Chương 89: Gậy gộc mạnh đến đâu cũng phải sợ phác đao
Tại đồng cỏ Bắc Sơn, trong cái thành đất, phía đông bắc của doanh trại vệ binh Thái tử.
Lúc này đã là nửa đêm, nhưng lại ầm ĩ như chợ bán đồ ăn. Chỉ là nơi này đầy những tiếng quát mắng, tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc thét thanh.
Khiến chúng ta hồi tưởng lại nửa canh giờ trước.
Những người tức giận buổi sáng đã trở về doanh trại, cảm thấy bị mất mặt mũi nên càng nghĩ càng tức giận. Cuối cùng mấy tên tai to mặt lớn đã hợp sức tính kế, quyết định đêm đến sẽ tiến đến doanh trại đông bắc trút giận.
Thế là tiếng kẻng giờ tý đã qua, những tên cầm đầu này đã khăn gói, mang theo các loại vũ khí sắc bén tiến đến doanh trại vùng đông bắc. Chúng hùng hổ phá cửa xông tới, gặp người thì đánh, thấy đồ thì đập.
Đám kiêu binh này mặc dù đánh trận không còn dùng được, nhưng đánh nhau lại là người trong nghề. Các binh sĩ đang trong giấc mơ còn chưa tỉnh, vừa đứng dậy đã bị gậy gộc đánh ngã xuống giường. Bên trong loại gậy gộc này là gỗ to bằng cánh tay nhỏ thô cứng, bên ngoài là thép gai, chỉ cần một gậy da tróc thịt bong nhưng lại không đả thương tính mệnh. Ít bị vạ hơn so với khi dùng lưỡi đao sắc bén. Nó là công cụ yêu thích nhất dùng trong khi gây lộn đánh nhau.
Năm mươi người trong doanh trại này, hầu hết những người tham gia yến tiệc hôm nay đã say bí tỉ. Mấy tên không say cũng không thể đánh lại một đám ác lang, chúng bị ném xuống đất, quyền cước gậy gộc cùng nhau nện xuống, còn thê thảm hơn đám người đã say.
Sau khi đám ác lang càn quét doanh trại đầu tiên xong, chúng lại gào thét xông tới doanh trại thứ hai. Động tĩnh mà chúng gây ra ở doanh trại thứ nhất đã kích động đến binh sĩ lân cận. Các binh sĩ chưa kịp mặc quần áo đã cầm gậy gộc từ mấy doanh trại lao ra, vừa lúc chống lại binh lính càn quấy đang kêu gào.
Sau khi hai bên đụng nhau đã tức giận chửi mắng, đồng thời vung côn bảng mạt sát lẫn nhau. Nếu lắng nghe tiếng chửi mắng một cách tỉ mỉ thì có thể nghe ra hai bên có khẩu âm không giống nhau..
Lúc đó, quân Tần dựa vào quê quán mà phân doanh trại. Như vậy, đồng hương đồng tộc sẽ dễ dàng cho việc quản lý, trên chiến trường lại có thể phối hợp ăn ý với nhau, rất nhiều mặt lợi. Nhưng có một điểm không hay, đồng hương đồng tộc quá mức đoàn kết, chỉ cần một chút xung đột với doanh trại bên ngoài là ẩu đả. Trong bốn đội quân cấm vệ đều tồn tại vấn đề này. Phủ Thái úy cũng không có cách nào giải quyết, chỉ có thể dùng hình phạt nghiêm khắc để áp chế. Đội quân có quy đinh nghiêm ngặt còn dễ nhưng giống quân dự bị trong vệ quân Thái tử, từ trước tới nay không đếm xỉa gì đến phép tắc của phủ Thái úy, đánh nhau ẩu đả như cơm bữa, có lúc hơn một nghìn tên đánh nhau cũng không phải là hiếm thấy.
Với phản ứng nhanh nhạy của các huynh đệ doanh trại phía đông bắc, bất kể là người nào sáng có uống rượu hay không, cứ xuống giường là lấy gậy gỗ ra, xông tới một cách có trật tự, nhập vào đoàn chiến. Doanh trại phía đông bắc ngoài năm mươi người đã bị gọt tróc thì còn dư năm mươi người. Về số lượng thì chiếm một chút ưu thế hơn, lại thêm tác chiến trên sân nhà, cùng chung mối thù, dần dầnđã xoay chuyển thế cục.
Vào lúc này, trong đám phạm nhân bại kế tiếp, có người hô to:
- Mẹ nó! Ông đây liều mạng với các ngươi.
Nói xong, hắn lôi ra một thanh đao sừng trâu sáng loáng, không chút do dự đâm vào bụng các binh lính doanh trại đông bắc. Cùng lúc đó, có mấy tên trong đám phạm nhân cầm đao lao tới, đâm vào các binh sĩ của doanh trại.
Quân sĩ trong doanh trại đông bắc thấy đối phương động đao, lập tức đỏ mắt. Người trong doanh trại đã tiến vào ôm lấy phác đao rồi chia cho người bên cạnh.
Gậy gỗ dù có tốt đến đâu cũng không thể sánh với lưỡi đao sắc bén. Quân sĩ trong doanh trại đông bắc vốn là đao thuẫn binh. Lúc này đao đã tới tay, ngay lập tức đã đổi ngược tình thế. Đao phong cuồn cuộn.
Lúc bọn họ chuẩn bị nổi trống kích thích tinh thần quân sĩ, đả thương đám người này thì một tiếng quát vang lên, bốn bên xuất hiện vô số ngọn đuốc. Năm trăm thân binh vũ trang cầm cung nỏ trong tay, trường đao dắt lưng bao vây nơi này.
Một tên thân binh trong trang phục hiệu úy đã xông ra, đứng giữa hai ben đang hoảng loạn quát to:
- Phụng lệnh Tướng quân, lệnh cho các ngươi lập tức tước bỏ vũ khí đầu hàng, bằng không giết không tha!
Nói xong tay phải y giơ lên cao, thân binh Tướng quân bốn phía soàn soạt cầm nỗ tiễn, mặt không chút biểu cảm hướng về đồng đội.
Dưới năm trăm mũi tênlóe sáng, hai bên đang như điên dại lập tức buông vũ khí trong tay xuống, giơ tay đầu hàng.
Chỉ là cuộc ẩu đả giữa hơn tam trăm người, dùng năm trăm khống chế có vẻ trứng chọi đá. Có không ít người thừa dịp hỗn loạn lén trốn đi.
Vị hiệu úy kia lại thu tay về,làm một động tác vung tay. Mấy tên thân binh ném thừng vào trong trận, vị hiệu úy nghiêm nghị nói:
- Tự trói!
Trong trận ẩu đả, hai bên nếu đã bỏ lại vũ khí thì cũng mất đi lòng dũng cảm. Có người ngoan ngoãn nhặt sợi dây thừng lên, để người phía sau trói mình lại, người phía sau cũng làm tương tự như vậy. Một sợi dây thừng không ngờ lại có thể trói được tám người. Cuối cùng các thân binh tiến lên trói những người còn lại rồi đưa đến võ đài.
Trận kịch khôi hài này cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tần Lôi. Trên thực tế,bình thường hắn không dễ ngủ, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng không thể ngủ nổi. Nhưng trên giường bạt trong doanh trại này, dù gọi thế nào cũng không dậy. Dù cho hôm nay, tất cả mọi chuyện từ giờ dần đến giờ tý đều do một tay hắn đạo diễn.
Mãi đến giờ mão, Tần Lôi đột nhiên tỉnh dậy, rồi ra ngoài doanh trại. Lúc này, mặt trời vừa nhô lên ở phía đông, mặt trăng còn chưa kịp lặn tạo ra cảnh tượng nhật nguyệt cùng hiện.
Sau khi rửa mặt, dùng chút điểm tâm xong, Tần Lôi mới thong thả bước tới doanh trại chủ soái.
Nơi đó, Hoàng Phủ Chiến Văn sau một đêm không ngủ đã biến thành mắt thỏ. Gã nhìn thấy Tần Lôi sắc mặt rạng rỡ, tinh thần sảng khoái tiến vào, trong lòng thầm than mình mệnh khổ. Gã đứng dậy hành lễ với Tần Lôi:
- Điện hạ, danh sách chuẩn bị tẩy trừ lần này đã được sửa lại rồi, mời ngài xem qua.
Một phụ tá bên cạnh nhanh chóng dâng mảnh giấy trên bàn cho Tần Lôi.
Tần Lôi nhận lấy, đưa mắt nhìn qua, không khỏi kinh ngạc nói: