Trận ẩu đả chả hiểu ra làm sao cả đã kết thúc. Trong số bốn ả kia thì hai ả xỉu tại trận, hai ả bị đánh cho sợ run lẩy bẩy. Tần Lôi cũng chẳng còn hứng thú đánh tiếp chỉ cười nói với Văn Minh Nhân:
-Tiểu đệ ra tay vùa phải, Văn huynh nên nhanh chóng đi tìm đại phu.
Văn Minh Nhân miễn cưỡng cười nói:
-Điện hạ khoan dung độ lượng, Văn Minh xin ghi nhớ trong lòng.Xin đa tạ.
Nói xong y vội vã đi xuống lầu, chả buồn kêu thuộc hạ.
Trongphòng sảy ra chuyện lớn như vậy, cái tiếng Vạn Lý lầu không ai dám dương oai lại làm như không thấy. Có thể thấy địa vị của Văn Tam công tử cũng hiếm thấy.
Tần Lôi kêu tên mập ngồi xuống, xem vết thương của gã rồi cười nói:
-Bị thương rất nhẹ. Cơ bản là ngươi thừa nhiều máu nên chích ra một chút cũng tốt.
Tên mập thấy Tần Lôi nhiệt tình băng bó cho mình thì nhe ăng cười:
-Có phải ngươi thường xuyên đánh lộn không mà thủ pháp thành thạo, lại còn mang theo thuốc trị thương bên mình nữa.
Tần Lôi cười nói:
-Lúc ở nước Tề có thường xuyên đánh nhau. Nhưng sau khi trở về thì đây là lần đầu tiên.
Lúc này có mấy người đến, đỡ các công tử tiểu thư đang ngã lăn trên đất đưa ra ngoài. Văn công tử thì mất tích luôn.
Tần Lôi kêu một tên tiểu nhị lại, lệnh cho y bày một bàn tiệc mới. Tên tiểu nhị thấy hai vị công tử này dám đánh cả công tử tiểu thư nhà thừa tướng, thì còn không biết thân thế của họ sao? Thế là y ngoan ngoãn bày một bàn tiệc khác cũng không nhắc tới chuyện đặt trước nữa.
Lầu Vạn Lý lại trở về với vẻ tĩnh lặng. Tần Lôi đứng dậy mở cửa sổ đẻ bầu không khí trong lành phả vào mặt. Bầu trời quang đãng trong suốt, khiến tầm nhìn rất rộng. Gần như toàn bộ kinh thành đều lọt vào trong mắt.
“cực mục sở thiên thư”
Tần Lôi thở phào một hơi, như muốn trút hết cái nỗi buồn bực của mấy ngày nay ra ngoài.
Tên mập cũng đứng bên cạnh , ngắm nhìn khung cảnh kinh thành đẹp như tranh vẽ, líu ríu:
-Chả trách mấy lão già cứ thích leo lên đây giữa ban ngày ban mặt. Cảm giác quả thực không tệ chút nào.
Tần Lôi liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh:
-Có ba vấn đề, hi vọng ngươi có thể giải thích rõ ràng cho ta. Ta không muốn bị người ta giết mà không biết vì sao.
Tên mập cũng biết mình có chút quá đáng, cười tiếp:
-Điện hạ! Lúc đó chẳng phải chúngta có thù oán với nhau sao? Nhưng bây giờ thì khác rồi, chúng ta không phải là huynh đệ hay sao. Điện hạ muốn hỏi gì thì cứ việc hỏi.
Tần Lôi cười cười vỗ vỗ vai hắn, nhẹ giọng nói:
-Trước tiên hãy nói rõ đầu đuôi ngọn ngành chuyện ngày hôm nay đã.
Tên mập gật đầu, cười ngượng ngùng:
-Thực ra hôm nay ta định dẫn người đi tìm mấy tên xui xẻo này, không ngờ lại đụng phải huynh, đánh cho đám người của ta tan tác.
Tần Lôi cười nói:
-Thì ra là ngươi đi gây thù chuốc oán, ta thấy ngươi làm nhiều chuyện xấu quá, không dẫn theo vài chục tên bảo vệ thì không dám ra ngoài.
Nét mặt tên mập có chút sững lại, rồi lại cười hô hố:
-Làm gì có chuyện ấy, ta là một người dân lương thiện đấy.
Tần Lôi cười cười, biết là mình nói đúng cũng chẳng cần dây dưa thêm nữa, tỏ ý bảo hắn nói tiếp.
Tên mập tiếp tục:
-Lúc đó khi điện hạ kéo ta đi uống rượu, ta đã gạt sạch chuyện này sang một bên. Ai ngờ....vừa đặt chân vào lầu Vạn Lý ta lại thấy tay chân của bọn này ngồi phòng ngoài uống rượu, nên muốn chọc huynh một tí Rồi sau đó mới cho bọn chúng biết thân phận của huynh. ha ha.
Tên mập cứ nói rồi cười ha hả làm ảnh hưởng đến vết thương. Nhìn cái mắt gã nhe răng nhếch miệng thật tức cười.
Tần Lôi nhìn cái gương mặt thê thảm của tên mập, cảm thấy khó hiểu:
-Thế sao sau đó ngươi lại thay đổi ý định? Lúc đó ngươi hoàn toàn có thể nấp sau lưng để bốn cô gái đấy đánh ta mà?
Tên mập gượng cười một tiếng:
- Chẳng phải do ở dưới lầu, huynh đã chinh phục được lão tử đây sao? Nói thật, cái phong thái của huynh còn hơn nhị ca của huynh rất nhiều. Coi như ta phục huynh rồi.
Đám con cháu quí tộc thích nhất là gây sự, xưa nay chưa chịu thiệt bao giờ. Nhưng tên mập thấy khi ở dưới lầu, Tần Lôi đã lặng lẽ để hắn lật lại cục diện, tìm lại cái sĩ diện đã bị đánh mất trên phố. Lùi một bước biển rộng trời cao. Nhưng những người có thể hiểu được điều này khi ở độ tuổi nhỏ như vậy đã ít lại càng ít.
Nhưng nếu Tần Lôi xuống nước thì có thể sẽ bị tên mập coi thường. Nhưng hắn lại chẳng nói chẳng rằng, thậm chí còn chẳng làm gì. Cái cách hòa giải không khói lửa này đã hóa giải vướng mắc giữa hai người, lại còn không bị mất thể diện. Chính cái phong thái này đã khiến tên mập bị chinh phục hoàn toàn, cũng khiến cho gã cản thấy hổ thẹn chấp nhận một mình đối đầu với bốn mụ điên kia.
Lúc này đồ ăn đã được dọn lên đầy bàn, Tần Lôi và tên mập xuống. Lần này tên mập lại ngoan ngoãn đợi sau khi Tần Lôi yên vị mới ngồi xuống theo, trái ngược hoàn toàn với thái độ khăng khăng tranh hơn thua lúc trước.
Trước tiên Tần Lôi rót cho mình một ly rượu, rồi lại rót đầy ly của tên mập ròi cười mắng gã :
-Ngươi cũng không cần phải làm như vậy. Ta biết ngươi vốn chẳng sợ gì ta, còn như thế này nữa là ăn đòn đấy.
Vừa nói hắn vừa chạm ly cùng gã rồi uống một hơi hết sạch.
Vị thơm mát của rượu ngon ngấm vào cổ họng khiến Tần Lôi khoan khoái đến mức không kìm nổi, kêu lên:
-Đã thật.
Đây là lần đầu tiên hắn uống rượu từ sau hôm say ấy, đến yến tiệc thái tử chuẩn bị cũng chỉ vì sức khỏe của hắn gây trở ngại, sau đó thì thôi luôn.
Tên mập cũng uống “ực” một tiếng, chép chép miệng nói:
-Cái ly Nam Sở này đẹp thì đẹp thật, nhưng nhỏ quá, uống không đã.
Nói xong gã quay ra ngoài cửa kêu:
-Tiểu nhị, đổi Đại Thương.
Người bồi bàn đứng ngoài cửa chạy vào đổi cho hai người chiếc ly đại thương, Tần Lôi nhíu mày nói:
-Đã bị thương lại còn thả phanh mà uống?
Tên mập cười nói:
-Họ Lý ta xưa nay vẫn dùng rượu làm thuốc chữa thương, đây là tuyệt kĩ của tổ tiên truyền lại.
Tần Lôi cũng chỉkhuyên như vậy, tên mập không nghe, lão cũng không nói nhiều. Ngồi ăn một lúc Tần Lôi lại nói:
-Ta thấy con gái Đại Tần tuy có khí phách, thoải mái hơn con gái Tề quốc, nhưng cũng chưa từng gặp qua loại con gái như hôm nay. Đám con gái này là thế nào vậy?
Tên mập uống một ngụm rượu,nhìn Tần Lôi với vẻ quái dị:
-Nói đến chuyện này, huynh cũng có liên can đấy.
Tần Lôi kinh ngạc nói:
- Nói vậy nghĩa là sao?
Tên mập cười kểnh:
-Huynh có biết kẻ đỡ lưng mấy ả đó là ai không? Chính là tỷ tỷ của huynh- công chúa Hà Dương.
Tần Lôi à lên một tiếng mà không tin nổi vào tai mình.
Tên mập thấy Tần Lôi rất hiếm khi để lộ cái vẻ mặt này thì cười khì khì:
-Trong chuyện này còn có một bí mật, Hà Dương công chúa vốn thích võ trạng nguyên chính là vị Trung lang tướng Triệu Thừa Tự của vệ quân bây giờ. Lúc đầu bệ hạ cũng ngầm đồng ý, nhưng không biết nguyên cớ gì, lại đột nhiên đem gả công chúa Hà Dương cho con trai độc nhất của Từ quốc công-Từ Tái Văn. Khi đó công chúa Hà Dương liền tìm đến cái chết, nhưng vẫn bị ép phải thành hôn.
Tần Lôi rất có hứng thú với những câu chuyện chia cắt uyên ương của lão hoàng đế này. Hắn cười tủm tỉm nhấp một ngụm rượu nhỏ, gật cù ngồi nghe.
Có người nghemới có người nói, tên mập cũng hăng hái kể:
-Huynh nói xem hai người họ có đến được với nhau hay không?
Tần Lôi lập tức lắc đầu, tỏ vẻ thương tiếc.
Tên mập đập bàn than thở:
-Tỷ tỷ của ngươi sau đêm động phòng liền không cho Từ Tái Văn vào phòng. Từ Tái Văn không có cách nào khác, đành lén lút nuôi một người tình khác bên ngoài.
Nói đến đây hai người tâm ý tương thông cạn một ly chia buồn cho vị Từ huynh đáng thương.