Trầm Thanh dẫn vệ sĩ của mình, tập trung trên lầu ba trong một gian tàng thư, nghiêm túc nói:
- Điện hạ có khẩu dụ.
Mười bốn người nhất tề loạt soạt quỳ xuống.
- Các ngươi làm rất tốt. Ta rất hài lòng.
Được Điện hạ kích thích, mọi người đều mừng rỡ, nhưng cũng biết đây không phải điểm quan trọng.
- Chỉ còn một chút nữa sẽ đến giờ phút cuối cùng. Các ngươi đã nghỉ ngơi hai canh giờ, đối phương lại chạy như cu li suốt hai canh giờ. Ta lệnh các ngươi, tất cả xông ra, đánh dập đầu chúng nó. Sau đó chạy, không được để bị bắt. Tới gà gáy thì dừng lại. Đi thôi!
Các thích khách dốc toàn lực chuẩn bị hoàn thành lượt bao vây luân phiên này. Mười bốn bóng người lặng lẽ từ trong góc một gian phòng xông ra. Chưa chạy được mấy bước đã bị thích khách dò xét ngoài hiên phát hiện. Thích khách tuần tra vừa thấy kẻ địch đông hơn mười người lúc nãy, lập tức huýt sáo ra hiệu cho người canh gác bên ngoài, song song rút mộc đao đi tới.
Mười bốn kẻ địch như một cơn lốc xông qua hành lang xuống thang lầu. Thích khách ngoài cửa thang lầu cũng không nhặt mộc đao, xòe hai tay xông lên, đột nhiên phát hiện binh khí sáng loáng trong tay đối thủ lại chính là đồ thật. Đám thích khách đều kêu to “Phạm quy! Phạm quy!” Động tác dưới chân họ không tự chủ được mà chậm lại.Nói đùa sao, có ai chán sống mà dùng đao gỗ đấu với đồ thật. Đây cũng không phải là chiến tranh thật, hà tất phải làm thế.
Tất cả mười bốn người đi xuống lầu, việc đầu tiên là ném đao sắc trong tay, sau đó thì chạy tứ phía.
Trạm gác nghe thấy có tiếng báo nguy, đương nhiên các thích khách không lao ra, mà vẫn yên lặng đứng đó chuẩn bị vũ khí, thậm chí ngay cả thủ lĩnh thích khách cũng không phản ứng gì, tới khi cái tủ đổ ập xuống y mới hồi phục tinh thần, nổi giận:
- Nhanh bắt người cho lão tử.
Đám thích khách hơi lưu luyến buông bàn tay đặt trên ngăn tủ ra rồi đứng thẳng người định chạy nhưng có rất nhiều người té ngã. Một đêm mệt nhọc tới giờ mới thấm vào người. nếu vẫn tiếp tục đẩy cái tủ thì không sao nhưng hiện tại thay đổi tư thể bọn họ lập tức cảm thấy tay chân, thắt lưng bủn rủn không còn sức lực.
Thủ lĩnh thích khách nhìn thủ hạ ngã trái ngã phải, phẫn nộ quát:
- Châm huyệt!
Các thích khách rút ba cây trường châm từ trên vai, cắn răng đâm vào đầu vai, bắp đùi và cánh tay mình. Vốn có người đang lảo đảo đột nhiên phấn chấn đứng thẳng dậy, như điên lao ra ngoài gian phòng truy đuổi địch nhân.
Đây là một phương pháp áp chế vết thương, kích phát tiềm năng trong thân thể trong một thời gian ngắn mà một cao thủ được Thái tử mời đến truyền thụ cho họ. Đương nhiên, tác dụng phụ cũng rất lớn, sau khi dùng, ba ngày sau không thể xuống giường.
Thủ lĩnh thích khách thực sự nổi giận. Y không ngờ bị buộc tới mức phải dùng biện pháp này. Toàn bộ trên lầu đều có thể nghe được tiếng y gầm gừ:
- Đuổi theo cho ta. Không được lui chỉ được tiến. Chỉ cần khiến cho Điện hạ bị thương, sinh tử không nói đến.
Một đêm hòa bình chuẩn tắc mà y đã thủ vững có thể bị sụp đổ vào phút cuối cùng.
Các thích khách tay cầm cung nỏ như lang như hổ xông xuống cầu thang, Trầm Thanh huýt sáo ba hồi dài, ý bảo các đội viên không nên gây ra hy sinh vô ích.
Người dưới tầng trệt đều nhìn chằm chằm, bọn Trầm Thanh bị các thích khách dẫn ra ngoài, đương nhiên, mọi người vất vả một đêm, trong khi bị bắt có đụng chút quyền cước cũng vẫn hợp lý.
Khoảng một khắc sau, mười bốn người được đưa xuống lầu, tập hợp cùng một chỗ với người trước đó được đưa đến.
Thủ lĩnh thích khách đã mặc áo, sắc mặt tối sầm thong thả đi lại trong đại sảnh, chờ tiếp nhận lần lục soát thứ hai
Thời gian trôi nhanh, nhiều nhất cũng chỉ còn một nén nhang. Nhưng còn có hai người, một là Tần Lôi, một là Trầm Thanh.
Mỗi lần có tiếng chân vang lên ở thang lầu, thủ lĩnh sẽ lại thấp thỏm nhìn về phía trước, nhưng mỗi lần thấy thuộc hạ ra hiệu không có y lại tràn ngập lửa giận nhìn chằm chằm thị vệ Hoàng tử, vì không thể tra tấn bức cung mà nghẹn khuất.
Đột nhiên,một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, y quát đám thủ hạ đối diện:
- Thổi còi tập hợp.
Tên tùy tùng thấy bộ dáng cực kỳ bại hoại của thủ lĩnh, cầm lấy ống trúc trước ngực thổi, tiếng còi bén nhọn vang lên giữa trời đêm.
Một lát sau, các thích khách áo đen đều vọt tới. Tên thủ lĩnh lệnh cho tùy tùng ngăn cửa lại, sau đó bảo từng người cởi mặt nạ xuống.
Mặt nạ cởi ra, để lộ từng khuôn mặt vì châm huyệt mà đỏ bừng, mọi người nhìn nhau, cố gắng tím đối thủ trốn trong người nhà.
Lúc này, bên cạnh vang lên một tiếng thét kinh hãi, một thích khách hét lớn:
- Ngũ Điện hạ!
Sau đó, chỉ thấy một người mặc áo đen che mặt y như bọn họ đang hồng hộc phi ra ngoài cửa. Thích khách vừa kêu lớn kia vội vàng chạy đuổi theo.
- Ngăn hắn lại!
Thủ lĩnh het lớn. Các thích khách liền như ong vỡ tổ vọt tới, hỗ trợ đồng bạn bắt lấy người kia.
Chỉ thấy người áo đen kia chạy tới cửa, nhưng không lao ra ngoài, mà lấy ra một sợi dây không biết đã chuẩn bị từ khi nào, quăng lên mái lầu cong cong.
Trên dưới một trăm thích khách chen chúc dưới hiên, có người muốn dùng nỏ bắn. Thích khách đuổi theo đầu tiên kia mắng to:
- Điên rồi, Điện hạ mà ngươi cũng dám bắn?
Các thích khách bị Châm huyệt xông cho đầu óc lú lẫn, vội vàng ném tên, đuổi theo hướng Điện hạ đã chạy.
Lúc này, phía xa xa đã sang sáng màu trắng bạc, Điện hạ đã bò lên mái cong tầng hai, ngửa mặt lên trời huýt sáo dài một tiếng:
- Lũ tiểu tử, xem các ngươi ai có thể bắt được ta không?
Nói rồi, hắn lại chạy trên mái hiên.
Thân thủ các thích khách cũng rất nhanh nhẹn, đuổi sát theo sau Điện hạ không buông bỏ, cuối cùng, vây Điện hạ. trên nóc Tàng thư các
Thủ lĩnh thích khách như trút được gánh nặng trong lòng, đứng dưới lầu cười to:
- Điện hạ, xin đắc tội. Mau mời xuống, bị thương đến quý thể, ty chức không chịu nổi trách nhiệm đâu.
Người trên lầu trầm mặc, thích khách bên cạnh cũng không tiến lên, tứ phía chằm chằm nhìn Điện hạ.
- Ò ó o….
Rốt cuộc, tiếng gà gáy vang lên, ban đầu chỉ một tiếng, sau đó, những con gà trống xung quanh đều bắt đầu gọi mặt trời. Trời đã sáng.
Thủ lĩnh thích khách thầm than một tiếng:
- Thật may.
Suýt chút nữa đã vượt thời gian.
Điện hạ đứng đó rốt cuộc cũng cử động, y chậm rãi đưa tay lên mang tai, từ từ bóc mặt nạ, hé lộ ra khuôn mặt thật sự.
Tuy Tần Lôi vào Kinh chưa lâu, nhưng phong thái, nghi thức nghênh tiếp đã sớm được truyền lưu rộng rãi. Các tiểu thư trong khuê phòng cũng đều nói không phải Hoàng đế Đông chinh, mà là Tần Lôi Điện hạ được xưng là tiểu Tống Ngọc.
Cho nên đây không phải Tần Lôi, mà chỉ là một vệ sĩ có vóc người giống hệt hắn, tên Trầm Băng. Trầm Băng ôm quyền với thủ lĩnh bên dưới, cất cao giọng nói:
- Ngũ Điện hạ nhà ta có khẩu dụ: đa tạ vị đại nhân này.
Nghe câu đó, thoáng cái mặt thủ lĩnh xám như tro tàn, uể oải mất tinh thần, phải chống lên bội kiếm trong tay mới có thể đứng vững.
Thủ hạ của y cũng như cha mẹ chết, rất nhiều người ngồi bịch xuống, vùi đầu giữa hai gối, không để cho người khác nhìn thấy vẻ mặt của mình lúc này.
Thủ lĩnh điều chỉnh lại tâm tình, thấy thủ hạ như, giận dữ hét lớn:
- Tất cả xếp hàng!
Nói xong y xoay người đi vào phòng.
Vừa vào, hắn thấy một thanh niên mặc áo đen gương mặt tuấn mỹ mỉm cười ngồi trên vị trí chủ thượng.
Thủ lĩnh cười khổ một tiếng, quỳ một gối, cao giọng hô:
- Ty chức Chung Ly Khảmxin bái kiến Điện hạ.
Tần Lôi cười tủm tỉm phất tay nói:
- Chung Ly tướng quân mau đứng lên. Ngươi làm cho Điện hạ ta thật khổ đấy.
Chung Ly Khảm còn không biết người vừa rồi hô to “Ngũ Điện hạ” lại chính là ngũ Điện hạ, cười khổ đứng dậy nói:
- Điện hạ thần cơ bách biến, Chung Ly cảm thấy xấu hổ không bằng….
Tuy nhiên ánh mắt của y vẫn không phục.
Tần Lôi cũng không phải tiện nhân được tiện nghi liền khoe mẽ, áy náy cười với Chung Ly Khảm:
- Nếu không phải thủ hạ của Chung Ly tướng quân có sức chiến đấu quá cao, bổn Điện hạ không dám chính diện tương đối, cũng sẽ không dám lập mưu như vậy. Thực sự không đẹp.
Một vị Điện hạ sau khi danh chính ngôn thuận thủ thắng vẫn còn quan tâm đến cảm giác của y, Chung Ly Khảm cũng không có hứng thú khiêu khích nữa, ngại ngùng cười với Tần Lôi:
- Điện hạkhiến ty chức hổ thẹn!
Tần Lôi đứng dậy vỗ vỗ vai y, ôn hòa cười nói:
- Người một nhà không nói nhiều. Đi thôi, Thái tử Điện hạ đang chờ chúng ta.
Nói xong hắn xoay người đi ra cửa.
“Thái tử Điện hạ đang chờ chúng ta” – những lời này cũng chính là lời mà mấy canh giờ trước Chung Ly Khảm nói với thủ hạ.
Lúc này, nghe ngũ Điện hạ vô tâm nói ra, trong lòng y thầm cảm thấy đau khổ. Y Thầm than một tiếng, xốc lại tinh thần đuổi theo hắn.
Phía Đông xa xa, một vùng chân trời đỏ ửng.
Trước Thư Hương Các, một nụ cười nhàn nhạt đọng trên môi Tần Lôi.
Xa xa, bên tường viện, một đại tiểu tử mặc áo vải ôm hai con gà trống đen cười hắc hắc nói: