Trong bữa ăn sáng ngày hôm sau, sắc mặt hai huynh đệ vẫn như không có chuyện gì, chẳng khác nào làn hương trà nhàn nhạt đã lan tỏa hết từ ngày hôm qua.
Khi ăn xong phần của mình Tần Lôi muốn đứng dậy cáo từ thì Thái tử nói nhỏ:
-Hôm nay ngươi có thể theo ta vào cung không?
Tần Lôi cười khổ nói:
-Đệ có nói không hay sao?
Thái Tử mỉm cười nói:
-Ta cũng nghĩ vậy.
~~~~~~~~~~~~
Hắn căn dặn Thạch Mãnh vài câu rồi theo thái tử đi vào cung.
Sau đó Tần Lôi thay triều phục rồi được vào phòng khách cùng tụ họp với thái tử.
Hôm nay thái tử mặc một bộ triều phục màu vàng, vạt áo trước và hai vai có tổng cộng năm con ngũ trảo kim long, phần ở dưới có thêm 3 con nữa. Tổng cộng trên bộ trang phục có tất cả tám con ngũ trảo kim long. Biểu hiện đó chứng minh rằng y có vị trí gần với hoàng đế bệ hạ tôn kính. Ở thắt lưng giắt thanh kiếm thiên tử, tượng trưng thay thiên tử làm việc. Trong tay lại cầm thêm một cây trượng trúc màu xanh nhạt.
Tần Lôi nhịn không được cười thầm:“Chẳng lẽ chức vị thái tử lại kiêm nhiệm cả bang chủ Cái bang?” Càng nghĩ càng thấy đúng, vẻ mặt cười xấu xa của hắn lúc đó ngay cả kẻ ngu si cũng nhận ra.
Thái tử bị hắn nhìn như vậy khiến cho y chột dạ, len lén kiểm tra y phục của mình có chỉnh tề hay khôngnhưng không tìm ra cái gì khác thường,. Thấy thế gã liền trừng mắt liếc Tần Lôi một cái rồi ôm cây trượng trúc đi ra cửa.
Tần Lôi vội vàng đuổi theo. Thái tử nói với hắn:
-Hôm nay chúng ta sẽ đi chung một kiệu.
Chỉ cần thái tử không cải trang xuất hành thì không thể thiếu bất kỳ nghi thức nào.
Cũng may khi hoạt động ở bên trong đình thì có nghi thức đã được giản lược đi hết cỡ. Cỗ kiệu phía trước có bốn gã mặc trang phục dành cho thị vệ của thái tử. phía sau là hai gã thị vệ Thừa Thiên môn, bên cạnh là hai tên thái giám.
Sân trong của hoàng cung, đông cung được gọi chung là đình cung. Ở đây cứ ba bước là có một tốp năm người tạo thành một trạm canh gác, không thể dùng một từ nghiêm ngặt là có thể miêu tả được. Nếu không lúc đó bọn Thạch Mãnh cũng chẳng đợi hai người cung nữ ra khỏi cung mới trói lại.
Hai vị hoàng tử ngồi đối diện nhau ở trong kiệu, Tần Lôi nhìn lên trời. Hắn cố gắng không chú ý đến cây trượng của thái tử.
Thái tử đang lo lắng nhìn thấy gương mặt của Tần Lôi thì cảm thấy căm tức:
-Đúng là hoàng tử không vội, thái tử đã vội. Ngươi không thấy tai họa ngay trước mắt hay sao mà còn cảm thấy thoải mái thế?
Tần Lôi vội vàng biện bạch:
-Ca ca, thực ra là trong lòng tiểu đệ rất lo sợ, chỉ giả vờ giữ bình tĩnh mà thôi.
Thái tử cũng không đấu võ mồm với hắn, trầm ngâm nói:
-Đợi chốc nữa quý phi nương nương có làm gì thì ngươi cố gắng nhường nhịn một tí. Ngươi cứ để nàng mắng chửi một lúc là sẽ hết giận thôi.
Tần Lôi tỏ vẻ đau khổ:
-Nếu nàng ta muốn đánh đệ thì sao?
Thái tử cười lạnh nói:
-Yên tâm đi có bản cung ở đây ngoại trừ hoàng tổ mẫu ra không ai có thể đụng vào một cọng tóc của ngươi.
Tần Lôi không thể cao hứng được chỉ biét cười khổ:
-Nếu là thái hậu…
Thái tử liếc hắn một cái, rồi thể hiện một thái độ không chịu trách nhiệm:
-Nếu hoàng tổ mẫu trách phạt ngươi thì ngay cả phụ hoàng muốn xin cũng không được.
Tần Lôi suy nghĩ không biết thái độ của lão thái thái với mình sẽ như thế nào.
Thái tử suy nghĩ một chút, quyết định cho hắn một liều thuốc an thầnliền nói nhỏ:
-Cho dù là có tình huống đấy, thì cũng chỉ là lưỡng bại câu thương mà thôi. Ta tin tưởng quý phi sẽ không ném chuột vỡ đồ quý đâu.
Thái tử nói xong thì hơi nắm chặt cây trương trúc trong tay.
Chiêc kiệu gỗ chỉ đi thêm chốc lát rồi ngừng lại. Tần Lôi nâng màng kiệu lên, chỉ thấy cỗ kiệu đang đứng ở trước cổng vào cấm cung. Ở dưới cánh cổng đã có hai cái kiệu nhỏ với hai thiếu niên hoàng tộc đang chạy về bên này.
Đó là lão lục và lão thất.
Đầu tiên Tần Tiêu, Tần Triêm tham kiến thái tử rồi sau đó là Tần Lôi. Chào hỏi xong xuôi hai người mới nháy mắt với hắn.
Thái tử nghiêm túc nói với hai tiểu tử kia:
-Tần Tiêu, hai khắc sau nếu ngươi mà không được báo lại liền đi tìm mẫu thân của ngươi, nhờ nương nương tới cung Như Lan cứu ngũ ca. Tần Triêm, nếu sau nửa canh giờ mà cũng không được thông báo, thì tới thẩm cung của mẫu hậu, nhờ người tới cứu Ngũ ca cùng nhị ca. Sự việc hôm nay vô cùng quan trọng, ngươi không được có sai sót, bằng không ta sẽ chém đầu các ngươi.
Sắc mặt lão ngũ, lão lục nghiêm lại, ôm quyền nói:
-Xin vâng lệnh.
Nói xong cả hai xoay người rời đi.
Tần Lôi há to miệng cảm thấy ngạc nhiên:
-Tại sao lại nghiêm trọng như vậy? Sao phải chém không tha?
Thái tử bật cười nói:
-Hai đứa tiểu tử này rất nhiều trò. Gần đây, chúng hay đi theo Liễu Tiết Nhân. Giao cho chúng thì rất yên tâm.
Tần Lôi khép miệng lại, thầm nghĩ công chúa tổ chức, hoàng tử quản lý. Sự giáo dục của phụ hoàng đúng là thống nhất.
~~~~~~~~~~~~~
Dù không muốn nhưng vẫn phải làm việc cùng nhau.
Sau khoảng thời gian một chén trà thì cỗ kiệu lại được hạ xuống. Thái tử cầm thanh trúc trượng, nói với Tần Lôi:
-Đi thôi! Không phải sợ.
Tần Lôi thầm rên rỉ. “lão tử vốn không sợ là do ngươi làm cho sợ thì có.” Sau đó hắn liền bước xuống kiệu trước , chờ cho thái tử xuống rồi đi theo phía sau vào trong cung Như Lan.
Cung nữ và thái giám thấy thái tử đi tới, ngoại trừ người đi vào thông báo còn lại quỳ hết xuống tham kiến. Thái tử như không nhìn thấy, dẫn Tần Lôi đi vào chính cung.
Đi lên phía trước còn gặp nữ quan phụng mệnh ra nghênh đón thái tử hành lễ tiếp đón. Thái tử cũng chỉ hơi gật đầu, giữ vẻ mặt thận trọng nghiêm túc.
Đi vào trong cung Như Lancó thể thấy được sự nguy nga lộng lẫy của nó. Qua vài cánh cửa là thẳng tới sảnh chính. Tần Lôi thấy ở phía bắc có một cái đài cao, ở trên đó là một người phụ nữ quyền quý đang ngồi. Hắn không đoán được tuổi tác của người phụ nữ này vì da mặt như của em bé được đầy tháng tuổi, thân thể đẫy đà chứ không giống với nàng quý phi có tấm thân thon thả mà Tần Lôi tưởng tượng.
Chỉ là lúc này trong ánh mắt của vị phu nhân kia là một sự băng giá. Nàng đang nhìn chằm chằm không chớp mắt về thái tử và Tần Lôi làm cho hắn cảm thấy lạnh toát. Có thể thấy được oán niệm của vị quý phi này sâu nặng như thế nào. Thái tử dẫn Tần Lôi hướng về nàng mà hành lễ hậu bối, Tần Lôi cũng không biết, nếu không có hắn thì thái tử cũng không cần quỳ lạy đối với quý phi. Dù y muốn quỳ lạy thì quý phi cũng phải nhanh chóng đỡ dậy.
Thế nhưng khi thái tử lạy, quý phi lại tỏ ra thoải mái như không có việc gì. Một lúc lâu sau nàng mới lạnh lùng nói:
-Đứng lên đi! Làm sao bản nương dám nhận được một lễ này của thái tử.
Tần Lôi hiểu ra thái tử vì mình mà phải chịu đựng thì trong lòng vô cùng cảm kích.
Sau khi hai người đứng dậy, quý phi nhìn chằm chằm Tần Lôi rồi gằn từng chữ:
-Ai bảo ngươi đứng lên?
Thanh âm vừa lạnh lẽo như băng giá lại như chứa đựng chút gì đó đùa cợt.
Tần Lôi bốc hỏa vẫn đứng lên. Vốn tính tình hắn rất nóng nảy, chỉ vì bất đắc dĩ mới kiềm chế được. Thế nhưng hắn có thể chịu được việc làm sau lưng mờ ám của người khác cũng không có nghĩa là hắn có thể chịu được loại khiêu khích trước mặt này.
Hắn đã từng nói với Trầm Thanh là người khác gián tiếp làm hại ngươi, dù sao thì cuối cùng cũng sẽ trở mặt với nhau nên có thể từ từ mà đối phó. Thế nhưng đối với những kẻ khiêu khích trước mặt thì phải đánh trả ngay, phải ăn miếng trả miếng.
Thấy mình bị khiêu khích, Tần Lôi nhịn không được định mỉa mai lại. Thái tử cũng đã biết một ít tính cách của hắn nên đưa tay giữ hắn lại, cả giận nói nhỏ:
-Nàng cố ý làm ngươi tức giận đó.
Tần Lôi bị giật một cái thì tỉnh táo lại. Hắn liền quay đầu qua một bên không nói thêm một câu nào nữa.
Quý phi thấy Tần Lôi nổi giận thì ngừng lại, cảm thấy khinh thường liền mặc kệ hắn, quay sang phía đối diện nói:
-Hãy dọn chỗ cho thái tử điện hạ.
Cung nữ bưng tới cho thái tử một chiếc ghế, thái tử ngồi xuống bên cạnh Tần Lôi, ôm lấy thanh trúc trượng trong lòng như một bảo bối. Ngón tay y vuốt ve thanh trúc liên tục, sắc mặt âm trầm.
Hình như lúc này quý phi mới chú ý tới thanh trúc trong lòng thái tử, hờn giận hỏi:
-Điện hạ, người thấy bổn cung ở đây còn cầm cây trượng đó làm cái gì.
Tần Lôi thầm nghĩ:
“Thì ra cái đó gọi là đả cẩu trượng chứ không phải là đả cẩu bổng.”
Cơn tức của hắn đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Thái tử cầm cây trượng quay mặt về phía tây chắp tay nói:
-Nếu tông nhân ta đã giao cho bản cung trượng Tuần Nghịch thì đương nhiên lúc nào cũng phải mang theo bên người. Nếu gặp phải người trong hoàng tộc ngỗ nghịch thì ta cũng có phương tiện để dạy dỗ hắn.
Mắt phượng của quý phi híp lại, chỉ vào Tần Lôi cười lạnh nói:
-Vậy xin thái tử điện hạ quản giáo người cuồng vọng, lãnh huyết tàn nhẫn, không có nhân tính, vô pháp vô thiên bên cạnh ngươi.