Thuốc mỡ được bôi lên người, sự mát lạnh lan khắp toàn thân khiến cho cảm giác nóng rực đau đớn lập tức không còn. Tần Lôi nhe răng nói với Tần Tứ Thủy:
- Thật lợi hại đó.
Tần Tứ Thủy cả giận:
- Trong nửa canh giờ sẽ tiêu hết bầm tím, nếu không xin chịu sự trách phạt của Điện hạ.
Tần Lôi phất tay nói:
- Ngươi đi trước đi, buổi chiều lại tới. Bữa trưa không cần đưa.
Tần Tứ Thủy khom người thi lễ, rón rénđi ra ngoài.
Tới khi tỉnh lại trời đã tối đen, ngồi xuống xem xét thân thể, hắn phát hiện trên lưng quả nhiên không còn chút đau nhức.
Nghe thấybên ngoài có người, Tần Lôi hỏi:
- Ai ngoài đó?
Liền nghe được giọng của Tần Tứ Thủy:
- Điện hạ, tiểu nhân là Tần Tứ Thủy.
Tần Lôi để y vào, Tần Tứ Thủy vào, sờ sờ được ngọn đèn, móc ra mồi lửa.
Trên bàn, ngọn đèn nho nhỏ mờ nhạt u ám. Đang quen với cảnh huy hoàng rực rỡ ở Đông cung, Tần Lôi thoáng chút cô đơn.
Tần Tứ Thủy đặt một đĩa đồ ăn lên bàn, lấy ra bốn đĩa thức ăn một chén cơm trắng, sau đó lấy ra một bao giấy dầu từ trong người, nói với Tần Lôi:
- Điện hạ, ăn cơm chiều thôi.
Quả nhiên là sinh hoạt xa xỉ mài mòn ý chí. Giật mình tỉnh giấc nhận thấy mình quá mềm yếu, Tần Lôi cười cười tự giễu, đứng dậy ngồi trước bàn, cười nói:
- Ăn, ăn. Ta thật là đói.
Để sát vào mới nhìn rõ, sao đậu hũ, ba lăng thái, hoàng đậu nha, sao biển đậu, nhìn thôi cũng khiến người khác nổi giận. Hắn cười với Tần Tứ Thủy:
- Ngươi lại muốn đưa bổn Điện hạ tới ở Tướng Quốc Tự hay sao mà không có lấy một chút thức ăn mặn?
Tần Tứ Thủy chớp mắt cười, nói:
- Điện hạ, trong phủ có quy định, long tử long tôn ở tạm trong này, tới mồng một mười lăm hàng tháng mới được ăn thức ăn mặn.
Tần Lôi chun chun mũi, cười trộm:
- Vậy ngươi cầm cái gì trong tay?
Tần Tứ Thủy mở từng lớp giấy dầu, cười hắc hắc:
- Tiểu nhân biết Điện hạ không quen ăn đồ ăn thanh đạp, đành xếp hàng mãi ở Vị Hương Cư mua con vịt quay cho Điện hạ.
Mở bao giấy dầu, một con vịt quay da vàng bóng loáng đập vào mắt Tần Lôi, mùi hương mê người khiến cho hắn chảy cả nước miếng. Hắn cười hắc hắc nói với Tần Tứ Thủy:
- Tứ Thủy, đồng chí tốt.
Cũng không quản Tần Tứ Thủy có hiểu ý mình không.
Tần Tứ Thủy móc ra một bầu rượu nhỏ từ trong bụng, đặt lên bàn, vui vẻ cười nói:
- Ăn vịt quay uống Lão Thiêu, đây mới là nhân gian mỹ vị.
Nói xong, y rót rượu cho hắn.
Tần Lôi nở nụ cười rạng rỡ:
- Tứ Thủy, ngươi cũng không nên hầu hạ bổn Điện hạ thoải mái quá. Nếu không bổn Điện hạ ra ngoài rồi, lại sẽ bắt ngươi đi theo làm cần vụ binh đấy.
Tần Tứ Thủy vui vẻ ra mặt, dập đầu với Tần Lôi:
- Tạ ơn ân điển Điện hạ. Tạ ơn ân điển Điện hạ.
Tần Lôi đá nhẹ y một cước, cười mắng:
- Vì cái tương lai của ngươi, uống với bổn Điện hạ một chén.
Tần Tứ Thủy vui vẻ đáp:
- Như vậy Điện hạ đã đồng ý?
Tần Lôi trợn trắng mắt:
- Còn phải xem tâm trạng đã. Nếu ngươi bồi bổn Điện hạ uống thật sảng khoái thì cái gì cũng dễ nói. Ngồi đi.
Tần Tứ Thủy vội vàng ngồi xuống, mông ghé ghé vào một phần năm cái ghế, cười nói:
- Hôm nay thân thể Điện hạ không khỏe, không thích hợp uống quá nhiều rượu. tiểu nhân chỉ mang theo một bình. Ngày mai ta đền Điện hạ nhiều hơn cũng không muộn.
Tần Lôi nhìn nét mặt già nua hơi khó xử của y, biết lúc này y đang túng quẫn lắm, cũng không nói nữa, nhấp một ngụm. Hương rượu cay nồng thơm ngát, làm hắn phải khen:
- Rượu ngon. Rượu ngon.
Khuôn mặt già nua của Tần Tứ Thủy cười như hoa:
- Người ta nói vịt quay Vị Hương Cư phối với Lão Thiêu của Tiên Nhân Thiêu mới chính là tuyệt phẩm nhân gian. Nghĩ đến không quá tệ, hẳn là hợp khẩu vị của Điện hạ.
Tần Lôi nghe vậy, thò tay xé một miếng da vịt nướng chín vàng giòn óng ánh, dưa vào miệng nhai thật kỹ. Da vịt thơm ngon vừa miệng, thịt vịt béo mềm nhiều nước. Lại uống một ngụm Lão Thiêu, vị cay nồng trung hòa với mùi thịt, thành một thứ hương khí ngào ngạt, ăn rồi phiền muộn trong lòng đảo mắt không còn.
Tần Lôi híp mắt say sưa nửa ngày, mới khoan thai nói:
- Từ giàu về nghèo thật khó….
Cũng không chờ Tần Tứ Thủy, hắn thò tay xé con vịt quay, đặt nửa thân con vịt vào trong một cái bát vừa uống rượu vừa nhâm nhi thưởng thức. Cứ uống một ly hắn lại thỏa mãn thở một cái. Tần Lôi tựa lưng vào ghế khẽ thở dài:
- Nhất quần hồng nhạn thiên biên quá. Bán chích thiêu nga địa thượng ba. Thật tốt thật tốt.
Tần Tứ Thủy cũng không nghe ra hắn khen thịt ngon hay thơ hay, nhưng chắc chắn, Điện hạ rất thỏa mãn.
Tần Lôi cảm thấy thoải mái, đứng dậy nói với Tần Tứ Thủy:
- Tứ Thủy, con vịt quay này ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi được. Chắc ngày thường ngươi cũng chẳng mua. Còn có nửa con ta chưa động vào, ngươi đem về cho lũ nhỏ ăn đi.
Tần Tứ Thủy cũng nhìn chằm chằm vào con vịt quay, cũng nghĩ đến đám con ở nhà, thấy Điện hạ quan tâm đến thuộc hạ như vậy, không khỏi ấp úng nói:
- Điện hạ…
Lại nghẹn ngào không nói nên lời.
Tần Lôi ôn hòa nói:
- Ngày mai ngươi tới căn nhà đầu tiên ở ngõ Thiết Tỏa, tìm một người tên Trầm Thanh, y sẽ nói cho ngươi nên làm gì.
Tần Tứ Thủy gật đầu nói:
- Tiểu nhân sẽ không làm hỏng.
Tần Lôi nghĩ một lát, cười nói với y:
- Hỏi y muốn gì, rồi nói với y: Điện hạ của ngươi hiện đang chết đói, đồ ăn cho hòa thượng ở Tông Nhân Phủ ăn không nổi. Hãy đưa tiền để Tần Tứ Thủy chuẩn bị đồ ăn!
- Đồ đạc của ta hẳn đang ở đâu đó, ngươi có biết không?
Tần Tứ Thủy gật đầu nói:
- Chiều sẽ đưa tới. Tiểu nhân đã cất đi, để bên ngoài viện đó.
Tần Lôi phân phó:
- Ngươi tùy ý lấy hai cái hộp trên xe xuống.
Tần Tứ Thủy đi ra ngoài một lúc, ôm hai cái hộp tinh xảo vào. Tần Lôi nói:
- Đây là thứ Thái tử lo ta chịu ấm ức nên chuẩn bị cho. Ngươi đem hai hộp về cho bọn nhỏ nếm thử đi.
Tần Tứ Thủy cảm kích lại muốn quỳ xuống, Tần Lôi lắc đầu nói:
- Chút ơn huệ, đừng lo lắng. Sớm về nhà đi, bọn nhỏ sốt ruột lắm rồi.
Tần Tứ Thủy gật đầu:
- Đúng vậy, nhất là đứa nhỏ nhất đang khóc nháo trong nhà.
Lại khấu đầu với Tần Lôi, ôm đồ được ban chạy đi như điên.
Tần Lôi nhìn theo bóng lưng y, đột nhiên hơi có phần hâm mộ với Tần Tứ Thủy. Nhìn sang mặt trăng trên trời cao, hắn huýt sáo một tiếng thật dài rồi xoay người quay về phòng.
Tần Lôi cứ như vậy đứng trong tiểu viện. Hắn đã yêu cầu Gia Thân Vương ban cho Tần Tứ Thủy làm cần vụ binh bên người mình, mỗi ngày ngoại trừ rèn luyện thân thể, thì hắn vẫn cùng Tần Tứ Thủy tỷ thí giải sầu. Khi đến giờ cơm Tần Tứ Thủy lại đi ra, khi về mang theo hộp đồ ăn Tông Nhân Phủ chuẩn bị, nhưng bên trong là điểm tâm của Hoa Quế Lâu, gà nướng của Túy Phong Đường, canh cá của Lâm Giang Lâu, vân vân, chẳng thiếu thứ gì.
Ngày tháng nhàm chán trôi qua rất chậm, nhất là khi chỉ có một lão đầu tử làm bạn. NênTần Lôi thường xuyên trải chiếu ngồi dưới gốc cây hòe, ăn dưa hấu ướp đá lạnh, sau đó ngồi đó tới quá ngọ, ngây ngốc ngắm nhìn mây trôi trên trời, chẳng nói gì.
Những lúc này Tần Tứ Thủy sẽ cầm quạt hương bồ ngồi một bên đuổi muỗi cho hắn. Tiểu lão đầu thích nói, bình thường Điện hạ cũng là một người thích nói, cho nên hầu hết thời gian hai người liên tục nói nói cười cười cực kỳ náo nhiệt. Nhưng mỗi ngày, sau giờ ngọ, Tần Lôi thường xuyên im lặng không nói gì, khiến cho Tần Tứ Thủy cũng phải nghẹn từ quá ngọ, cực kỳ phiền muộn.
Tần Tứ Thủy phiền muộn, Tần Lôi buồn bực.
Vốn hắn không có lý tưởng mà chỉ giống như đại đa số thanh niên ba mươi tuổi những lý tưởng hồi bé cũng hóa thành hồi ức tốt đẹp, chỉ thi thoảng xuất hiện trong mơ, hóa thành một nụ cười tủm tỉm trong giấc ngủ say. Khi tỉnh dậy cũng sẽ không mất thời gian cân nhắc làm sao để thực hiện.
Nhưng khi hắn trở thành Hoàng tử nước Tần, bỗng nhiên phát hiện trong lồng ngực tựa như có ngọn lửa vô tận, ngọn lửa này lúc nào ngừng thiêu đốt cái dã tâm của hắn, không thời không khắc nào là không kích thích hắn càng thêm nỗ lực. Cho dù gặp Hoàng đế lạnh nhạt, cho dù bị giam cầm trong Tông Nhân Phủ, ngọn lửa này cũng không tắt.
- Chẳng lẽ đây là xao động của tuổi dậy thì?
Tần Lôi thường xuyên tự hỏi.
Hắn cảm thấy, nếu ngọn lửa này bùng lên có thể mình sẽ bị đốt thành tro. Cũng may, sau đó không lâu, rốt cuộc hắn cũng chờ tới ngày được thả.
Sau một đêm mưa to, Gia Thân Vương phái người lại báo cho Tần Lôi, vì tiểu viện hắn đang ở chín năm nay chưa tu sửa, đêm qua trời đổ mưa to, nếu không sửa lại thì có thể sập. Trong khi sửa chữa, Tần Lôi sẽ chuyển đến bãi cỏ chăn nuôi của Hoàng gia ở Bắc Sơn.
Tần Lôi nhìn căn nhà ngói ba gian mới sửa, nỗ lực tìm một chút bóng dáng của căn nhà đãnhiều năm không sửa.
Mãi đến khi Tần Tứ Thủy nói nhỏ:
- Điện hạ, nên lên xe thôi.
Hắn tự giễu mình, cười cười, xoay người lên xe ngựa Tông Nhân Phủ, rời căn tiểu viện đã ở chín ngày nay.