- Nếu đã là quy tắc, vậy thì phải có người quy định và giám sát, nếu ta không tuân thủ, sẽ bị người quy định và giám sát đuổi ra khỏi cuộc chơi, đến tư cách chơi cũng không có.
Quán Đào biết lời này của Tần Lôi đã chứng tỏ hắn thật sự đã lắng nghe, y cười nói:
- Vấn đề này ta đã ngẫm nghĩ rất lâu rồi. Đây là căn nguyên của vấn đề.
Sau đó y buông chân trên giường xuống, sóng vai ngồi với Tần Lôi, nói nhỏ:
- Trước tiên trả lời vế sau đã, quan viên thân sĩ của Cử quốc , hào môn đại tộc, thậm chí đến Hoàng gia các ngài, đều là người giám sát chấp hành.
- Về phần do ai quy định thì thoạt đầu ta tưởng là Hoàng quyền, hoặc là vài người nắm quyền lực đất nước. Nhưng tìm tòi nghiên cứu thì lại phát hiện ra rằng cho dù là những người nắm quyền binh trong tay mà đi ngược lại quy tắc này cũng sẽ bị người giám sát khác lật đổ.
Tần Lôi suy tư một chút rồi hỏi:
- Nếu tất cả giám sát làm trái với quy tắc thì sao?
Quán Đào điềm nhiên nói:
- Vậy thì sẽ bị tất cả người trong cuộc chơi này đuổi khỏi. Lễ nghĩa suy đồi, giang sơn đổi sắc.
Trong lòng Tần Lôi dần hiểu ra, hắn nghĩ đến Mã tiên sinh và Ân tiên sinh, trầm ngâm nói:
- Đây là bản thân quy tắc phát huy tác dụng, cái gọi là Thiên đạo.
Quán Đào kinh ngạc nhìn Tần Lôi, một hồi sau lẩm bẩm nói:
- Vốn tưởng rằng ngài không hiểu gì, không ngờ ta đã xem thường ngài rồi.
Y tự giễu:
- Những năm qua, vì viết “ Sớ thay đổi Tề quốc” mà ta đã đi rất nhiều nơi, tiếp xúc với rất nhiều người, mở mang tư tưởng, mới hiểu được đạo lý này. Không ngờ chỉ có một chút mà ngài đã tỉnh ngộ.
Tần Lôi ngại ngùng nói:
- Ta tùy tiện nói vậy thôi, cho dù nói đúng cũng là đứng trên vai ngươi, không có gì tài giỏi cả.
Quán Đào cười ha ha nói:
- Xem ra ngài đã buông tha rồi.
Tần Lôi cúi người nhặt quả lựu kia lên, cẩn thận bóc chỗ đã nát, rồi bóc lớp vỏ cuối cùng đi, để lộ ra phần hạt màu hồng. Mặt mày hắn trở nên tươi tỉnh nói:
- Nếu như vẫn không buông tha, vậy thì không cần thiết phải buông tha rồi.
Quán Đào đứng dậy nghiêm mặt nói:
- Điện hạ hãy ghi nhớ, thiên địa âm dương đều có giáo lệnh. Tạo ra Đại đạo xoay vần, người thuận sẽ tồn tại, kẻ nghịch tất chết.
Tần Lôi cũng đứng dậy, hai tay cầm quả lựu dâng lên, tuy hình dạng không còn nguyên vẹn nhưng vẫn là một quả lựu trong suốt, mê hoặc lòng người.
Quán Đào cười nhận lấy, rồi lại đưa cho Tần Lôi, nói:
- Cái này vốn là cho Điện hạ.
Tần Lôi cầm lấy quả lựu, cung kính nói:
- Mời tiên sinh chỉ giáo.
Quan Đào mỉm cười nói:
- Người ta đều là mai lan trúc cúc, còn ta lại là cây lựu cô độc.
Tần Lôi “A” một tiếng. Trong lòng thầm nghĩ vị tiên sinh này quả nhiên cách thưởng thức có phần khác người.
Quán Đào thản nhiên nói:
- Hồi trẻ, ta yêu cây lựu nở hoa giữa mùa hè, những chùm hoa đỏ rực nghênh đón ánh mặt trời, hiên ngang giữa trăm hoa lụi tàn. Khí phách ấy khiến ta cảm thấy yêu nó.
Rồi y lại cảm thán nói:
- Nhưng hiện tại, ta lại yêu sự dẻo dai của cành lựu, nó có vẻ kiệt xuất mà không khô cằn của mai, yêu vẻ tươi đẹp mà không mất đi lòng đôn hậu của lá. Có sự tươi mát, mềm mại dịu dàng của liễu. Quả thật cây lựu đã hội tụ mọi vẻ đẹp của liễu.
Y hỏi tiếp:
- Điện hạ, ngài biết có mấy loại hoa lựu không?
Tần Lôi suy nghĩ một lát rồi nói:
- Hình như là hai loại, một loại là đơn lớp, còn một loại nhiều lớp.
Quán Đào cười nói:
- Đúng vậy, vậy ngài chắc hẳn phải biết loại nào có thể kết thành trái lựu đang ở trong tay ngài.
Tần Lôi cười khổ nói:
- Chắc là loại một lớp, xem ra lựu cũng rất được coi trọng.
Quán Đào gật đầu nói:
- Đúng, bởi vì vào kỳ nở hoa, hoa nhiều lớp sẽ nở rộ, kiệt quệ tinh hoa, không có tinh lực dồi dào.
Nói rồi, y liền làm ảo thuật đưa ra một quả lựu hoàn mỹ khác, lớp vỏ dày bao lấy lớp ruột bên trong, cơ bản không nhìn thấy tinh hoa bên trong.
Quán Đào nâng quả lựu lên, thản nhiên nói:
- Đến ngày mặt trời gay gắt nhất cây lựu cũng dám miệt thị, đến mùa thu lại đâm hoa kết trái, ngài biết vì sao không?
Tần Lôi suy nghĩ trong chốc lát, trầm ngâm nói:
- Bởi vì trải qua một thời gian phơi nắng chói chang của mùa hạ dài dằng dặc, gió táp mưa sa, lựu đã hiểu được sự uy phong của đất trời, hiểu được rằng chỉ có như vậy mới có thể giữ được sự mềm mại của mình.
Quán Đào lắc đầu nói:
- Lý giải như vậy thì xem thường lựu rồi.
Tần Lôi hiếu kỳ nói:
- Vậy tiên sinh nhìn nhận thế nào?
Quán Đào cười nói:
- Lựu là cây phú quý, quý nhân trong hoa. Ngài xem, mùa xuân trăm hoa đua nở, nó hiểu được nếu lúc đó xuất hiện thì vô cùng trắc trở nên đã lặng lẽ tích tụ sức mạnh. Tới mùa hạ, khi trăm hoa run sợ trước sấm sét, dầm mưa dãi nắng, nhưng lựu lại hiểu mưa nắng là thứ trời ban, nên nó đã mặc sức đua nở mà vẫn bình an vô sự. Gió thu thổi đến, nó liền biết được trời đông giá rét, không chút do dự lột bỏ lớp hoa cao quý, choàng lên mình lớp vỏ dày. Vì thế, nó đã bình yên vượt qua mùa đông. Cứ như vậy, năm nối năm, quan sát ý trời, thuận thời hành động, sao có thể xảy ra họa trước mắt được?
Cuối cùng, y nói lời đầy thấm thía:
- Quý nhân phải học nó đó.
Tần Lôi khom người thụ giáo.
Cuộc trò chuyện ý tứ sâu sa của hai người đã bị tiếng gõ cửa của Trầm Thanh làm gián đoạn. Tần Lôi một lần nữa cúi rạp người xuống chào Quán Đào, chân thành nói:
- Tạ ơn tiên sinh đã dạy ta, Tần Lôi hiểu rồi.
Quán Đào không né tránh mà cười nhạo nói:
- Chủ ý của Điện hạ là chính,nếu không phải là trong lòng đã đồng ý với ý kiến ngày hôm qua của ta, vậy sao có thể làm theo lời ta nói.
Sau đó y than thở:
- Thái độ ngày hôm nay của ngài chẳng qua là muốn để mình tâm an một chút mà thôi.
Tần Lôi đứng dậy, cười xán lạn nói:
- Sống ở đời, chỉ cầu hai chữ “ tâm an”.
Thời khắc đó, thần thái của hắn giống như lão đại thần thánh trong lòng Quán Đào.
Đến khi y lấy lại tinh thần thì Tần Lôi đã lặng lẽ rời khỏi.
Trầm Thanh bẩm báo với Tần Lôi là Hoàng Phủ Chiến Văn tới.
Lúc Tần Lôi nhìn thấy Hoàng Phủ Chiến Văn, phát hiện thấy vị tướng quân uy vũ này giống như con kiến bò trong chảo lửa, đi tới đi lui.
Tần Lôi tiến đến, cười nói:
- Hoàng Phủ Tướng quân chớ đi tới đi lui như thế nữa, ta thấy chóng mặt rồi.
Hoàng Phủ thấy Tần Lôi đã đến, vội vàng tiến đến trước hành lễ, hoảng loạn nói:
- Điện hạ, không xong rồi, chưa đánh đến ba phần, một số người đã không đàn áp nổi rồi.
- Hoàng Phủ Tướng quân cứ ngồi xuống từ từ nói, xem bổn Điện hạ có thể giúp được ngươi việc gì.
Hoàng Phủ Chiến Văn trợn tròn mắt đáp:
- Lẽ nào Điện hạ không quan tâm đến sao?
Tần Lôi ngồi bên cái bàn dài cảm thấy khó hiểu:
- Người là người của ngươi, là do ngươi đánh, có liên quan gì đến bổn Điện hạ?
Hoàng Phủ Chiến Văn biết mình bị đùa giỡn, tức giận nói:
- Chẳng lẽ Điện hạ coi Chiến Văn là trẻ lên ba sao?
Tần Lôi cũng không tức giận, chỉ híp mắt nhìn gã, nhẹ giọng nói:
- Vậy Hoàng Phủ Tướng quân coi bổn Điện hạ là trẻ lên mấy?
Hoàng Phủ Chiến Văn nghe vậy nghẹn họng, ấp úng không nên lời.
Tần Lôi đưa tay phải vuốt ve cái chặn giấy trên án, nhẹ giọng nói:
- Hoàng Phủ Chiến Văn, 37 tuổi, đứng đầu quân Hoàng Phủ, 14 tuổi tòng quân, xung phong đi đầu mỗi trận chiến, đứng mũi chịu sào. Bởi có công nên được thăng lên làm Việt kỵ giáo úy Cấm quân, một trong tám Cấm vệ quân. Trị quân nghiêm minh, thương lính như con, làm cho quần chúng tin phục. Nghe nói một lần Bệ hạ đến Việt kỵ binh của ngươi tuần tra, phát hiện toàn doanh trại uy phong đáng sợ, quân dung chỉnh tề, không vì Thiên tử đến mà hoảng loạn. Bệ hạ lúc đó còn khen ngươi giỏi hơn Chu Á Phu thời nhà Hán. Nghĩ lại nếu không phải vì việc này, chức Cấm quân Phiêu kỵ Tướng quân cũng không thuộc về ngươi.
Hoàng Phủ Chiến Văn cười khổ nói:
- Thì ra Điện hạ đã điều tra mạt tướng rồi.
Tần Lôi ôn hòa cười nói:
- Xin hỏi một vị tướng quân như vậy thì sẽ điều binh thế nào?
Hoàng Phủ Chiến Văn vẻ mặt xấu hổ nói:
- Nam tử không nói tới oai hùng năm đó, mạt tướng đã thế suy sức yếu, mặt trời sắp lặn, không điều nổi binh rồi.
Ánh mắt Tần Lôi trở nên ấm áp :
- Nếu Tướng quân đã không thể điều binh vậy giao Ấn tín bảo kiếm ra đi. Bổn Điện hạ sẽ tiễn ngươi về kinh dưỡng lão!
Hoàng Phủ Chiến Văn vốn khom người, nghe vậy không nhịn được đã đứng thẳng, râu tóc dựng đứng, trừng mắt nhìn Tần Lôi nói: