Tần Lôi thở dài, hắn không tin rằng Hoàng Phủ Chiến Văn đã có mười mấy năm trong quân đội lại không hiểu rằng không nên làm cho quần chúng tức giận.
Nhưng giờ không phải là lúc để so đo tính toán. Hắn cười rồi nói với Hoàng Phủ Chiến Văn:
- Nếu mà đánh hai mươi quân côn thì e là oán khí có thể phủ khắp cái đồng cỏ Bắc Sơn này. Hay là giảm bớt đi.
Hoàng Phủ Chiến Văn suy nghĩ rồi nói:
- Vậy thì mười côn đi.
Tần Lôi vỗ vỗ vai hắn, nhẹ nhàng nói:
-Năm côn là được rồi, lúc đánh sẽ sắp xếp hai trăm người nhận thưởng quay về doanh trại.
Hoàng Phủ Chiến Văn thất kinh, nhỏ giọng nói:
- Điện hạ phải hết sức cẩn thận. Nếu như làm to chuyện thì không thể kết thúc rồi.
Tần Lôi híp mắt nói:
- Tuyệt đối không có sai sót gì, ngươi đi đi.
Hoàng Phủ Chiến Văn đành hành lễ rồi quay người bước đi.
Tần Lôi nhìn bóng gã rời đi mà sắc mặt trở nên nghiêm nghị. Phía sau có người tới gần choàng áo cho hắn. Tần Lôi không ngoảnh đầu lại, chỉ lạnh lùng nói:
- Mời Quán Đào tiên sinh đến chỗ ta.
Trước khi gặp Quán Đào thì hắn đi gặp một người khác.
Mã Lục vừa rời võ đài đã bị Chung Ly Khảm giữ lại, nói với y là Điện hạ cần gặpy rồi đưa y đến một gian phòng nhỏ ngồi đợi.
Không lâu sau, Tần Lôi đi tới, cởi áo choàng ra, Trầm Thanh nhanh chóng đón lấy.
Tần Lôi ngồi trên ghế nói:
- Ta không có nhiều thời gian, chỉ hỏi ngươi một câu, nếu như không muốn trả lời thì hãy đi chết đi.
Thoạt đầu, Mã Lục hơi biến sắc nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại vẻ bình thường nói:
- Điều gì mà tiểu nhân biết sẽ nhất định sẽ nói đúng sự thật.
- Ngươi là người của ai?
Mã Lục cười nói:
- Điện hạ nói giỡn rồi, tiểu nhân đương nhiên là người của Điện hạ và Thái tử điện hạ.
Tần Lôi lắc đầu, đứng dậy nóivới tên vệ sĩ bên cạnh:
- Chém đi.
Rồi đi về hướng cửa.
Vệ sĩ trước mặt hắn tiến lên, Mã Lục ngẩn người, tay chân run rẩy. Khi lưỡi đao hung ác chém xuống, Mã Lục thất thanh hô to:
- Khoan đã!
Tần Lôi dường như không nghe thấy, đã đi đến cánh cửa. Lưỡi đao sáng loáng chém thẳng xuống cổ y. Thậm chí y có thể cảm nhận được lưỡi đao lạnh buốt khiến bản thân nổi da gà. Trong nháy mắt, rốt cục Mã Lục đã cảm nhận được sự hiện diện của tử thần. Hắn phát hiện ra mình không kiên trinh như trong tưởng tượng.
- Ta là người của phủ Thái úy …
Hắn chưa dứt lời thì lưỡi dao sắc bén đã cứa vào da hắn, có chút máu phun ra, còn có cả nước tiểu. Cuối cùng thì Mã Lục cũng bị dọa đến mức không thể kiềm chế được.
Tần Lôi vẫn không quay đầu lại, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt Mã Lục.
Lúc Tần Lôi trở về gian phòng của mình, Quán Đào đã đợi ở đó. Y ngồi nghiêng ngả trên giường, đang tỉ mỉ gọt quả lựu một cách chăm chú. Thậm chí khi Tần Lôi bước vào, y cũng không ngẩng đầu lên liếc hắn một cái.
Tần Lôi thấy y như vậy, không hiểu tại sao lại bực tức trong lòng. Hắn đẩy một cái vào quả lựu mới gọt được một nửa, rồi thở phì phì ngồi trên giường, không nói gì.
Quán Đào cũng không nổi giận, khom lưng nhặt lấy quả lựu, dùng tay áo lau rồi tiếp tục gọt. Tần Lôi chau mày nhìn y, rồi lại giơ tay ra một cách dứt khoát rồi ném quả lựu đáng thương xuống đất.
Cuối cùng thì Quán Đào cũng ngẩng lên, y nhìn hắn một hồi rồi lại khom lưng nhặt quả lựu lên. Y cầm quả lựu đã nát, tỉ mỉ gọt bỏ những phần nát rồi lại gọt tiếp.
Nhưng Tần Lôi không cho y cơ hội này, lần thứ ba hắn vung tay cho quả lựu rơi xuống đất rồi đè lấy hai tay của y, không cho y cơ hội nhặt lên nữa..
Quán Đào phẫn nộ nhìn Tần Lôi chằm chằm, cuối cùng cũng từ bỏ ý định nếm thử. Y nghiêm túc nói với Tần Lôi:
- Thả ra đi.
Tần Lôi kiên quyết lắc đầu.
Quán Đào có cảm giác như hai tay bị kìm sắt kẹp lấy, đau đớn, cười nói:
- Hà tất phải thế? Mọi người đều đau lòng, thả ra là được rồi.
Tần Lôi kẹp chặt lấy tay y, giận dữ hét:
- Ma quỷ…
Chắc hẳn Quán Đào đau quá mức, nhưng y lại nói một cách ung dung:
- Là trong lòng ngài có quỷ. Ta chẳng qua là để ngài cảm nhận được sự tồn tại của nó thôi.
Tần Lôi ngổn ngang trăm mối, chán nản buông hai tay y ra, giọng nói nỉ non:
- Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu. Ta và ngươi không giống nhau. Hoàn cảnh sống của chúng ta không giống nhau, từ nhỏ chịu ảnh hưởng giáo dục cũng không giống nhau. Muốn ta coi thường tính mạng, tôn nghiêm, mong chờ những điều tốt đẹp quả là đau khổ.
Hắn vò đầu, dường như muốn lôi con ác quỷ biến mất khỏi đầu hắn.
Quán Đào thản nhiên nói:
- Điện hạ, bất kể là ngài chịu sự giáo dục ra sao, sống trong hoàn cảnh như thế nào, thậm chí bất kể là trong lòng ngài kiên trì với cái gì thì tất cả đều không quan trọng.
- Đến lòng kiên trì còn không quan trọng, vậy trên thế giới này còn gì quan trọng hơn?
Lần đầu tiên Quán Đào nhìn thẳng vào mắt Tần Lôi, ánh mắt gã trong veo dường như không một tia dơ bẩn. Quán Đào nhẹ nhàng nói:
- Là tiếp tục sống, sống có tôn nghiêm.
Tần Lôi đang định nói thì Quán Đào xua tay:
- Nghe ta nói hết, ta biết Điện hạ là người có trí tuệ, thường thì loại người này khó mà dùng lời để cảm hóa được. Họ sẽ đưa tất cả các đạo lý không thuận tai ngụy biện lên chín tầng mây. Ta hiểu ngài, bởi vì ta cũng là loại người này.
Tần Lôi không thể phủ nhận, thậm chí hắn ta rất ít khi bị mình thuyết phục.
Quán Đào đứng dậy với một vẻ trịnh trọng trước nay chưa từng có nói:
- Ở nước Tề, ngài đối đãi với ta như bằng hữu, ta cũng đối đãi với ngài như bằng hữu. Sau khi đến nước Tần, ngài coi ta là thầy, vậy ta phải thẳng thắn nói để ngài ít đi đường vòng.
Tần Lôi lặng lẽ không nói gì, Quán Đào nói tiếp:
- Điện hạ, không phải là khoe khoang, Quán Đào từ nhỏ tài năng hơn người, lại vì duyên tế hội, bái nhân vật bậc nhất thời đó làm thầy . Ân sư của ta là Thần cơ tiên sinh. Ân sư dạy ta học cách tung hoành, đạo trị quốc. Tự nhận thấy đã là nhân vật đứng đầu của thiên hạ, muốn xuống núi lập nên sự nghiệp. Tuy nhiên, ân sư không cho phép.
Tần Lôi biết Quán Đào xuống núi khi mười sáu tuổi, nhưng không ngờ lại còn có một quãng thời gian thế này, hắn nghe một cách nhập thần.
- Ân sư nói nghệ ta đã thành. Mong muốn ta theo người tu tập ba năm, ba năm này sẽ dạy ta cách làm người.
Nghĩ lại chuyện cũ, trên mặt Quán Đào có vẻ hối tiếc rõ ràng:
- Lúc đó, Lão sư giam ta ở trong phòng, không cho ta ra ngoài. Nửa đêm, ta muốn chuồn ra ngoài, không ngờ phát hiện thấy cửa sổ mở ra. Lúc đó, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện xuống núi, cũng không nghĩ đến việc vì sao cánh cửa lại mở.
Tần Lôi không nhịn được nói xen vào:
- Vậy cửa sổ là do ai mở? Quý sư hay là Lệnh sư huynh đệ?
Quán Đào gật đầu, tỏ ý khen ngợi nói:
- Lúc ở kinh thành, ta đã nói Điện hạ nhìn vấn đề có thể gãi đúng chỗ ngứa. Sau khi xuống núi, ta đã bị gió lạnh thổi, cũng muốn hiểu được tình tiết này. Ân sư trí tuệ hơn người, tuyệt đối không phạm những sai lầm nhỏ nhặt. Lúc đó, ta chỉ biết là Ân sư cố tình làm vậy nêncũng không còn mặt mũi nào quay về và xuống núi vào nước Tề.
Tần Lôi lắc đầu:
- Không phải là Quý sư, người đã nhìn ngươi trưởng thành từ nhỏ, với tính cách của ngươi, Ân sư hẳn là người rõ ràng nhất. Nếu như muốn giữ ngươi lại thì tuyệt đối sẽ không mở cửa. Còn không muốn giữ ngươi thì cũng không cần phải tốn lời với ngươi.
Quán Đào gượng cười nói:
- Chỉ tiếc là ta dùng ba năm nếm đủ đắng cay ngọt bùi mới nghĩ thông suốt được tình tiết này. Hẳn là sư huynh của ta đố kỵ, ôi, không nói nữa.
Y điều chỉnh một chút tâm tình rồi tiếp tục kể câu chuyện của mình:
- Nghĩ lại năm đó, khi ta xuống núi, đã cậy tài khinh người biết bao, tự cao tự đại biết bao. Bỗng chốc xuống núi lại đoạt giải quán quân hội thi thơ, xưng hùng câu đối, giải oan cho dân, đầy lòng chính khí. Ta là thầy cãi đầu tiên của Đại Tề, đấu tranh trên công đường. Một thời uy danh khắp chốn kinh thành, đường làm quan rộng mở.
Tần Lôi biết rằng tuy lúc này nói ra để phản bác lại mình nhưng nghĩ đây tất là ngày sống nhanh nhất trong cuộc đời Quán Đào.
- Lúc đó, ta tự cho mình là cao nhân số một Đại Tề,coi thường những người xuất thân bần hàn. Bắt đầu từ nhà cao cửa rộng, giành được niềm hân hoan, được tiến cử vào quan trường. Ta luôn huyễn tưởng giúp Hoàng đế mở rộng lãnh thổ, từ đó một bước lên trời. Cho nên đã không chút khách khí mà cự tuyệt vô số lời mời của quý tộc cao môn, vì thế mà bị bọn họ ghen ghét. Quyền trưng thu của triều đình mỗi năm nằm trong tay những người này, ta đương nhiên không thể nào gia nhập. Thậm chí Hoàng đế Thái hậu biết ta có tài, nhiều lần triệu ta vào cung kiến giá cũng bị ngăn cản. Lâu dần cũng đâm ra chán nản. Vì mưu sinh, lại thêm lòng không chịu cầu tiến, ta đã làm một số chuyện không hay, cuối cùng trở thành trò cười cho kinh thành.
Quan Đào nói một mạch, cổ họng hơi khô, Tần Lôi bưng nước cho y, y lắc đầu, có chút khàn giọng nói:
- Điện hạ, ta nói với ngài nửa cuộc đời trước của ta, không phải là vì muốn tưởng nhớ cái gì, càng không phải là vì để ngài chê cười, mà là vì muốn nói với ngài hai chữ.
Tần Lôi biết đây là tổng kết mà đại tài thất bại nửa đời trước với mình, nên thần thái chuyên chú lắng nghe, sợ sẽ để lọt một chữ.
Quán Đào giật mình nhìn Tần Lôi, thái độ của y trang trọng tới mức từ trước tới nay chưa từng có nói: