Tần Lôi trở về phòng nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngày hôm nay bị xử phạt khiến sức khỏe của hắn có chút ảnh hưởng. Hắn biết thái tử bên ngoài có vẻ văn nhược vô hại nhưng dù sao cũng là thái tử của một quốc gia. Y đã ngồi trên lửa được năm năm thì cho dù là thuần khiết như một tờ giấy trắng cũng bị bức bách trở thành một tờ giấy than.
Tâm tư thái tử không thể biết rõ được. Hắn sẽ không nghĩ vì thái tử có thái độ thân mật với mình mà sẽ giúp đỡ chính mình.
Tần Lôi nhớ hôm nay mình biểu diễn ở hoàng cung khiến hắn trở thành cái gia trong mắt của Thái úy và đại hoàng tử. Khiến hắn phải sớm gia nhập đông cung đối lập với quý phi.
Trong lòng Tần Lôi buồn bã. Hắn định ẩn thân để chậm rãi phát triển thực lực chờ tương lai thể hiện. Nhưng sớm đứng về một bên sẽ khiến hắn bị đưa lên đầu ngọn gió, từ nay về sau hắn sẽ trở thành cái gai trong mắt đại hoàng tử Lý Gia Tịnh.
Nếu so sánh hắn với đám người này thì cho dù hắn đã làm người hai kiếp cũng không khác đứa trẻ ở nông thôn mới lên thành phố là mấy.
Sở dĩ hôm nay hắn thể hiện mình một phần là vì muốn đả kích vệ sĩ một phần khác cũng là vì trong lòng phiền muộn nên nhất thời xúc động .
Lúc này hắn mới nhớ mình đến phủ Thái úy chủ yếu là để giao hảo với tiểu mập mạp. Trong lòng hắn thầm than tạo hóa trêu ngươi. Hắn đứng dậy kiểm tra trang bị một lần rồi ngồi ở ghế Thái sư chờ người đến.
Bên ngoài đã được Trầm Thanh bố trí. Hôm nay khi trở về hai người đã thảo luận thảo đáng. Hắn rất tin tưởng vào năng lực của Trầm Thanh. Tiểu tử này tâm tư cẩn mật suy nghĩ chu đáo lại cần cù hiếu học. Bản lĩnh không thể coi thường được.
Tần Lôi chăm chú nhìn đầu giường. Thời gian từ từ trôi qua. Ngoại trừ tiếng gió xung quanh chỉ còn lại là một khoảng trống trải.
Gian phòng của Tần Lôi nằm ở nơi ra vào của nội phủ. Mỗi một canh giờ ánh nắng từ từ ngắn lại, rất chính xác. Nếu chú ý có thể thấy rõ được.
Khi ánh sáng từ từ ngắn lại đến lúc gần như biến mất thì một tiếng chim hót vang lên từ khu vườn phía Tây. Tần Lôi thầm nghĩ:
-Tới rồi.
Chim sơn ca ở Đại Tần hầu như không còn. Đây là tín hiệu cảnh báo của đám người Tần Lôi đã ước định với nhau.
Lúc này từ bốn phía vang lên tiếng chin sơn ca. Địch nhân hiển nhiên đến từ tứ phía.
Bên ngoài hẳn có rất nhiều người vây quanh.
Hai bên đã ước định trước, Tần Lôi phải thực hiện giao hẹn của mình, lựa chọn thời gian công kích.
Hắn khẽ xoay cổ tay khiến nó kêu răng rắc.
Trong tòa tiểu lâu hắn tùy tiện tìm một chỗ ẩn nấp.
Thích khách không ngừng quăng dây móc lên mái nhà rồi bám theo leo lên tầng một, tầng hai. Cả khối kiến trúc dường như đều đầy người đến xâm lấn.
Tần Lôi thu được tin tức thì thầm chặc lưỡi. Thái tử đã ra tay thật lớn, xuất động hơn hai trăm thủ hạ. Hắn biết thái tử lúc này đang thể hiện thực lực để đe dọa đại hoàng tử. Một phương diện khác cũng là cho Tần Lôi một bậc thang để xuống. Thua như vậy cũng vì cách biệt quá lớn, cũng không khiến hắn mất mặt.
Hai trăm người đối phó với hai mươi người. Đưa cho Tần Lôi suất lĩnh hai trăm người thì cũng không thể nào tốt hơn so với kế hoạch tập trung tiêu diệt tất cả. Chỉ huy của đối phương hiển nhiên cũng nghĩ như vậy.
Tuy rằng đều dùng kế hoạch giống nhau nhưng Tần Lôi vẫn có những điểm khác biệt so với chỉ huy của đối phương. Sau khi xem xét tính huống, Tần Lôi giơ ngón tay cái với vệ sĩ đằng sau mình thể hiện tình huống rất tốt rồi xoay người biến mất trong bóng đêm.
Bốn phương tám hướng cùng lúc tấn công. Cửa sổ toàn tòa nhà dường như cùng lúc bị mở ra. Trong nháy mắt, hai trăm thích khách xông vào lục soát.
Thư Hương các là tàng thư của Đông cung. Ngoại trừ những gian phòng Tần Lôi ở hàng ngày thì trên tầng ba còn một tàng thư nữa. Trên đấy có có một lỗ thông gió.
Tiểu Tử Môn đang ẩn nấp trong một gian phòng. Mấy tháng trước, ở Kiền Châu Đại Tề quốc, Tần Lôi đã dạy gã cách tránh né ẩn núp đồng thời luyện tập rất nhiều thứ cổ quái. Nhớ đến những năm tháng đó khiến cho nhiệt huyết gã sôi trào. Hôm nay, cho dù gã rất hưng phấn nhưng vẫn không quên cẩn thận. Có thể nói Tiểu Tử Môn đang ở trạng thái tốt nhất.
Bên trong gian phòng được bố trí nhiều giá sách cao hai trượng, cách nóc nhà không đến hai thước, những giá sách đó cách nhau khoảng sáu thước. Dãy giá sách này là nơi ẩn nấp tốt nhất. Hôm nay sở dĩ Tần Lôi đánh cược với thái tử tuy là nhất thời nổi lòng tham nhưng hắn đã biết rõ địa hình xung quanh đây.
Sắp xếp như vậy khiến cho đám thích khách cho dù đi qua cũng không thể nào biết được.
Hai trăm người tìm tòi trong bóng đêm gần nửa canh giờ nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Thủ lĩnh thích khách ở lầu một rốt cuộc không nhịn được nữa ra lệnh cho thuộc hạ của mình thắp lửa lên. Tuy làm như vậy khiến hành tung bị bại lộ nhưng hy vọng có thể tìm ra nơi ẩn nấp của Tần Lôi.
Hơn mười ngọn lửa được thắp lên đã phát huy hiệu quả của nó. Thỉnh thoảng trong bóng đêm phát hiện được thân ảnh nhưng khi vừa đến gần thì thân ảnh lại theo ống thông gió biến mất.
Trầm Băng - anh họ của Trầm Thanh, là một trong mười chín thành viên của đội hộ vệ. Tuy lớn tuổi hơi Trầm Thanh nhưng y rất khâm phục nhị đệ của mình khi mà gã còn trẻ nhưng đã làm đội trưởng thị vệ . Trầm Thanh đã ra chỉ thị thì y làm theo không chút do dự. Cho dù y vì đoàn đội mà hy sinh thì cũng không có ý kiến.
Tuy bây giờ chỉ là diễn tập nhưng Trầm Băng tin tưởng cho dù là chiến đấu thực sự thì y cũng không do dự hy sinh chính mình vì mười chín người còn lại.
Bởi vì đồng bạn của y đáng giá được như vậy.
Một tiếng huýt sáo vang lên, Trầm Băng nằm sát mặt đất lẳng lặng chờ đợi địch nhân đi tới. Y huýt sáo ám chỉ có địch nhân đang tiến tới chỗ điện hạ. Nhiệm vụ của y là thu hút địch nhân. Y tin tưởng là những đồng bọn của y sẽ nghe thấy âm thanh báo động của mình.
Trầm Băng buộc chặt dây thừng. Lời điện hạ vẫn vang trong đầu y khiến y giảm được sự căng thẳng.
Kỳ thực Tần Lôi đã nói với bọn họ. Đối với một quân nhân, niềm hạnh phúc nhất là được chiến đấu.
Tần Lôi biết bây giờ những người này khó có thể cảm nhận được vinh dự của quân nhân. Điều này cần có thời gian, không bằng hù dọa mê hoặc họ có thể đạt được hiệu quả hơn. Cũng may những người này tâm thư rất đơn thuần nên đang từ từ cải biến.
Bước chân càng ngày càng đến gần. Trầm Băng đứng dậy đi về phía ống thông gió. Lần này y không được may mắn như trước. Trên ống thông gió cũng có ánh lửa lóe lên.
Địch nhân đã rút ra kinh nghiệm. Mỗi lần tiến vào đều phải khống chế ống thông gió. Nếu Trầm Băngđi vào ống thông gió thì sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện. Y thấy đối diện có người thì không hề do dự nhớ lại lộ tuyến Trầm Thanh đã vạch ra cho y. Sau đó y dùng tay giữ lấy sợi dây dùng hai chân đạp mạnh vào một giá sách khiến nó rung chuyển rồi đổ xuống người đang truy tìm.
Giá sách Trầm Băng đạp đổ nằm ở giữa căn phòng. Đám thích khách khi phát hiện ra có người thì vô cùng hưng phấn nâng giá sách lên cứa đồng bọn rồi xông tới. Trầm Băng đợi bọn chúng leo lên được phân nửa thì lấy ra một thứ. Đây là móc câu mà vệ đội đã phân phối cho y.
Loại móc câu này dài hai thước, có thể chịu được sức nặng của bốn người, chỉ cần có một nơi làm điểm tựa thì có thể bám chắc. Y lấy một dây thừng cột lên lưng rồi mang bao tay bảo vệ được đặc chế vào. Sau đó khi cương nỏ vừa bắn ra thì y cũng lấy tay ném mạnh nó tới.
Móc câu Trầm Băng ném rơi vào giá sách phía đối diện. Lúc này, Trầm Băng nhảy từ trên xuống. Hai tay để trước ngực, móc câu của y xoay tròn rất nhanh đã quấn quanh tay y.