-Lôi nhi, bà nội biết ngươi ở nước Tề huấn luyện vệ sĩ rất khá. Tuy không thể xưng là thiên hạ đệ nhất nhưng có thể nói Đại Tần ta cũng một trong những quốc gia đứng đầu.
Bà nhìn hắn nói tiếp:
-Mặc dù bà nội không có nhiều kinh nghiệm về chuyện này nhưng cũng biết là trong một trận chiến thì chất lượng vẫn hơn số lượng. Chỉ cần chênh lệch một chút thì tất cả đều không có ý nghĩa.
Tần Lôi gật đầu, trầm giọng nói:
-Bà nội yên tâm, khi tôn nhi ở Tề quốc đã nghĩ ra biện pháp tuyệt đối sẽ không thua đám đám đồ bỏ Huyết Sát Soa kia.
Thái hậu nhìn về phía thái tử, cười nói:
-Ngươi nói bà nội có nên tin huynh đệ của ngươi không.
Thái tử cũng cười nói:
-Nếu là việc đệ đệ muốn làm, thì tất nhiên ca ca sẽ không phản đối.
Y ngầm nói rằng cho dù ngươi giỏi nhưng chưa chắc đã có thể làm được.
Tần Lôi nghe thấy thế thì nhe răng nói với thái tử:
-Nhị ca, huynh dám cá cược với đệ trước mặt bà nội không?
Thái tử đứng lên, đi tới bên cạnh Tần Lôi nhẹ giọng cười nói:
-Ngươi muốn làm gì?
Hai mắt Tần Lôi khẽ xoay tròn, hắn khẽ cười nói:
- Nhị ca phái ra thích khách tinh nhuệ nhất.
Hắn thấy thái tử muốn phủ nhận thì nhanh chóng xua tay nói:
-Đừng nói ngươi không có.
Thái tử không thể làm gì hơn là bất đắc dĩ cười cười cam chịu.
Tần Lôi tiếp tục nói:
-Đêm hôm nay chỉ cần bọn họ để lại trên người tiểu đệ nhiều hơn một ký hiệu thì tiểu đệ thua. Từ giờ về sau sẽ không đề cập tới chuyện huấn luyện nữa mà sẽ nhờ người của nhị ca bảo hộ.
Thái tử cười nói:
-Nếu như ngươi thắng thì nhị ca sẽ dốc hết sức giúp đỡ ngươi tạo nên một đội quân tinh nhuệ khiến thiên hạ khiếp sợ. Hoàng tổ mẫu, như vậy có được không.
Văn Trang thái hậu cười gật đầu.
Hai huynh đệ dùng ngón tay nghéo chặt vào nhau. Uớc định đã có hiệu lực.
Tại sao lại vội vàng như vậy? Bởi vì sang mai Tần Lôi phải đến phủ Tông Nhân báo danh.
... ... ...
Hai huynh đệ từ biệt thái hậu rồi rời cung. Trước khi đi, thái hậu an ủi hắn như một người bà an ủi đứa cháu bé bỏng của mình.
Trước khi chia tay, Tần Lôi kéo tay thái tử, nhỏ giọng hỏi:
-Vừa rồi tuyên chỉ, huynh cười cái gì?
Thái tử cười hắc hắc nhìn hai bên nhẹ giọng nói bên tai Tần Lôi:
-Ngươi có biết tên quyển kinh thái hậu đưa cho quý phi là gì không.
Tần Lôi lắc đầu, thái tử phì cười nói:
-Là quyển “Giới tuyệt dâm tà lăng khiêm minh”, là quyển kinh khuyên người nên hạn chế sắc dục.
Tần Lôi bỗng nhiên cưới khanh khách, thì ra là vật này. Thái hậu nương nương thật là một người đầy thâm ý. Cho dù không hề nhắc tới nhưng cũng khiến quý phi xấu hổ mất nửa năm.
Hắn vừa định cáo từ thì thái tử kéo hắn lại nhỏ giọng nói:
-Ta cũng hỏi ngươi một vấn đề. Ngươi phải nói thật cho ta.
Tần Lôi gật đầu, thầm nghĩ chỉ cần nói được thì sẽ nói.
Thái tử nhẹ giọng hỏi:
-Hôm nay trong cung Như Lan, ngươi bắn ra mũi tên có thể đảm bảo không làm ta bị thương chứ.
Tần Lôi suy nghĩ một chút rồi nói:
-Chỉ có thể đảm bảo là không trúng vào người huynh.
Mắt thái tử mở lớn ra đến nửa ngày vẫn chưa trở lại như cũ. Y không ngờ Tần Lôi ngay cả một chút nắm chắc cũng không có.
Sau khi hai người chia tay, Tần Lôi đi đến nơi Cẩn phi ở. Hai mẹ con gặp lại nhau nói chuyện một phen. Sau khi ăn tối cùng mẫu thân xong, Tần Lôi cũng không chờ thái tử đã vội vã rời khỏi cung.
Sau khi ở ngoài một ngày đêm Tần Lôi đã trở lại Thư Hương các.
Lúc này bên trong Thư Hương các đã có một cung nữ. Ngày hôm qua Tần Lôi đã liên minh cùng với thái tử nên Thư Hương các cũng được cấp thêm nhân lực.
Sau khi đi qua khoảng sân vắng vẻ, rốt cuộc hai người đã đến trước cửa.
Khi hắn đẩy cửa ra thì thấy một tên đầy tớ ngồitrên bàn. Mười mấy vệ sĩ đang vây quanh gã.
Nghe có tiếng mở cửa, ngay lập tức, đám vệ sĩ liền đứng dậy, nghiêm mặt chắp tay sau lưng.
Tiểu tử ngồi trên bàn cũng bị đẩy té xuống, quỳ trên mặt đất không nói lời nào.
Tần Lôi đi tới bên người gã, đá vào mông rồi chọc tức:
-Nhị Oa, ngươi dám lấy bàn của bản điện hạ làm chỗ ngồi à?
Nghe câu này thì Nhị Oa sợ quá kêu to:
-Điện hạ, ta mới biết người là điện hạ. Người không thể đuổi ta đi a. Ta không muốn trở về.
Gã vừa nói vừa tiến tới ôm lấy bắp chân của Tần Lôi.
Tần Lôi kéo ghế ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống thấy Nhị Oa muốn xích lại gần, hắn cười mắng:
-Ngươi còn dám tiến thêm bước nào nữa lão tử sẽ quăng ngươi ra ngoài.
Nhị Oa đứng yên tại chỗ không dám động đậy. Tần Lôi cười:
-Ngươi đứng lên đi ra ngoài đi chứ ở đây làm gì.
Nhị Oa liền đứng dậy nhưng vẫn bất động:
-Điện hạ, ta cũng không biết ta ở đây để làm gì.
-Vậy thì bắt mấy con gà lại đây, nhớ là nó phải còn sống. Giờ thì cút đi cho ta.
Tần Lôi phất tay nói.
Nhị Oa biết bọn họ có việc. Tuy rằng gã rất muốn hóng hớt nhưng thấy điện hạ tức giận không thể làm gì khác đành phải lui ra.
Tần Lôi vung tay lên, gã sợ đến mức cuống cuồng phi ra cửa. Về phần gã đến nơi nào tìm gà thì không phải vấn đề Tần Lôi quan tâm.
Tần Lôi sai người đóng cửa lại rồinhìn những binh sĩ đang đứng thành hai hàng. Hắn đứng dậy đi hai vòng,trầm giọng nói:
-Các ngươi giỏi gớm nhỉ, chưa có sự cho phép của ta mà đã dám nghỉ ngơi.
Bọn thị vệ liều mạng lắc đầu. Tần Lôi thấy bọn họ kiên quyết phủ nhận thì nở nụ cười. Đám binh sĩ cũng cười theo, thầm nghĩ xem ra điện hạ sẽ không tức giận.
Tần Lôi đột nhiên lạnh lẽo nói:
-Dối trá.
Không gian trong chốc lát trở nên yên ắng. Tần Lôi đứng trước mặt đám binh sĩ, nghiêm mặt nói:
-Đám người các ngươi đông như vậy sao không ra ngoài canh gác? Tại sao không âm thầm canh gác? Tại sao tất cả lại tập trung hết ở đây?
Các binh sĩ gục đầu xuống không thể trả lời gì được. Làm thị vệ của Tần Lôi, những vấn đề này sao bọn họ không biết được chứ.
Thạch Mãnh vừa định nói thì Trầm Thanh ở phía đối diện trừng mắt nhìn gã ý bảongậm miệng lại.
Tần Lôi đưa tay phải, lắc lắc ngón trỏ nói:
-Ta rất thất vọng, không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào.
Đám binh sĩ sợ hãi quỳ xuống, cùng kêu lên:
-Xin điện hạ trách phạt.
Tần Lôi khoát tay, ảm đạm nói:
-Các ngươi đều là huynh đệ cùng vào sinh ra tử với ta. Ta làm sao có thể trách phạt các ngươi được?
Hắn nói xong liền ngồi xuống ghế, chậm rãi:
-Những ngày tháng yên ổn đã qua. Tuy tình hình chúng ta không tốt nhưng ta sẽ không bạc đãi các ngươi. Chí ít chuyện cơm áo suốt đời này các ngươi không cần phải lo.
Đám binh sĩ không ngờđiện hạ muốn đuổi bọn họ đi. Họ thấy vẻ mặt thương tiếc của hắn thì khóc rống lên hô lớn:
-Điện hạ, người đừng đuổi chúng ta đi mà.
-Điện hạ, ta không thể rời khỏi người được.
Tần Lôi đứng dậy trầm giọng nói:
-Mười chín người các ngươi do chính tay ta huấn luyện. Nếu không phải gặp chuyện nguy hiểm ảnh hưởng tới tính mạng các ngươi, ta làm sao có thể đuổi các ngươi đi chứ.
Hắn nói như vậy khiến đám vệ sĩ xúc động, có người đã bắt đầu rơi nước mắt.
Tần Lôi hiểu rõ tốt quá hóa dở thế nên hắn dừng lại làm ra vẻ tức giận. Một lúc lâu sau hắn mới thở dài nói:
-Mà thôi, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội. Tất cả đứng lên đi.
Đám vệ sĩ lúc này mới mừng rỡ. Cả đám vội vàng đứng dậy.
Tần Lôi cười:
-Không dễ dàng như vậy. Ta có một điều kiện.
Đám vệ sĩ bị hắn lừa gạt sớm đã nhu thuận chắp tay nghe hắn nói:
-Toàn bộ xin nghe theo điện hạ.
Làm gì còn người nào dám hỏi là điều kiện gì?
Tần Lôi không dài dòng cao giọng nói:
-Tối nay, sau khi gà gáy thái tử sẽ phái thích khách tập kích ta. Nhân số ta không biết, thời gian ta cũng không rõ, số lần công kích cũng không thể đoán được. Các ngươi có nhiệm vụ bảo vệ cho ta. Tất cả mọi người đều dùng đồ gỗ không có tính sát thương.
Sau khi suy nghĩ một chút, Trầm Thanh nói:
-Xin điện hạ yên tâm.
Hoàng Giác cười nói với đám vệ sĩ:
-Lá gan của lão tử cũng không nhỏ như vậy.
Nhất Ốc cười phá lên. Bầu không khí căng thẳng đã bị phá vỡ. Tần Lôi trịnh trọng nói:
-Nhớ rõ, nếu lần này thắng ta sẽ cho các ngươi một niềm vui lớn. Như nếu thua thì tất cả cút đi cho ta.
Hắn nói xong liền xoay người đi vào trong.
Tần Lôi ở đó sang ngày thứ hai mới biết thì ra bên trong phòng của hắn còn có phòng cho thị nữ hầu hạ hắn đi tiểu đêm.