Thái tử cười làm chobầu không khí giữa hai người trở nên dể chịu hơn rất nhiều.Tần Lôi nghiêng người lau cái ghế bên cạnh thái tử.
Thái tử than thở:
-Xem ra huynh đệ chúng ta đúng là hợp ý nhau. Nếu như tam và tứ đệ giống như ngươi thì ta đã không ghét họ như vậy.
Tần Lôi chỉ cười, đưa trà cho thái tử. Thái tử cười nhận lấy uống một ngụm, rồi nói:
-Ngũ đệ. Ngươi muốn điều gì ta cũng có thể cho ngươi. Ai bảo chúng ta là huynh đệ tốt cơ chứ.
Tần Lôi im lặng chờ y đổi đề tài khác, quả nhiên Thái Tử trở nênnghiêm túc:
-Tuy phụ hoàng rất cưng chiều đối với bọn tỷ muội, nhưng người từ trước đến nay luôn nghiêm khắc với chúng ta. Nếu như ngươi bị tố cáo thì thể nào cũng bị đánh hai mươi roi da.
Tần Lôi thấylạnh toát người chỉ biết cười khổ:
-Nếu là như vậy thì chắc tiểu đệ bị đánh thành quả cà thối rồi.
Thái Tử bị hắn chọc cười, thoải mái nói:
-Nhưng cũng không chỉ có như vậy. Còn có luật phải chịu đến bốn mươi roi và cấm túc nửa năm nữa.
Tần Lôi nói:
-Thật ra thời gian đó có thể dùng để dưỡng thương.
Sau đó hắn nhỏ giọng nói:
-Nhị ca! Tiểu đệ muốn hỏi một chuyện mong huynh giải thích dùm.
Thái Tử gật đầu nói:
-Có chuyện gì thì ngươi cứ hỏi đi. Có điều chuyện của ngươi thì ta không giúp được gì nhiều.
Tần Lôi nhìn vào mắt y, rồihỏi nhỏ:
- Hoàng gia ta có hòa hợp với Thái úy và Thừa Tướng hay không.
Thái tử nghe xong, lắc đầu cười khổ:
-Ngươi mới về có vài ngày đã muốn thăm dò chuyện cơ mật nhất của đại Tần ta rồi à.
Tần Lôi mở to mắt, tỏ vẻ vô tội:
-Không thể nào, ta thấy Văn Tam và Lý Tứ làm việc gì đều không hề che dấu. Mọi người đều là người thông minh. Điều này thì chỉ có thể là…
Thái tử híp mắt nói:
- Đúng.
Thái tử đồng ý với ý kiến của hắn nhưng cũng không tự mình nói ra.
Vấn đề này của Tần Lôi đã khiến Thái tử không hài lòng. Lông mày của y vốn thẳng tuốt nay đã quăn lại. Sau đó thái tử đứng dậy đi qua đi lại vài bước. Một lúc lâu sau, dường như đã có quyết định, y đi tới cạnh Tần Lôi rồi nói nhỏ:
-Đi theo ta.
Không như trong tưởng tượng của Tần Lôi là phải đi vào mật thật mà cả hai chỉ đi vào đằng sau của tấm bình phong. Ở đây có một chiếc bàn gỗ, trên bàn đặt một bộ dụng cụ pha trà quý hiếm, được làm hết sức khéo léo tinh xảo với rất nhiều dụng cụ. Trong mắt Tần Lôi thì nó so với nghệ thuật trà đạo trong hậu thế chỉ có khác nhau một chút mà thôi. Dĩ nhiên lúc này đang thịnh hành việc uống trà, nhưng cho dù là quý tộc phía Nam cũng không có bộ dụng cụ thưởng trà rườm rà như thế này.
Thái Tử châm lửa vào một cái bếp lò, một ngọn lửa mềm mại màu xanh bắt đầu nổi lên. Đây là một loại bếp rất tốt chỉ có gia đình quyền quý mới được sử dụng. Sau đó y đặt lên trên bếp một cái ấm vô cùng tinh xảo. Thái tử nhìn vào ngọn lửa , buồn bã nói:
-Ngươi biết vì sao ta lên làm thái tử mà không phải là lão đại, cũng không phải là lão tam hay lão tứ không?
Tàn Lôi nghe thấy thái tử không gọi là đại ca mà là lão đại thì đã hiểu rõ trong lòng nhưng vẫn nói:
-Việc nhị ca làm thái tử là ý kiến chung của mọi người nên tất nhiên nhị ca sẽ là thái tử.
Thái tử bật cười khẽ, làm cho ngọn lửa chao đảo. Thái tử nói một cách thản nhiên:
-Lúc ngươi vào kinh cũng thấy đó, cho dù là mục đích chung của mọi người nhưng rồi sao. Cho đến bây giờ ngay cả một đạo ý chỉ của phụ hoàng cũng không có.
Chiếc ấm trà đã bắt đầu tỏa ra hơi nóng lượn lờ, Tần Lôi nhìn xuyên qua làn khí nóng nhìn thấy thái tử đang mê mẩn, dường như chân thật hơnmà cũng lại như huyền ảo hơn bất cứ lúc nào hết.
Hắn lẳng lặng không nói một lời, hắn biết hai từ “mục đích chung” cũng không phải chỉ một việc.
-Mới vừa rồi nhị ca hơi mất kìm chế, nếu là có lời xúc phạm nào thì ngươi đừng để tâm.
Tần Lôi lắc đầu, khẽ cười:
- Đệ rất thích những lời đó. Càng như vậy thì nhị ca càng khiến đệ cảm thấy thân thiết hơn.
Thái tử nở nụ cười ôn hòa. Y mang bộ dụng cụ pha trà tới chỗ bếp rồi lấy ấm nước đang sôi rồi dọn chỗ trong bộ dụng cụ mà đặt cái ấm vào. Sau đó y đặt cái khay đó vào giữa bàn.
Thái Tử lấy ra một cái ống trúc nhỏ, bề mặt có vài họa tiết được khắc đơn giản. Thái tử từ từ mở ra, ngửi một cái, đưa cho Tần Lôi nói:
-Đây là trà ở núi Vũ Di tỉnh Phúc Kiến. Nó là loại tốt nhất của Ngân Châm Bạch Hào, cho dù là quý tộc phía Nam cũng khó mà có được.
Tần Lôi đón lấy ống trúc, chỉ thấy mặt sau có khắc “Trần tâm tẩy tẫn hưng nan tẫn, nhất thụ thiền thanh phiến ảnh tà”.
Hắn nhìn vào lá trà ở bên trong, quả nhiên đúng là cực phẩm Ngân Châm Bạch Hào. Cái này so với Bạch Hào thông thường hoàn toàn khác biệt. Lá trà rất mềm mại. Hiền nhiên đây chính là mi Lão Quân trong truyền thuyết. Tần Lôi cảm thấy đáng tiếc khi dùngống trúc đựng thứ trà vô cùng quý giá. Điều tiếc nuối nhất chính là loại trà này khi uống phải có kỹ thuật. Nhưng thái tử thì không thể nào biết được. Đúng là đồ vô dụng, thật phí của trời
Tần Lôi vẫn nở nụ cười ôn hòa, trả lại ống trúc cho thái tử để y tiếp tục.
Thái tử không biết sai lầm của mình. Thực tế thì văn hóa trà đạo khởi đầu làm như y đã rất tốt rồi. Thái tử đổ một muôi trà vào một cái bình trà nhỏ. Bởi vì lá trá này rất quý hiếm nên cho dù là thái tử của một quốc gia cũng không được dùng thoải mái, mỗi lần chỉ có vẻn vẹn một muôi mà thôi. Mặc dù loại trà này rất ngon nhưng chưa thể bằng được trà Ô Long.
Tần Lôi nhìn thái tử dựa theo cách của y xả nước, rửa chén, châm trà. Các động tác hết sức cẩn thận tỉ mỉ, ưu nhã hài hòa. Gương mặt yên bình mà chăm chú, lại có chút đạm bạc xa xưa.
Tần Lôi thầm khen ngợi, tuy phương pháp của thái tử có rất nhiều chỗ không đúng nhưng với cách thực hiện của thái tử thì đã nắm rõ được tinh túy được trà đạo.
Hắn vươn hai ngón giữa và ngón trỏ ra tiếp nhận chung trà của thái tử đưa cho sau đó hít một hơi sâu để cảm nhận được luồng hơi nóng, cảm nhận được sự thanh khiết của chung trà.
Thái tử cũng cầm một chung, hai mắt khép lại, nhẹ nhàng lắc đầu thể hiện sự yên lặng.
Không biết được hương trà thì không có tài cao. Sự yên lặng bình thản lan ra xung quanh.
Tần Lôi và thái tử liếc nhìn nhau có cảm giác như hai người bạn tri kỉ.
Hai người cứ ngồi đối diện như vậy, không nói một lời chỉ có chung một quan niệm nghệ thuật uống trà.
Khói trắng lượn lờ che khuất hai vị công tử.
Đạo khả đạo, phi thường đạo, hồng trần dịch khám đạo nan ngộ. Danh khả danh, phi thường danh, đạo thị vô tình khước hữu tình.
(Đạo mà có thể gọi được, không phải là Đạo thường (hằng cửu). Tên mà có thể gọi được, không (còn) phải là tên thường (hằng cửu).-bình giảng Đạo Đức Kinh)
Tiếng trống canh vang lên, thời gian trôi qua, nhưng cảnh sắc lúc này như được khắc vào đầu hai người.
Hai người không nói thêm câu nào nữa. Chỉ là đã tới lúc phải đi. Tần Lôi đứng dậy chắp tay, sau đó thong dong bước đi, không có một chút tiếc nuối.
Thái tử mỉm cười nhìn Tần Lôi rời đi cho đến lúc hắn mất bóng dáng rồi mới bắt đầu nhẹ nhàng thu lại bộ dụng cụ pha trà…
... ... ... ... ...
Từ chỗ thái tử đi ra, vầng trăng tròn đã nằm ở trên cao. Tần Lôi thản nhiên bước chầm chậm dọc theo con đường rải đá cuội, thỉnh thoảng hắn lấy ngón tay chạm qua những cái lá trúc đầy sương sớm.
Mi Lão Quân rất thanh đạm, hẳn là Lưu mỗ mỗ rất thích.
Từ lúc hương trà tỏa hết thì cái cảnh này trở thành hư ảo. Hôm nay nói chuyện cùng thái tử khiến cho Tần Lôi cảm thấy rất kích thích. Thái tử uyển chuyển đưa ra lời phê bình đối với phong cách của hắn. Thái tử biết rõ tình cảnh trước mắt của Tần Lôi, nên trong lúc nói chuyện y đã biểu lộ cho Tần Lôi biết được hướng đi chính trị của y. Còn những ý sâu xa hơn thì phải đợi sau này Tần Lôi chậm rãi suy nghĩ.
Tần Lôi nhìn dòng nước chảy chậm chậm trong hồ, đột nhiên than thở:
- Hồng trần dịch khám nói nan ngộ...
Ps: hồng trần dịch khám nói nan ngộ ý muốn nói: cho dù biết hết tất cả nhưng cũng không thể làm gì được.