Thành Trung Đô ở trung ương Thần Châu đại lục có giao thông tiện lợi, bốn phía thông suốt. Theo con kênh Nam Duyên sẽ ra Đại Giang, qua Đại Giang là tới địa phận nước Sở. Từ đó, đi về hướng đông, có một vùng đất rất rộng lớn, đó là biên giới Tề Tần, có thể chứa cả trăm vạn đại quân. Hiện tại, vật tư lương thảo toàn quốc tập trung theo con đường huyết mạch này liên tục được vận chuyển tới tiền tuyến, duy trì sức mạnh như bão táp của quân Tần.
Nếu từ đô thành đó đi ra cửa Tây An Môn, đi theo con đường lớn về hướng tây, qua bình nguyên Quan Trung ngàn dặm, sẽ thấy con đường tơ lụa vang danh xa gần, có thể đi tới phương Tây xa xôi mà thần bí. Chỉ là con đường hoàng kim này từ từ chôn vùi trong cát vàngtrong cuộcchiến tranh giữa hai nước trong đại lục .
Nếu đi về hướng bắc bình nguyên Quan Trung, cây cối thưa thớt dần và rồi là thảo nguyên bao la.
Năm nay mùa màng tốt, không riêng gì mỗi nhà trong khu vực Quan Trung thu được năm ba đấu, ngay cảtrên thảo nguyên phương Bắc cỏ cây cũng tốt tươi hơn rất nhiều.
Trên trời biển mây dâng cao, dưới đất cây cỏ bắt đầu sinh sôi. Gió từ phương Nam thổi tới, làm cho những đám cỏ cao tới thắt lưng rạp xuống, lộ ra vô số trâu dê đang ăn cỏ. Năm nay đồng cỏ và nguồn nước trên thảo nguyên rất tươi tốt, nên bọn chúng chỉ chọn ăn chồi non, phần hơi già một chút thì không thèm đụng đến.
Từ phía nam vọng đến tiếng vó ngựa làm cho những kẻ nhát gan giật mình tỉnh giấc. Ngàn vạn cặp mắt của bầy dê, trâu nhìn theo hướng Nam.
Một đội kỵ sĩ khoảng một trăm người cưỡi ngựa Đại Uyên thuần sắc Tây Vực, chạy như bay trên con đường gần như chìm lấp trong cỏ, giữa thảo nguyên.
Dẫn đầu là Tần Lôi bị hành hạ nơi cực Bắc xa xôi, lạnh khủng khiếp là chủ đề được các tiểu thư trong Kinh thành bàn luận nhiều nhất, vệ đội Trầm Thanh thậm chí còn có Tần Tứ Thủy và Nhị Oa luôn đi theo sau.
Từ xe ngựa bước ra, tập trung với bọn Trầm Thanh đang chờ ở Bắc Bình môn, cuối cùng Tần Lôi cũng đã thoát được thân phận kẻ tù tội, vứt bỏ xe ngựa, cưỡi trên tuấn mã, dẫn theo thủ hạ chính là các huynh đệ mà lên phía bắc.
Dọc đường ngày đi đêm nghỉ, ăn gió uống sương, tới hôm nay đã là ngày thứ bảy. Phần lớn mọi người đều uể oải, Nhị Oa và Tần Tứ Thủy thậm chí cũng phải buộc mình vào lưng ngựa mới có thể hành quân. Nhưng sắc mặt Tần Lôi vẫn thoải mái như trước, thi thoảng lại vươn cổ hát vang, có điều hắn hát nhịp lạ lời lạ nên mọi người cảm thấy khó nghe.
Tần Lôi mặc kệ người khác nhìn mình, tài cao độc đỉnh hát một bài ca hẹn thề, đến điệp khúc, nhưng không làm sao lên được cao như vậy làm cho gương mặt đỏ tới mang tai. Nghe thấy sau lưng vang lên tiếng cười nhạo, hắn quay đầu trừng mắt nhìn bọn họ, nhất thời sắc mặt đen thui, vung roi ngựa lên. Con chiến mã dưới thân bị đau lồng lên đưa Tần Lôi vọt lên đầu.
Đằng sau, Trầm Thanh biết Tần Lôi từ khi vào Kinh đến nay chẳng những không được tôn kính, mà còn bị ràng buộc, muốn làm chuyện gì cũng không được, thâm chí còn có khi phải ăn roi. Làm cận vệ bên cạnh hắn, y hiểu rõ, dưới cái bề ngoài Điện hạ ôn hòa rộng lượng cất dấu một linh hồn không thể kiềm chế, một tâm linh cao ngạo nhường nào. Trong Kinh thành không có lấy một chút gốc rễ, tâm hồn không thể kiềm chế này đã bị đùa cợt, niềm cao ngạo này đã bị sỉ nhục. Điện hạ ở Kinh thành đúng là chẳng có ngày nào vui.
Mà trên thảo nguyên, cái tâm hồn cao ngạo này đã không thể kiềm chế được nữa. Cuối cùng hắn đã có thể mặc sức phóng xuất sức sống thanh xuân của mình. Hắn đang vui sướng. Ssự vui sướng này khiến cho y nhớ lại thời thanh niên của mình.
Nghĩ vậy, Trầm Thanh cũng ra roi thúc ngựa đuổi theo.
Hai con ngựa một trước một sau, bỏ lại đội ngũ càng lúc càng xa, cho đến khi không còn thấy bóng dáng.
Tần Lôi phát tiết được, quay đầu lại thấy Trầm Thanh đang hổn hà hổn hển đuổi theo. Phát hiện, ngoại trừ y, toàn đội ngũ không ai đuổi kịp. Vì vậy hắn không thúc chiến mã nữa, ghìm cương ngựa đợi Trầm Thanh chạy song song.
Trầm Thanh vẫn trầm mặc như nước, trầm mặc đến mức Tần Lôi phải đánh vỡ.
Tần Lôi nhìn chiến hữu thân thiết nhất, nhẹ giọng nói:
- Trầm Thanh, ngươi theo ta đã bao lâu rồi?
Trầm Thanh không chút nghĩ ngợi, đáp:
- Còn nửa ngày nữa là tròn hai tháng.
Tần Lôi kinh ngạc nói:
- Nhanh vậy sao? Ta cho rằng đã rất lâu.
Trầm Thanh nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Giống như hai ba năm vậy.
Tần Lôi cả giận:
- Ngươi muốn nói theo bổn Điện hạ một ngày dài bằng một năm?
Trầm Thanh khẽ cười nói:
- Ngài biết ta không có ý này.
Tần Lôi cười gật đầu, lẩm bẩm tự nói với mình:
- Trong tiểu viện của Tông Nhân Phủ, ta đã nghĩ rất nhiều.
Trầm Thanh không muốn nói, nhưng theo Tần Lôi đã lâu, cũng bắt đầu biết nói chuyện, bèn miễn cưỡng hỏi:
- Nghĩ về cái gì?
- Lý tưởng và thời gian.
Tần Lôi trả lời ngắn gọn, sau đó hỏi ngược lại:
- Trầm Thanh, ngươi có lý tưởng gì?
Trầm Thanh nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết.
Tần Lôi nhìn đám mục dân phía xa xa, xuất thần nói:
- Không có lý tưởng cũng không tốt, nhất là đối với thanh niên như ngươi.
Trầm Thanh thầm buồn cười, Điện hạ nói giống như một lão giả trải hết tang thương, hồn nhiên đã quên hắn mới mười bảy tuổi, còn nhỏ tuổi hơn chính mình. Nghĩ vậy, y có hứng thú hỏi:
- Điện hạ, mộng tưởng của ngài là gì?
Tần Lôi nhìn đám mục dân trên đường, ngẩng đầu nhìn trời đất bao la, cất cao giọng nói:
- Ta muốn làm cho bằng hữu của ta được kiêu ngạo, được hưởng thụ vinh hoa thế gian. Ta muốn kẻ địch nghe tên ta đều sợ run người, kẻ nào gặp ta sẽ bị hành hạ như sống dưới địa ngục. Ta muốn làm cho nơi nào có Thái Dương soi sáng đều là lãnh thổ Đại Tần ta. Ta muốn bách tính thiên hạ đều là con dân Đại Tần ta. Ta muốn làm cho khắp mặt đất, miễn là người sống khi nghe hơi thở của ta mà run sợ, nhìn cử chỉ của ta mà biến sắc!
Trầm Thanh trừng mắt há miệng nhìn Điện hạ của mình, phảng phất như lần đầu tiên nhìn thấy.
Quả nhiên, bầu không khí kích động nhân tâm còn chưa tán đi, Tần Lôi bèn chuyển hướng:
- Thế nhưng, một mình ta không làm được chuyện này.
Sau đó hắn quay sang nhìn Trầm Thanh chăm chú:
- Không phải ngươi không có lý tưởng sao? Vừa lúc lý tưởng của ta quá lớn, có thể chia cho ngươi một nửa đấy. Không được cự tuyệt!
Trầm Thanh vả vào miệng vẫn không thể khép lại. Tần Lôi tiếp tục nói:
- Ta quyết định tặng cho ngươi hai mộng tưởng vinh quang nhất.
Trầm Thanh vô thức hỏi:
- Hai điều gì?
Nói xong, y thầm mắng mình quá ngu ngốc, như vậy không phải đã nhượng bộ sao?
Tần Lôi vỗ vỗ vai y:
- Chia cho ngươi hai điều không khó nhất, đó là khiến cho nơi nào có Thái Dương soi sáng đều là lãnh thổ Đại Tần ta, bách tính thiên hạ đều là con dân Đại Tần ta. Không khó chứ?
Trầm Thanh cẩn thận suy nghĩ một chút thì đúng làdễ hơn những mộng tưởng thiên địa biến sắc kia, liền gật đầu, rốt cuộc tiếp nhận lý tưởng nghe có vẻ rất không tệ này.
Tần Lôi thấy y gật đầu, mỉm cười nói:
- Chờ tới khi đó, ngươi cũng đừng đi theo chăm lo cuộc sống hàng ngày của ta, ta sẽ tìm cho ngươi một công việc. Thời gian sau này sẽ cân nhắc chỉ ngươi cách dùng binh, tương lai cũng tốt cho ngươi.
Lúc này, đội ngũ đã đuổi kịp, Trầm Thanh không tiện nhiều lời, chỉ đành gật đầu.
Trời chiều bóng ngả về Tây, bọn Tần Lôi thấy thám báo họ phái ra từ lúc ở bãi cỏ Bắc Sơn đứng trước mặt Trầm Băng hỉ hả dẫn một thám báo một thân áo đen tiến vào trướng, Tần Lôi hơi sửng sốt.
Thám báo kia nhìn thấy Tần Lôi, kích động nắm tay đập lên ngực trái, run giọng nói:
- Báo cáo giáo quan, tiểu đội trưởng tiểu đội thứ ba trung đội thám báo Mã Chí hoàn thành nhiệm vụ, xin được về đơn vị.
Tần Lôi đứng dậy hồi lễ, cao giọng nói:
- Cho phép về đơn vị.
Nhóm trinh sát này là do chính tay Tần Lôi dạy dỗ, khi đó hắn dồn tâm huyết không kém gì đối với vệ sĩ thân cận của mình. Mã Chí là tiểu đội trưởng sớm nhất, đương nhiên rất thân thuộc với Tần Lôi. Y cũng là thủ lĩnh đội hộ vệ Tần Lôi phái đi bảo hộ Trầm Lạc và Trương Gián Chi.
Lúc này hai bên đã bôn ba vạn dặm, bất ngờ gặp nhau giữa thảo nguyên, đương nhiên vô cùng kích động. Hai tay Tần Lôi ấn chặt lấy hai vai thám báo Mã Chí, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới, thấy y vẫn rắn chắc như trước, nhãn thần lại càng thêm sắc bén, thì cảm thấy hài lòng:
- Không tệ không tệ. Xem ra bôn ba vạn dặm ngươi đã vất vả rồi.
Hai mắt Mã Chí đỏ ửng:
- Lúc đó không thể cùng Điện hạ và các huynh đệ đi dạo Quỷ Môn Quan, cho đến nay nhớ lại vẫn khổ sở không thôi.
Tần Lôi xua tay nói:
- Ngươi phụng mệnh ta hành sự, không cần nghĩ nhiều. Tới đây. Ngồi.
Bôn ba trên đường, tất cả đều liệu cơm gắp mắm, cho dù là trong trướng của Điện hạ cũng chỉ trải một tấm da dày xem như làm giường.