Trên mảnh giấy vuông vắn có viết tên người bằng kiểu chữ Khải nhỏ. Mười dòng ba mươi cột với ba trăm cái tên.
Tần Lôi đưa mảnh giấy cho thân binh, đi đến chỗ ngồi chính giữa, trầm ngâm nói:
- Liệu có ảnh hưởng lớn quá không?
Hoàng Phủ Chiến Văn đứng dậy hành lễ nói:
- Có thể điện hạ không biết, từ năm mươi năm trước, Bệ hạ thành lập vệ quân Thái tử. Theo quy củ, khi tân hoàng đăng cơ, Thái tử vệ đương nhiên sẽ được thăng lên làm Hoàng thành Cấm Vệ quân, ý nghĩa phi phàm. Cho nên đại nhân các nơi theo lệ cũđều phải xếp vào đó cơ sở ngầm. Sau đó, hình thức chuyển đổi đột ngột, đều nói chúng ta không có tương lai. Những cơ sở ngầm này cũng không có tác dụng, nhưng đã gia nhập quân đội thì chưa đến niên hạn cũng không được ra.
Tần Lôi cười nói:
- Những người này tâm tình phiền muộn, thường hay sinh sự. Nếu ngươi không quản giáo, hậu quả sẽ thành ác bá cường hào, đúng chứ?
Hoàng Phủ Chiến Văn xấu hổi:
- Bị Điện hạ bắt đúng lỗi, Chiến Văn quả thật không thể thoái thác trách nhiệm.
Tần Lôi lắc đầu:
- Chuyện quá khứ không cần nhắc lại nữa. Đã phát quân báo cho phủ Thái úy chưa?
Hoàng Phủ Chiến Văn gật đầu nói:
- Vừa phát, trong hai mươi ngày hồi âm đã là không tồi rồi.
Tần Lôi cười nói:
- Hai mươingười chết, một trăm tám mươi người bị thương nặng, từng đó cũng đủ cho chúng ta uống một bình rồi.
Hoàng Phủ Chiến Văn trong lòng xót xa cho kẻ trộm thuyền lầm cả đời, chỉ có thể cười khổ:
- Trời có sụp xuống thì vẫn có Điện hạ chống đỡ.
Tần Lôi đứng dậy cười ha ha:
- Nói hay lắm, ngươi hãy để trong bụng, bổn Điện hạ sẽ không để người của mình bị tổn hại.
Từ trước đến giờ, Hoàng Phủ Chiến Văn chưa từng thấy người nào trơ tráo như thế. Ngày hôm qua còn nói “không cần sự trung thành, tín nhiệm của ngươi, chỉ cần ngươi nghe lời là được”. Kết quả, sau khi kéo mình lên thuyền trộm đã đổi thành “người của ta”.
Trong lòng gã oán giận, nhưng bất kể thế nào cũng không dám đắc tội một lần nữa với vị tiểu gia này. Dù sao Hoàng Phủ gia là danh gia vọng tộc. Không đến thời khắc cuối cùng thì không hoàn toàn nghiêng về bên nào, tạm thời đứng về bên tiểu gia ẩn mình cũng tốt.
Hạ quyết tâm, thái độ của gã càng ngày càng cung kính.
Lúc này, một thân binh đi đến, quỳ xuống báo:
- Khởi bẩm Điện hạ, Tướng quân, đã tóm gọn người trong danh sách, không để ai lọt lưới.
Tần Lôi cười gật đầu. Hắn biết Hoàng Phủ Chiến Văn khó tránh khỏi mượn cơ hội gạt bỏ mình, nên không dây dưa vấn đề này, phóng khoáng giúp người ta gánh nạn.
Buổi trưa trên võ đài, mặt trời chiếu xuống ánh nắng chói chang.
Một đám đao phủ mặc đồ màu đỏ, ưỡn ngực nắm đại đao, mắt hướng về mấy nghìn quân sĩ đang đứng dưới võ đài.
Mấy nghìn người trên võ đài lặng ngắt như tờ. Bầu không khí ngưng đọng dị thường. Đêm qua, đám quân sĩ này đêm qua đều nghe thấy tiếng hò hét ở doanh trại phía đông bắc, biết được đám đại gia kia sẽ tìm đến doanh trại đông bắc quấy rối. Dù sao cũng không phải là loại người tốt đẹp gì, nên họ cũng mặc kệ không quan tâm.
Nhưng sự việc xảy ra sau khi tỉnh dậy ngày hôm nay không ổn. Thân binh Tướng quân đến doanh trại bắt người, nghe nói là lùng bắt kẻ chạy trốn hôm qua. Nhưng rất nhiều người không can dự đến cuộc ẩu đả hôm qua cũng bị bắt. Vốn là đám quần chúng kích động, nhưng lúc binh sĩ phát hiện ra người bị bắt cơ bản đều là nhân vật hoành hành ngang ngược ngày thường, bọn họ cũng im lặng.
Vẻ trầm lặng này kéo dài mãi đến buổi chiều, mấy nghìn quân sĩ đã dùng cách này để biểu đạt tâm tình của mình.
Lúc Hoàng Phủ Chiến Văn và Tần Lôi cùng xuất hiện trên võ đài, mấy nghìn đôi mắt nhìn chằm chằm về phía hai người. Ánh mắt ẩn chứa nỗi sợ hãi, có sự phục tùng, thậm chí có cả sự chờ đợi.
Đợi hai người họ ổn định, Giáo úy trực ban đã cao giọng nói:
- Lễ!
Mấy nghìn người đồng loạt đặt tay ngang ngực cùng hô lên:
- Đại Tần vạn tuế, Bệ hạ vạn tuế, Điện hạ thiên tuế.
Hoàng Phủ Chiến Văn nhìn Tần Lôi, Tần Lôi gật đầu. Hoàng Phủ Chiến Văn liền bước lên trên, đứng ở trung tậm võ đài, giọng hùng hồn nói:
- Đêm qua giờ tý, doanh trại đông bắc đã xảy ra một vụ ẩu đả rợn người. Hậu quả là 21 người chết, 103 người bị thương.
Tất cả im lặng, chỉ có tiếng của Hoàng Phủ Chiến Văn gầm gừ:
- Đây không phải là quân địch tập doanh, mà là hậu quả của việc một nghìn tên súc sinh điên rồ không chút tình đồng đội, rút đao chém giết lẫn nhau. Nếu không phải kịp thời ngăn chặn, ai biết được là còn gây ra thảm kịch thế nào nữa?
Đám quân sĩ dù ít dù nhiều cũng đều biết tình hình lúc đó. Ngày trước có vô số các cuộc ẩu đả, nhưng hiếm khi nghe thấy náo loạn đến mức giết người như bây giờ. Lúc này, không ít kẻ nghe xong đã hãi hùng khiếp vía.
- Để xảy ra chuyện này, Điện hạ rất tức giận! Ban cho bổn tướng bội kiếm, nghe lệnh bổn tướng.
Gã nghiêm nghị nói tiếp:
- Tại hiện trường ngày hôm qua đã bắt được tám trăm bảy mươi người, ngoài ra có ba mươi tên giết người bỏ trốn. Hôm nay toàn bộ đã bị bắt về quy án. Nhân chứng vật chứng đủ cả, không thể chối cãi.
Tiếng nói vừa dứt, hơn một trăm thân sĩ hung thần ác sát đã đè bốn mươi tên mình đầy thương tích xuống.
Hoàng Phủ Chiến Văn rút thanh bảo kiếm phú quý bên hông ra, giơ ra trước ngực, cao giọng nói:
- Điều thứ ba trong quân luật Đại Tần, phải đánh kẻng điểm ban đêm, lười mà không đánh, làm trễ việc quân, ai phạm xử trảm! Hôm nay Ngũ hoàng tử Điện hạ nhân từ, bảo kiếm Thái tử cầu tình, kẻ cầm đầu, chưa giết người phạt tám mươi trượng, loại khỏi doanh trại, trả về quê.
Các binh sĩ dưới đài đều biết mười bảy cấm luật, năm mươi bốn tội trảm, nhưng trong Vệ quân chưa từng có ai nghiêm túc chấp hành. Lúc này nghe thấy thật sự phải chấp hành luật, không khỏi cảm thấy buốt lạnh sau đầu, giống như quỷ sứ cầm đại đao đang đứng cạnh mình vậy.
Hoàng Phủ Chiến Văn gằn từng chữ:
- Giết người bị xử trảm!
Rồi vung thanh bảo kiếm lên.
Đao phủ phía dưới đài giơ đại đao lên cao, đồng thanh hô vang:
- Trảm!
Cùng lúc, thanh bảo kiếm chém xuống, máu tươi phun ra, bốn mươi cái đầu rơi xuống đất.
Các binh sĩ miệng câm như hến. Từ lúc tòng quân, ngoài việc đánh nhau ra, bọn họ chưa từng thấy qua một giọt máu. Thậm chí có người sợ hãi ngất đi.
Tần Lôi vẫn yên lặng quan sát phía sau Hoàng Phủ Chiến Văn, thấy mười mấy cái đầu bay ra khỏi cổ, con ngươi co lại rồi liền khôi phục bình thường.
Dường như Hoàng Phủ Chiến Văn bị cảnh máu me này gợi nhớ đến ký ức ngày xưa. Gã nhìn các binh sĩ hoảng sợ dưới đài, lạnh lùng nói:
- Bắt đầu từ ngày hôm nay, Thái tử Vệ quân phải nghiêm ngặt chấp hành mười bảy cấm luật, năm mươi bốn tội trảm.
Máu của mấy chục người càng lúc chảy ra càng nhiều, cuối cùng chảy đến chân các binh sĩ đứng ở hàng trên, nhuộm đỏ giày vải bọn họ.
Mấy chục cái đầu rơi xuống đất, mấy trăm kẻ bị điều về quê, đổi lại là tiếng kẻng giờ Dậu ngày hôm sau, tất cả các binh sĩ như kẻ phát điên chạy về phía sàn vật. Chưa đến một khắc đã tập kết xong.
Trên võ đài có để một chậu than, trong không khí còn đâu đó mùi tanh tanh của máu. Sắc mặt Tần Lôi không chút biểu cảm nhìn về đội quân trầm lặng dưới đài, nhẹ giọng nói với Hoàng Phủ Chiến Văn:
- Hình như đã uốn nắn quá tay rồi.
Hoàng Phủ Chiến Văn trầm giọng nói:
- Không sao, chỉ cần thưởng phạt phân minh, sĩ khí sẽ quay trở lại.
Trong lòng Tần Lôi biết rõ sự độc ác của mình kém kém xa so với quan quân thời đại này, nên không nhiều lời nữa.
Mấy nghìn người cứ yên lặng đứng đó, đến khi chậu than từ từ tắt lịm, mặt trời mọc lên, Hoàng Phủ Chiến Văn mới nói:
- Từ hôm nay trở đi, tiến hành huấn luyện đội ngũ cả ngày, thời gian một tháng. Hiện tại quy định nửa canh giờ cho bữa điểm tâm, sau đó bắt buộc phải trở lại võ đài, kẻ nào vi phạm, xử theo quân luật!
Quân luật thứ hai của Đại Tần là gọi danh không đáp, đến giờ không có mặt, tự đổi quân luật là tội coi nhẹ việc quân, ai phạm xử trảm.
Các binh sĩ nhanh chóng giải tán, quay về doanh trại. Nửa canh giờ sau, toàn bộ đã trở lại võ đài, khôngmộtai đến muộn.
Mệnh lệnh của Hoàng Phủ Chiến Văn lấy đội làm đơn vị, phân tán ra, do một số người mặt mũi xa lạ dạy bảo.
Ngày huấn luyện đầu tiên là tác phong, yêu cầu rất đơn giản, ngẩng đầu, ưỡn ngực, hít vào, thở ra, sau đó đứng nghiêm trang có thể coi là đạt.
Người chỉ huy yêu cầu họ cứ mười người xếp thành một hàng, đứng ngay ngắn chỉnh tề. Mỗi nhóm có một người chỉ huy, quay lại dò xét.
Lúc đầu, trong lòng bọn họ cười nhạo những người chỉ huy này, làm trò bịp bợm lừa trẻ con, có ai mà không biết đứng chứ? Nhưng không bao lâu sau đã có người cảm thấy cả người không tự nhiên, cử động nhẹ liền bị chỉ huy tàn độc quất một roi, hung ác quát:
- Các ngươi chưa ăn cơm tối sao, đứng cũng không thẳng?
Tình cảnh này xảy ra khắp ngõ ngách võ đài. Cùng một động tác, cùng một câu mắng chửi, khiến vài tên nấp phía gốc cây xa xa cười đắc ý..
Một tên mặt đầy sẹo cười mắng:
- Đám tiểu tử này không thể thay đổi cách nói sao? Con bà nó, mặt trời nhô cao rồi còn cơm tối?
Tần Lôi ngồi trên ghế ôm bụng cười, một hồi sau mới nói với tên nam nhân bên cạnh:
- Ai bảo ngươi hôm qua nói một chữ cũng không được lệch đi? Ngươi xem, người của Trầm Thanh không phạm lỗi này.
Trầm Thanh đứng bên phải xanh mặt, trầm giọng nói:
- Nhưng thuộc hạ cũng không bắt bọn họ mô phỏng dáng đi của mình!
Bởi vì trên đường đi, ngồi trên lưng ngựa chân bị mài mòn khiến cho Trầm Thanh gần đây đi đứng khệnh khạng như hình chữ bát.