Mặc bộ y phục đặc chế, Tần Lôi được bị dẫn tới hậu viện Tông Tộc Đường.
Vào hậu viện, hắn thấy bảy lão nhân mặc vương phục các màu ngồi song song trên bảy vị trí. Năm đó Đại Tần khai quốc Cao Tổ Hoàng đế có sáu huynh đệ, cùng với bản thân ông ta, tạo ra sáu chi Hoàng tộc. Trong Tông Nhân Phủ đặt bảy cái ghế song song, có ý huynh đệ bình đẳng. Hai trăm năm dòng họ kéo dài, khai chi tán diệp, mỗi một cái ghế đại biểu cho người có quyền lên tiếng trong mỗi hệ chi của gia tộc. Từng hệ chi đều có mấy trăm Hoàng tộc, còn có vài con thừa tự từ các hệ chi khác, duy trì cái ghế này.
Gia Thân Vương ngồi trên trên ghế đầu tiên bên trái. Khi Tần Lôi tiến vào, lão nháy mắt với hắn một cái. Hiểu ý, hắn cúi đầu thi lễ với mấy lão đầu ngồi trên ghế.
Mấy lão già đó tuy được phong hào Khai quốc Thân Vương, nhưng hai trăm năm gió táp mưa sa, hình bóng phong lưu khi đó tới nay không còn thấy. Mấy Thân Vương ngồi đây cũng không mất tự nhiên, mỉm cười nhìn Tần Lôi.
Gia Thân Vương nói với mấy vị Thân Vương:
- Mấy vị huynh đệ trong tộc! Nay có Tần Lôi luận bối tự đứng hàng thứ mười chín, ngông cuồng gây rối trong hậu cung. Văn Trang Thánh Hoàng Thái hậu kiến nghị Tông Nhân Phủ quất ba mươi roi, giam cầm bảy tháng. Mọi người có ý kiến gì không?
Mọi người lắc đầu nói:
- Không có.
Lại nói:
- Thánh Hoàng Thái hậu thánh minh.
Gia Thân Vương gật đầu nói:
- Vậy là tốt.
Sau đó lão nói với phủ binh đằng sau Tần Lôi:
- Chấp hành đi.
Hai người phủ binh tiến lên, không dám động vào Tần Lôi. Hắn cũng không làm khó họ, một lần nữa thi lễ với bảy vị Vương gia, xoay người đi theo gian phòng nhỏ sát vách.
Ở giữa gian phòng nhỏ có một cái giường gỗ vẫn còn vết máu loang lổ, trên dưới đều có dây thừng. Một mặt tường treo hơn mười loại roi, tuy nói đệ tử Hoàng tộc chỉ cần không phạm bảy đại tội chỉ có thể đánh. Nhưng đánh có sự khác nhau, nếu dùng roi sắt thứ hai hoặc roi lang nha thứ tư thì có thể đánh chết người.
Vào trong gian phòng đó, thấy roi treo đầy tường, lại bị phủ binh thi hình hù dọa, thường thường bất cứ ai cũng sẽ ngoan ngoãn lấy chút tiền lì xì để đổi lấy chút nhẹ nhàng.
Tần Lôi hứng thú nhìn mấy cái roi treo trên tường, chỉ vào mọt cái roi ngăm ngăm đen hỏi phủ binh đang cẩn thận hầu hạ bên cạnh:
- Cái này làm bằng gỗ gì? Bao nhiêu tiền thì có thể mua được?
Nói xong, chính mình cũng thấy có chút biến thái.
Trong hai phủ binh thì một người là tiểu lão đầu nhìn qua như hơn bốn mươi tuổi, một người là hán tử tráng niên khỏe mạnh. Tiểu lão đầu kia cười bồi nói:
- Bẩm Điện hạ, đây là roi da rắn, đánh lên người vô cùng đau đớn, nhưng không để liạ vết thương, khỏi rất nhanh. Mất năm trăm lượng mới có thể mua được.
Tần Lôi cười nói:
- Cái giá này rất công bằng.
Từ khi tới thế giới này, hắn chưa từng sờ qua người chết nào, cùng Trầm Lạc đút lót toàn ngàn vạn, nói chung không có khái niệm gì với năm trăm lượng này.
Thực ra đây là phí sinh hoạt trong mười năm của một gia đình trung lưu. Hai trăm năm khai chi tán diệp, đệ tử Hoàng thất đã có tới mấy ngàn người, quốc qua không thể nuôi, chỉ có thể dựa vào mười cân gạo cứu tế của Tông Nhân Phủ mà lấp đầy bụng. Rất nhiều người đều là dựa vào di trạch của tổ tiên mà sống qua ngày, phá sản không ít. Phần lớn không thể cầm nổi số tiền này.
Tần Lôi châm chọc xong, mới hỏi:
- Vậy ngươi định cho bổn Điện hạ dùng cây nào?
Tiểu lão đầu cười lấy lòng nói:
- Vốn ban đầu chúng ta định dùng roi lông ngựa. Roi này không để lại vết thương nhưng có vết thâm tím, để dọa người là tốt nhất. Nhưng tiểu nhân nghĩ Điện hạ là hậu duệ quý tộc của Hoàng tộc, cho dù sứt một mẩu da tiểu nhân có chết muôn lần cũng không chối được tội, nói gì thâm tím. Nên tiểu nhân cả gan thay cho ngài cái này.
Nói xong, y lấy ra một cái roi màu bạc.
Lão cười nói:
- Bây giờ thay bằng Lôi thanh đại được làm từ tơ tằm, đánh lên người chát chát ầm ỹ, nhưng không hề đau. Sau khi xong tiểu nhân bôi cho ngài thứ nước thuốc đặc chế, nhìn như vết thương đánh bằng roi.
Tần Lôi cười thầm trong lòng, xem ra Tông Nhân Phủ cũng có thu xếp đàng hoàng cho nhà Đế vương. Người sau tiếp người trước tính kế giúp cho lão tử, chỉ lo lão tử chịu uất ức.
Hắn cười cười với viên phủ binh, sau khi tạ ơn, hắn lại nói:
- Vẫn là dựa theo ý tứ lão Vương gia mà tới. Ông ấy đã cho bổn Điện hạ mặc bì giáp.
Tiểu lão đầu có vẻ bất mãn thu hồi roi, cười gượng:
- Vậy là tiểu nhân nhiều chuyện rồi.
Tần Lôi không muốn phụ tấm lòng của người khác, cười:
- Ngươi tên gì? Roi này của ngươi ta rất thích, tặng ta vài cái được không?
Tiểu lão đầu đại hỉ:
- Tiểu nhân Tần Tứ Thủy, Điện hạ cứ gọi tiểu nhân là Tứ Thủy là được rồi. Tiểu nhân am hiểu nhất là nghịch ngợm chút đồ, xin tặng cho Điện hạ.
Tần Lôi gật đầu nói:
- Vậy cầm cả tới, cho bổn Điện hạ xem qua.
Tần Tứ Thủy thấp giọng đáp:
- Được!
Sau đó lấy ra một cái đệm bông trắng ngần, bày lên giường, nói với Tần Lôi:
- Mời Điện hạ.
Tần Lôi gật đầu, ghé vào đệm.
Tần Tứ Thủy nhỏ giọng nói:
- Thần xin đắc tội!
Sau đó vén bì giáp của hắn, nói với người hầu đối diện:
- Coi chừng một chút, đừng để làm Điện hạ bị thương.
Người nọ oang oang nói:
- Đại ca yên tâm, ta vung roi mười năm, ra tay thế nào đều biết.
Nói rồi, chát một tiếng, quất roi lên lưng Tần Lôi. Tần Lôi như bị điện giật, kêu lên “A…” mộttiếng, khiến cho bảy lão đầu ngồi ngoài sợ đến phát run.
Hai người kia nhìn nhau, vội tiến lên nhìn, Tần Lôi chớp chớp mắt vô tội với hai bọn họkhiến cho cả không khỏi bội phục hành động của hắn.
“Chát, chát” hai roi tiếp theo, Tần Lôi cảm tháy đằng sau nóng rực, càng lúc càng đau hơn.
Tần Tứ Thủy buông bì giáp cho hắn, cười hỏi:
- Thế nào? Điện hạ không đau chứ?
Không đợiTần Lôi nói, người kia ồm ồm nói:
- Làm sao mà đau được? ta mới dùng ba phần sức thôi đó.
Tần Lôi vốn muốn nói:
- Ngươi thử xem có đau không.
Nhưng vừa nghe lão nói vậy, lời nói lên đến miệng lập tức được nuốt lại, cười trừ lắc đầu.
Nam nhân, bất luận già trẻ xấu đẹp, thể diện vẫn là đệ nhất.
Người chấp hinh cho rằng Tần Lôi mặc bì giáp thì có thể tùy tiện đánh, nên cũng không nhẹ tay, hung hăng vung tay, toàn lực đập xuống, roi da nặng nề đập bình bịch lên lưng hắn, tuy có bì giáp chống đỡ, nhưng trên lưng đã bị thương từ trước, mỗi lần chạm vào lại rất đau đớn.
Hai mươi bảy roi một mạch quất xong, mặt Tần Lôi trắng bệch, mồ hôi hột túa ra đầy mặt. Tần Tứ Thủy thấy vậy thì quát người kia. Người nọ xoa xoa đầu, ngượng ngùng cười ngây ngô.
Tần Lôi biết y là một người ngốc nghếch, cũng không tính toán, để Tần Tứ Thủy cởi bì giáp cho mình, quay lưng ra ngoài cho bảy lão đầu xem.
Bảy lão đầu thổn thức nhìn lưng Tần Lôi xanh hồng nát tím, vội bảo Tần Tứ Thủy xuống mời bác sĩ.
Tần Lôi không biết, nếu lưng hắn không làm sao thì có lẽ sẽ có vài lời nói ra nói vào, mấy nhà khác đều oán thầm ông trời bất công. Tuy Gia Thân Vương không sợ nhưng vẫn phiền phức. Hán tử hành hình kia đã được Gia Thân Vương căn dặn, ra tay rất có chừng mực. Xem y đánh thành vết xanh tím, nhưng bị thương không sâu.
Tần Tứ Thủy lẩm bẩm đưa Tần Lôi ra ngoài Tông Tộc Đường, sau đó gọi một cái cáng cứu thương, lót chăn bông, bảo Tần Lôi nằm lên rồi đưa tới một tiểu viện trong hậu viện Tông Nhân Phủ.
Tiểu viện này không rộng lắm. Đó là một mẩu đất vuông vắn có ba gian ngói xanh, hai cây hòe lớn, ngoài ra không còn gì cả.
Tần Tứ Thủy đẩy cửa, miệng kêu:
- Chậm thôi. Chậm thôi.
Hai tên phủ binh nhẹ nhàng đưa Tần Lôi qua cửa, đặt xuống bên giường.
Tần Lôi vẫn đang rên hừ hừ, Tần Tứ Thủy đuổi hai phủ binh đi, ghé vào khe khẽ nói:
- Điện hạ, bọn họ đi rồi.
Tần Lôi ngừng rên rỉ, xoay người đứng lên, sau lưng nóng rực lên, hơi nhíu mày, lần này không phải giả bộ.
Tần Tứ Thủy lấy ra một cái bình sứ từ trong người, khoe khoang:
- Điện hạ, đây là thuốc trị thương tiểu nhân lấy từ Diệu Từ Đường, thêm vào mười một vị thuốc Đông Y, hiệu quả tốt hơn rất nhiều. Đặc biệt giảm đau giảm nóng, khỏi phải nói nó rất linh nghiệm.
Mở nắp bình, hương thơm lan tỏa, khiến cho tinh thần Tần Lôi phấn chấn.
Hắn cười ôn hòa nói:
- Vậy thử xem.
Nói xong xoay người nằm úp sấp xuống.
Tần Tứ Thủy vốn thầm nghĩ ngũ Điện hạ đang giả bộ, thực là bản lĩnh lớn, có ấn tượng sâu sắc. Nhưng không hy vọng xa vời rằng Tần Lôi sẽ dùng đến, trong lòng hắn vẫn còn thuốc trị thương nội phủ tinh chế, chuẩn bị chờ Điện hạ từ chối sẽ lấy cái lọ đó ra.
Ai biết Tần Lôi không nói không hỏi xoay người, khiến y sững sờ không biết làm sao cho phải.
Tần Lôi không thấy y động đậy thì ngạc nhiên:
- Tứ Thủy, sao không bắt đầu đi?
Tần Tứ Thủy phục hồi tinh thần, nhăn nhó nói:
- Điện hạ, ta vẫn còn thuốc trị thương nội phủ chế, ngài muốn dùng bình nào?
Tần Lôi không kiên nhẫn nổi nữa, nói:
- Bình của ngươi.
Tần Tứ Thủy gật gật đầu, bình tĩnh lại, rửa tay, chuẩn bị đổ lọ thuốc lấy từ Diệu Từ Đường đã thay đổi lên lưng Tần Lôi.
Trong lòng Tần Lôi cũng thấp thỏm bất an, nhưng hiện tại hắn cần người giúp mình câu thông bên ngoài. Tần Tứ Thủy này đã mạnh mẽ thể hiện ý nguyện, Tần Lôi cũng hiểu được y đủ thông minh. Hơn nữa, hắn hiểu biết không ít về thuốc trị thương, cảm giác Tần Tứ Thủy có vẻ rất ngay thẳng. Mình thụ thương, bèn đơn giản chiều lòng y, ngày sau sai khiến cũng dễ.