hắn nói là tới cứu phu nhân, vốn chúng ta cũng không cảm thấy thế nào, thế nhưng Tôn đại phu nói mấy câu với hắn, hỏi vài câu học vấn y dược, hắn dĩ nhiên ấp úng không đáp được, cho nên chúng ta cảm thấy hắn là lừa đảo…!
Sở Hoan nói:
- Người như vậy, đuổi đi là được, ngay cả lý thuyết y học cũng không thông, còn trị bệnh cứu người thế nào…!
Hắn đột nhiên dừng lại, cau mày nói:
- Hắn thật sự nói tới đây cứu phu nhân?
- Đúng là nói như vậy.
Tôn Tử Không vội vàng gật đầu nói:
- Sư phụ, nên xử trí tên lừa đảo kia thế nào?
- Ai nói phải xử trí hắn.
Trong mắt Sở Hoan xuất hiện một tia hi vọng:
- Hiện giờ hắn ở nơi nào, dẫn ta đi gặp hắn!
- Sư phụ, ngài… ngài muốn gặp tên lừa đảo kia?
Tôn Tử Không hơi kinh ngạc.
- Hắn dám đến Huyện nha, tự xưng muốn cứu phu nhân, không có lửa thì sao có khói.
Sở Hoan đáp:
- Hoặc hắn là một kẻ điên, hoặc… có lẽ hắn thật sự có một vài biện pháp… Không cần nhiều lời, dẫn ta đi gặp hắn.
Tôn Tử Không nói không sai, lúc Sở Hoan trông thấy người này, cái nhìn đầu tiên thật sự cảm thấy người này đang nói mạnh miệng. Bề ngoài bình thường, thậm chí hơi hèn mọi bỉ ổi, hơn 40 tuổi, quần áo bình thường, trông đã rất lâu chưa thay, mặc dù người này ra vẻ trấn định trước mặt Sở Hoan, muốn làm ra vẻ sâu xa khó hiểu, thế nhưng thần sắc trong mắt vẫn bại lộ vẻ bất an của gã. Gã treo một cái túi trên vai, dường như bên trong có đồ, chẳng qua túi vải trông hết sức lôi thôi, chắc hẳn mang trên người đã vài năm. Sở Hoan trông thấy gương mặt và ánh mắt người nọ, đã hơi thất vọng, nhưng vẫn nhẫn nại hỏi:
- Xin hỏi tôn tính đại danh tiên sinh?
- Ta… à, bản thân họ Ngô, Ngô Phong!
- Hóa ra là Ngô tiên sinh.
Sở Hoan cố gắng khiến biểu hiện của mình hiền lành một chút:
- Ngô tiên sinh, nghe nói ngươi có phương pháp cứu chữa thê tử của ta?
Ngô Phong ho khan hai tiếng, gật đầu nói:
- Không… không sai… Ngô mỗ tới, đúng là… đúng là vì điều trị cho phu nhân Tổng đốc đại nhân.
- Ngô tiên sinh có lòng, Sở mỗ rất cảm tạ.
Sở Hoan dò xét Ngô Phong vài lần, trông thấy Ngô Phong bất an xoa hai bàn tay, càng không tin tưởng, miễn cưỡng hỏi:
- Ngô tiên sinh, không biết tại sao ngài biết được nội tử có bệnh?
- Điều này… điều này cũng là nghe người ta nói tới.
Ngô Phong cố gắng làm ra vẻ thế ngoại cao nhân:
- Ngô mỗ ngao du thiên hạ, tinh thông thuật kỳ hoàng, trị bệnh cứu người là bổn phận của Ngô mỗ, biết được gia quyến Tổng đốc đại nhân mắc bệnh, cho nên… Cho nên tự đề cử, chuyên tới tương trợ… Chẳng qua những thuộc hạ này của Tổng đốc đại nhân, dường như rất không khách khí với Ngô mỗ…!
Tôn Bác Liễu ở bên nghiên nghị nói:
- Ngô đại phu, nghe khẩu âm của ngài, chắc là người Tây Bắc.
- Điều này… không sai!
- Đại phu nổi danh Tây Bắc, Tôn mỗ cũng có nghe thấy, phu nhân mắc bệnh nặng, không phải bệnh bình thường, không phải người y thuật cao minh, tuyệt đối không trị được.
Tôn Bác Liễu chăm chú nhìn ánh mắt Ngô Phong:
- Nhưng vừa rồi Tôn mỗ và Ngô đại phu nghiên cứu thảo luận y đạo, dường như Ngô đại phu…!
- Điều này…!
Ánh mắt Ngô Phong lập lòe:
- Ngô mỗ là tới cứu người, không phải… không phải đến thảo luận y thuật với ngươi.
Tôn Bác Liễu thản nhiên nói:
- Như vậy Ngô đại phu đọc qua sách thuốc nào?
Lão chậm rãi nói:
- Thần Nông Bản Thảo Kinh? Hoàng Đế Nội Kinh? Hay là Kim Quỹ Yếu Lược?
Ngô Phong cau mày nói:
- Chỉ câu nệ ở sách thuốc, vậy không có cách nào có được y thuật cao minh thực sự, cũng không phải chỉ có người đọc những sách thuốc ngươi nói, mới có thể trị bệnh cứu người.
Tôn Bác Liễu cau mày nói:
- Những thứ này đều là tinh hoa y học tiên hiền thu lại, làm thầy thuốc, phải đọc thuộc trong lòng, đây giống như làm nhà cửa, ngay cả nền tảng cũng không có, sao có thể làm nhà được? Ngô đại phu, ta lại hỏi ngài một câu, vị hàn nôn mửa, không ngừng tiêu chảy, phương thuốc đơn giản nhất là gì?
Ngô Phong khoát tay nói:
- Ta không tranh luận với ngươi.
Gã nhìn về phía Sở Hoan hỏi:
- Tổng đốc đại nhân, ta tới chữa bệnh cho phu nhân, ngài… ngài có muốn ta trị liệu hay không?
Sở Hoan nghe được Ngô Phong đối đáp với Tôn Bác Liễu, trong lòng đã chìm xuống đáy cốc. Đúng như Tôn Bác Liễu nói, tiên thánh cổ đại lưu lại Dược kinh bảo điển, góp lại thành sách thuốc, giống như nền tảng làm nhà, nền tảng làm tốt mới có thể xây dựng phòng lớn, cũng chỉ có thể thông hiểu trụ cột y thuật, mới có thể khai môn lập phái trong y đạo. Nhưng trông Ngô Phong thầy thuốc ngao du bốn phương trước mắt này, thậm chí ngay cả sách thuốc tiên hiền cũng chưa từng đọc qua, lại muốn trị bệnh hiểm nghèo cho Tố Nương, nếu nói lúc trước Sở Hoan còn chút hi vọng đối với người này, hiện giờ quả thật không còn chút hi vọng nào.
Nhưng hắn xem Ngô Phong này nói chuyện rất bình thường, không giống như một tên điên có bệnh tâm thần, lỗ mãng tới Huyện nha nói rằng chữa bệnh cho Tố Nương, nếu như không có chút bản lĩnh, sẽ không dám như vậy, dẫu sau một khi xuất khẩu cuồng ngôn, nếu như không cách nào trị bệnh, giả thần giả quỷ, rất dễ bị nhìn thấu, giả thần giả quỷ trước mặt Tổng đốc đại nhân, Ngô Phong đương nhiên cũng không thể không suy tính hậu quả.
Sở Hoan hoài nghi trong lòng, lại dò xét Ngô Phong một phen, vẫn bảo trì thái độ bình tĩnh, hỏi: