-Ta đánh trai, ngươi đánh gái! Chúng ta hạ gục tất cả, ngươi thấy thế nào?
Tần Lôi đếm số người trong phòng, ngoài tên mập đã ngã lăn lóc thì tổng cộng, tổng cộng có bốn nữ ba nam liền cười khổ:
-Như nhau mỗi người một nửa được không?
Tên mập không phản ứng lại:
-Cái gì giống nhaumà mỗi người một nửa?
Tần Lôi nói:
-Toàn con gái đánh không đã, cho ta hai tênđi.
Còn chưa nói hết, thì cái roi của con mụ tóc tết bím áo hồng kia đã lại bay qua như con rắn độc. Tần Lôi cởi áo dài, múa tay,trong nháy mắt quấn tròn cái áo với cây roi. Tần Lôi túm lấy cây roi, lôi về phía mình. Con mụ áo hồng nhỏ người sức yếu, loạng choạng lao tới. Tên mập nham hiểm ngáng chân một cái, khiến con mụ áo hồng ngã lăn lông lốc.
Bị ngã trên thảm, người không bị thương mà lại bị thương ở mặt. Con mụ áo hồng ngồi dậy hét lên:
-Các tỷ muội, xông lên.
Đám gái trai còn lại trên bàn tiệc không ngồi yên được nữa, nhao nhao đứng dậy bước vào trong trận. Tên cao gầy lặng lẽ đi theo sau, cũng chẳng nói năng gì, chỉ nhìn Tần Lôi và như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tần Lôi hơi kinh ngạc nhìn cách ăn vận của ba cô gái, một cô rút từ trên đầu ra một cái trâm, một cô rút từ thắt lưng ra một thanh kiếm mềm, còn một cô nàng ghê gớm hơn lôi từ gầm bàn ra một cài chùy lớn.
Tần Lôi khốn khổ quay đầu hỏi tên mập:
-Đây có lẽ là một môn phái võ lâm nào đó chăng?
Tên mập cười nhạo:
-Mấy con mẹ này diễn trò hề trong kinh thành của chúng ta, không cần để ý đến bọn họ. Với lại, chúng ta có còn gìphải sợ nữa.
Lời còn chưa dứt, cả bốn ả đã nhất tề xông về phía tên mập cứ như một bầy ong vây lấy hắn mà đốt. Tên mập như không lường được sự việc lại đến mức đánh nhau bàng binh khí, ngoài những chỗ có đồ cứng ra, khắp người bị kiếm mềm, đâm cho thảm hại. Cũng may ngày thườngy cũng có luyện tập, thân thủ cũng tạm gọi là nhanh nhẹn. Cái thân mập mạp quay tròn lung tung, nhất thời không có gì đáng ngại nhưng cũng bị rạch vô số những vết nhỏ đếm không hết. Máu tươi chảy ra khắp người y trông vô cùng đáng sợ.
Hai gã đàn ông miệng hùm gan sứa hét lên lao về phía Tần Lôi. Tần Lôi nhìn mấy ả kia có võ công bài bản, trong lòng thầm rủa cái tên mập.“Biết ngay là hắn chẳng có ý tốtnên mới nhường mình đối phó đám phụ nữ. Hóa ra là một bầy hổ cái.”
Tần Lôi nghiêng người, đá vào thắt lưng tên bên trái, rồi lại thuận thế vung tay chém vào cổ tên còn lại. Hai tên công tử sức trói gà không chặt như được giải thoát, ngã lăn ra đất khôngmuốn đứng lên.
Lúc này, tên mập đã bị biến thành cái hồ lô máu. Thấy mấy ả kia ra tay tàn nhẫn, không biết nặng nhẹ, Tần Lôi hơitức giận. Hắn lôi tên mập lại, rồi một mình tiếp cả bốn cô ả.
Ả dùng roi cầm đầu thấy Tần Lôi đứng ra thì hừ lạnh:
-Tên mặt trắng nhỏ mau cút sang một bên. Ngươi cản trở vụ mua bán của kinh đô tứ nữ hiệp, cẩn thận chúng ta rạch luôn cả mặt ngươi.
Tần Lôi nhìn cái dáng vẻ ác độc của ả mà thấy ghét. Hắn nở nụcười:
-Hôm nay ta sẽ dạy cho các vị tỷ tỷ làm người thế nào.
Vừa nói hắn vừa rút từ trong tay áo ra một vật, nắm chắc trong tay,rồi bổ về phía ả cầm roi. Roi dài sợ nhất là gần người, ả vội vàng lùi sau. Ba ả còn lại lập tức tiếp ứng từ ba phía.
Nhưng Tần Lôi nhanh như chớp, không chút ngừng nghỉ, cũng chẳng thèm quay đầu nhìn tung cước đá về phía sau. Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm, rồi tiếp đó là tiếng người rơi xuống đất. Lúc này hai ả còn lại lao tới, một ả cầm trâm đâm thẳng vào ngực Tần Lôi, Tần Lôi dùng vũ khí trong tay vung lên khiến cho cái trâm kia vừavặn đâm vào vật đó.
Vũ khí trong tay Tần Lôi thực chất chỉ là cái chân ghế. Lúc này mọi người mới phát hiện thực ra cái ghế Tần Lôi ngồi chỉ còn lại có hai chân. Lúc này nó dựa vào một cái ghế khác, vẫn không bị đổ.
Một chiếc ghế bốn cái chân, vì thế khi một chân ghế khác bay từ trong tay áo Tần Lôi ra, đập mạnh vào ả dùng chùy thì không ai còn cảm thấy kinh ngạc.
Đối mặt một người thì đã gục mất hai. Ả dùng Nga Mi thích buông vũ khí, nghiến răng nghiến lợi vung chưởng vỗ vào mặt Tần Lôi.
Tần Lôi cười lạnh, ra tay nhanh như chớp.
“bốp” kẻ ôm mặt lại là ả kia. Ả nhìn Tần Lôi như không thể tin nổi rồi lại giơ tay phải lên.
Ả dùng roi thét lên:
-Ngươi dám!
Quát xong lập tức điên cuồng lao lên.
Tần Lôi quay đầu nhìn về phía ả,trở tay tát một phát nữa vào bên mặt còn lại của ả đang bưng mặt.
Ả dùng roi như con hổ điên, khóc mắng:
-Sao ngươi dám? Sao ngươi dám?
Vừa mắng ả vừa bổ nhào về phía Tần Lôi.
Tần Lôi thản nhiên vung tay mạnh một cái trúng ngay vào má trái ả dùng roi. Mặt ả dùng roi hất mạnh về bên phải, Tần Lôi lại trở ngược tay phải tát mạnh vào má phải của ả. Ả dùng roi bị đánh cho ngây người, như chẳng hiểu ra làm sao cả.
Cuối cùng tên cao gầy cũng bước lên trước mặt Tần Lôi hành lễ:
-Vi thần Văn Minh Nhân bái kiến ngũ Điện hạ.
Tần Lôi híp mắt cười lạnh:
-Văn Tam công tử quả là kiên nhẫn.
Văn Tam ôn hòa cười nói:
-Vốn dĩ chỗ có Điện hạ, Minh Nhân đâu có phần nói chuyện. Chỉ là các xá muội đã thất bại, Minh Nhân không thể làm gì khác hơn là cả gan cầu xin Điện hạ bỏ qua cho các muội ấy.
Tần Lôi vô xùng kinh ngạc nói:
-Văn thừa tướng mà lại có những hổ nữ như thế này? Là ai vậy?
Tên mập chỉ ả dùng roi, cười quái dị:
-Ả là Văn Nhược Đồng, được gọi là “nhất tiên tảo kinh đô”(một roi quét sạch kinh thành) , Văn tiểu thư chính là ả.
Tần Lôi bĩu môi nhìn cô ả tết tóc , hai bên mặt đã sưng như cái bánh xốp rồi cười nói với Văn Minh:
-Văn công tử là người văn minh, thì tất nhiên hiểu lịch sự là như thế nào, sao lại dạy muội muội thành con quỷ dạ xoa động tí là đòi đánh đòi giết?
Rồi hắn lại quay sang nhìn tên mập, cười nói:
-Nếu là muội muội của Lý huynh thì lại chả lấy gì làm lạ.
Tên mập nhe răng nhếch miệng nói:
-Muội muội của ta là người thông thư đạt lễ, thuộc loại xinh đẹp,dịu dàng, đừng có đem ra so với cái loại đanh đá chua ngoa thế này.
Muội muội của Văn Tam công tử nghe thấy hai từ “đanh đá”, từ từ tỉnh lại, nổi giận:
-Ai đanh đá, ngươi....mới là loại đanh đá....
Chẳng đợi ả nói hết, trong tiếng hét của Văn Tam, tay phải của Tần Lôi lại vẫy vẫy, dọa Văn Nhược Đồng sợ đến mức nghẹn cứng họng.
Bàn tay Tần Lôi chạm nhẹ vào gò má đã sưng đỏ của ả, khẽ xoa xoa, hỏi hết sức nhẹ nhàng:
-Có đau không?
Từ thủa cha sinh mẹ đẻ không ai dám động tới một ngón tay của Văn Nhược Đồng. Ả chưa từng bị thương như vậy, nên bị Tần Lôi dọa cho ngây người, cái miệng rộng đúng là “hàng thật giá đúng”. Ả sợ sệt đáp:
-Đau.
Tần Lôi mỉm cười, bất ngờ giơ tay lên lại tát cho một phát, lạnh lùng:
-Đau thì hãy nhớ lấy, nếu muốn người ta thương tiếc thì hãy giữ đúng bổn phận của con gái. Còn nếu muốn múa đao dùng thương thì đừng coi mình là con gái.
Tần Lôi lại giơ tay lên, dọa ả dùng roi sợ đến mức ngồi chồm hỗm trên đất ôm chặt hai bên má. Cái tát lại giáng trúng mặt ả dùng trâm đánh lén phía sau lưng. Tần Lôi xoay người lại, lạnh lùngnhìn ả đang ôm má vẫn nhìn hắn với nahs mắt oán hận, cười khẩy:
-Cái loại khua đao múa kiếm ức hiếp người xong lại rêu rao ai nói con gái không bằng con trai. Đến khi yếu thế lại kêu khóc mình là đàn bà, thật khiến người ta thấy ghét.