Thái tử đã nhận được báo cáo, đứng trong phòng cười khanh khách nhìn hai người phía xa xa đang đi lại.
Tần Lôi cười với Thái tử:
- Nhị ca! Huynh dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm một chút?
Thái tử cười mắng:
- Ta nào có diễm phúc như tiểu tử ngươi, cái này thì không sai rồi. Nếu Phụ hoàng còn ở đây thì ngày nào cũng rời giường từ giờ Dần.
Nói rồi y cùng hắn sóng vai vào nhà.
Thái tử cùng Tần Lôi ngồi xuống, Chung Ly Khảm hành lễ với Thái tử rồi rời đi.
Thái tử híp mắt nhìn Tần Lôi một lúc, đến mức hắn sợ gai người, mới cười nói:
- Hỗn tiểu tử ngươi chuyên đầu cơ trục lợi. Hôm qua ta đã biết chuyện đệ làm.
Tần Lôi nghe thấy vậy thì vội vàng kêu oan tày trời:
- Oan uổng cho đệ quá. Nhị ca! Tiểu đệ cũng không ngờ lại có nhiều người tới bắt mình như vậy. Đệ vô cùng sợ hãi làm sao còn dám lộ diện?
Thái tử đã hiểu rõ tính cách của hắn từ lâu nên không cãi cọ mà chỉ cười:
- Được rồi! Lần này coi như đệ thắng.
Tần Lôi vui vẻ ra mặt nói:
- Vậy chúng ta nói chuyện khác…
Thái tử cười khổ:
- Đều nghe đệ.
Tần Lôi dựng ngón cái tán thán:
- Quả nhiên Thái tử là người nhất ngôn cửu đỉnh, tiểu đệ bội phục bội phục…
Thái tử chỉ hừ hừ hai tiếng, cúi đầu uống trà, không nói gì nữa.
Tần Lôi biết y đang bực mình chuyện đám thủ hạ được huấn luyện năm năm mà không dùng được. Nghĩ một chút, hắn nghiêm mặt nói:
- Nhị ca, theo như tiểu đệ thấy, thủ hạ phủ huynh cực kỳ tinh nhuệ, luận tố chất có thể xưng danh thiên hạ.
Thái tử ngẩng đầu liếc hắn một cái, cười nói:
- Ngu đệ đừng có cười ta. Nếu thật sự tinh nhuệ như vậy, sao trong cả một buổi tối mà hai mươi người không bắt nổi đệ? Như thế thì còn xưng danh thiên hạ cái gì?
Tần Lôi lắc đầu nói:
- Tiểu đệ bất tài, nhưng đối với việc trong quân cực kỳ mưu cầu danh lợi, cũng đã gặp qua quân ở các châu quận của nước Tề, quân Bách Thắng, quân Ngự lâm của Đại Tần ta, cùng với đám vệ binh áo đen của tiểu đệ. Nếu luận tố chất từng binh sĩ thì người của ca hay nhất.
Thái tử thấy hắn có vẻ không nói giỡn, trầm ngâm nói:
- Thật sao?
Tần Lôi gật đầu nói:
- Đúng vậy! Hôm nay thủ hạ của đệ đã đánh giáp lá cà với chúng, đương nhiên có người quay về có người bị bắt giữ. Tuy bọn họ nhiều người, nhưng ta lấy một địch mười cũng là tốt rồi. Ta quan sát thấy người của ca rất lợi hại.
Hắn nói với tâm ái tài vìsợ rằng Chung Ly Khảm và đội ngũ của mình bị Thái tử lạnh nhạt.
Sắc mặt Thái tử hòa hoãn lại nhưng vẫn cảm thấy khó hiểu:
- Nếu người của ta lợi hại như vậy thì sao không đánh lại chút người của đệ?
Tần Lôi cười nói:
- Tác chiến thế này cũng không phải trên chiến trường. So với chiến trường đường đường chính chính, đại khai đại hợp thì tác chiến kiểu này là có quy luật. Nếu không nắm được nó thì đương nhiên sẽ có điểm yếu.
Thái tử “A” một tiếng, nói:
- Nói vậy đệ biết quy luật này, mà Chung Ly Khảm không hiểu?
Tần Lôi gật đầu nói một cách thản nhiên:
- Luận về tác chiến đặc biệt, tiểu đệ có thể tự tin coi mình là mạnh nhất thiên hạ.
Thái tử bị sự tự tin của hắn ảnh hưởng, vỗ bàn, cất cao giọng nói:
- Tốt lắm, bổn cung giao đội quân này cho đệ.
Tần Lôi lắc đầu nói:
- Không cần phải vậy. Chung Ly Khảm rất có tài nhưng chưa biết phương pháp. Đội ngũ này cứ để cho y quản lý, tiểu đệ chỉ giúp một tay thôi.
Thái tử kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ đệ còn muốn huấn luyện một đội nữa?
Tần Lôi xòe tay phải nói:
- Tiểu đệ chuẩn bị lập năm đội ngũ. Đội thứ nhất, chuyên bảo vệ, huấn luyện chính là Khai sơn bắc đẩu, thủ hộ canh gác. Đội quân thứ hai chuyên môn ám sát, huấn luyện bí mật đột nhập, đoạt lấy thủ cấp tên đầu sỏ bên địch. Đội quân thứ ba chuyên phụ trách tình báo, huấn luyện cái đầu hoán dị, hỏi thăm tin tức. Đội quân thứ tư, chuyên đánh lén, tập trung huấn luyện cung mạnh nỏ cứng, tấn công chính diện. Đội quân thứ năm, chuyên xung phong liều chết, luyện kỵ binh trọng giáp, chiến đấu phá địch.Một khi năm đội quân này được thành lập, sẽ trở thành một bàn tay, một thứ vũ khí lợi hại có thể công cũng có thể thủ của nhị ca.
Thái tử cũng hơi kích động, mấy năm nay thực sự y bị chèn ép rất nhiều. Vì vậy y phất tay nói:
- Chuyện chiến tranh nhị ca dốt đặc cán mai nên giao toàn bộ cho đệ. Tóm lại một câu, cần tiền có tiền, cần người có người.
Tần Lôi đứng dậy ôm quyền nói:
- Nhất định không làm nhục sứ mệnh.
Thái tử cũng đứng dậy kéo tay Tần Lôi:
- Huynh đệ chúng ta không nói khách khí. Đi, chúng ta vào dùng bữa.
Tần Lôi cười nói:
- Để khi khác được không? Cả đêm không ngủ, tiểu đệ phải về ngủ bù một giấc.
Thái tử cũng cười, hỏi lại:
- Thực sự không cần ăn sao? Một khi về Tông nhân phủ, phải nửa năm đệ không thể tới chỗ nhị ca ăn cơm đâu.
Lúc này Tần Lôi mới nhớ lại, ngày hôm sau đsẽ trở lại cái thân phận tù phạm. Hắn lập tức cảm thấy suy sụp phiền muộn:
- Tháng trước thần đệ tròn mười bảy tuổi, ngày tháng làm phạm nhân cũng không tới ba tháng nữa. Đệ cũng quen rồi.
Thái tử cũng cảm thấy buồn bã, vỗ vỗ vai hắn:
- Yên tâm, Hoàng tổ mẫu khắc tự có sự thu xếp, tất nhiên người sẽ không để cho đệ phải ấm ức. Ca còn phải trông cậy vào đệ luyện binh nữa.
Nói xong, y kéo Tần Lôi vào nhà ăn.
Vừa vào, Tần Lôi chỉ thấy trên bàn được bày biện thịnh soạn chưa từng thấy. Ba dãy bàn song song đã bày hàng trăm món ăn quý và lạ. Chừng hơn một trăm món, đủ tiêu chuẩn của “bách vị”. Ngoại trừ xương rồng óc phượng, thiên tiên ngọc lộ, trong một đêm, tất cả các món ăn trong cả thiên hạ mà Thái tử có thể tìm được đều bày hết lên bàn cơm.
Sau một đêm không ngủ, Tần Lôi cảm thấy thân thể mệt mỏi rã rời. Nhưng hắn không đành lòng phụ ý tốt của Thái tử, tùy tiện thử một miếng. Hương vị thơm ngon ngào ngạt của món ăn khiến cho tinh thần cảm thấy phấn chấn, liền cất tiếng khen:
- ngon…
Thái tử liếc cung nữ lấy rau cho Tần Lôi. Nàng liền nở nụ cười tha thiết nói với hắn:
- Điện hạ!Thái tử Điện hạ biết ngài cả đêm khổ cực nên đêm qua đã thỉnh Mã sư phụ của Hoa Quế lâu làm lê hoa toái ngọc cao, non mềm giòn xốp, để cho ngài nâng cao tinh thần. Mùa này lê hoa rất hiếm, Hoa Quế lầu phải cất giữ từ mùa xuân, dùng phương bí mật mới giữ được đến bây giờ. Nhưng họ cũng không giữ được nhiều lắm, làm cho ngài đã dùng hết nửa số lê qua trong Kinh rồi.
Tần Lôi khen:
- Vậy bổn Điện hạ đã ăn hết nửa phần lê hoa rồi sao.
Thái tử nói:
- Không cần không cần, ăn nhiều vào, ta sẽ cho đóng hộp nửa phần lê hoa còn lại, cho người đưa tới Tông Nhân phủ của đệ. Ở đó điều kiện đơn sơ, không có gì tốt để ăn.
Nói xong y khẽ than thở:
- Ngũ đệ! Đệ phải chịu khổ thay huynh.
Tần Lôi lắc đầu nói:
- Nhị ca không nên suy nghĩ, đừng có kể khổ trước bàn ăn. Như thế thì cảPhật tổ cũng mất hứng.
Thái tử bật cười nói:
- Huynh cũng mong có được tinh thần vô tâm vô phế của đệ.
Tần Lôi liên tục xua tay nói:
- Đệ có tim có phổi. Không tim không phổi chẳng hay chút nào!
Thái tử kinh ngạc hỏi:
- Sao lại không hay?
- Đường triều có một hòa thượng tên Đường Tam Tạng…
Thái tử mỉm cười nghe hắn nói, cho rằng hắn muốn kể điển cố. Y biết tên đệ đệ không có học vấn không nghề nghiệp, ngay cả viết chữ cũng không ra gì. Y nâng chung trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chăm chú nghe Tần Lôi nói chuyện.
Không ngờ chuyện của y lại chuyển ngay sang bản thân:
- Mà nay nhị ca nói đệ vô tâm vô phế, như vậy đệ lại thành Tam Tạng, làm hòa thượng. Khó lắm, tiểu đệ còn chưa cưới vợ.
Thái tử phì một tiếng, phun hết nước trà trong miệng. Hơi nước làm ướt nửa cái bàn. Người cung nữ bên cạnh chưa bao giờ thấy Thái tử như vậy, cũng len lén cười.
Thái tử xoa xoa bụng cười, lại phất tay, ra hiệu đổi lại thức ăn trên bàn, trừng mắt nói với Tần Lôi:
- Lúc ăn không nói, lúc ngủ không nói!
Yến hội long trọng cũng đến lúc kết thúc. Sau bữa sáng, Thái tử nói với Tần Lôi:
- Ngũ đệ, trước tiên đi tắm rửa thay y phục đã. Trước buổi trưa chúng ta sẽ tới Tông Nhân phủ.
Tần Lôi thầm nghĩ:
- Nhị ca xử lý nhanh như xử quyết phạm nhân. Thật là xui.
Nghĩ vậy rồi hắn đi ra theo cung nữ dẫn đường.
Tần Lôi ở lại quý phủ không lâu, nhưng trong chín ngày, hắn tiêu diệt hết toàn bộ thái giám cung nữ. Cái kỷ lục đó sau này không biết có ai phá vỡ không nhưng trước kia chưa từng có. Hành động vĩ đại này đã ghi lại ác danh cho hắn trong các gia đình thái giám cung nữ hầu hạ. Sau này, các ma ma muốn dọa đám thái giám cung nữ học việc đều nói “Nếu không nghe lời, sẽ đưa các ngươi đến Thư Hương Các” Biện pháp này trăm lần thử trăm lần linh, làmcác ma ma cũng bớt phải vung roi vô số lần, còn đám thái giám cung nữ lại phải ăn đắng thêm.
Sau này, phương pháp này dần dần được lưu truyền, Thư Hương Các tràn ngập phong độ tri thức của Thái tử Điện hạ lập tức trở thành cách nói ám chỉ của điện Diêm La, như là một nơi địa ngục trần gian.
Đương nhiên, tên đầu sỏ Tần Lôi gây ra tất cả những chuyện đó lại không hề biết. Lúc này, hắn đang chậm rãi đi dạo dọc theo hồ sen, chưa vội vàng tới nhà tắm.
Tần Lôi thật sự muốn có một cung nữ nào đó hỏi:
- Điện hạ, sao còn không tắm?
Khi đó hắn sẽ trả lời nghiêm túc:
- Tiểu nha đầu không hiểu chuyện. Cổ nhân nói, đói không gội đầu no không tắm rửa. Chuyện này ngươi cũng không hiểu sao?
Đáng tiếc, các cung nữ trước sau chỉ vâng dạ, ngay đầu cũng không dám ngẩng lên. Không hiểu sao hắn lại nghĩ tới tiểu nha đầu Niệm Dao không biết trời cao đất dày kia. Nếu là nàng nhất định sẽ hỏi hắn câu đó.