Lại nhìn gương mặt buồn ngủ của Chung Ly Khảm. Thì ra đêm qua Tần Lôi dạy cho hai người một ít nội dung chính, lại ra lệnh cho họ tự dạy cho cấp dưới, sau đó thì đi về ngủ.
Hai người Trầm Thanh cùng Chung Ly Khảm đều đã đọ sức tại Thư Hương Các, tự nhiên lúc này đều nghĩ rằng sẽ đấu với nhau trước mặt điện hạ. Vì vậy mà cả hai đều huấn luyện hết sức nghiêm khắc thậm chí còn căn dặn thuộc hạ không được thay đổi bắt cứ điều gì. Cả hai khiến cho đám thủ hạ không dám sửa một câu nói hay động tác.
Lúc này vệ sĩ đưa tới một tấm vải dầu, Chung Ly Khảm tiếp lấy, vừa nhìn, nói với Tần Lôi:
- Điện hạ, là thư của thái tử điện hạ.
Tần Lôi nhận lấy, phất tay để mọi người lui xuống mới xé mở, lấy ra thư đọc lên. Thái tử biết hắn không có học vấn, cũngkhông nói bóng gió màviết thẳng ý chính. Tần lôixem và thầm nghĩ Thái Tử đúng là cẩn thận tỉ mỉ.
Trên thư đầu tiên là hỏi han tình hình của hắn, sau đó nói về chuyện trong kinh, như nhà mẹ đẻ của quý phi không có động tĩnh gì. Theo thái tử suy đoán, hẳn là chiến sự căng thẳng, Thái Úy không muốn nhiều chuyện. Hắn nhắc nhỏ Tần lôi lợi dụng thời gian quý báu này, nhanh chóng luyện được một đội tinh binh để tự bảo vệ mình.
Trên thư còn nói về chiến sự nơi tiền tuyến, tháng trước quân đội Đại Tần đã công phá phòng tuyến biên giới của quân Tề. Sau đó lập tức tiến nhanh như bão táp, chia binh ba đường, lấy lại đất đai cắt nhượng năm đó , trong nước dân tâm phấn chấn. Hiện tại quân đội đang gấp rút nghỉ ngơi và hồi phục, chuẩn bị tháng tám dốc toàn lực đánh vào nước Tề. Thái tử còn nói qua đại hoàng tử dẫn một cánh quân tiên phong, lập công lao lại lớn, nên ngày càng kiêu ngạo.
Tần Lôi vừa xem vừa cười hắc hắc, xem ra lão nhị ngồi không yên rồi. Hắn gấp thư lại, cất trong người, hắn cũng không vì lão nhị mà lo lắng. Hắn vẫn còn một cái đầu của một quan tòa.
Sau khi trở về, lão đại cùng Thái úy nhất định không tha cho mình, lão tam lão tứcũng có chút vấn đề với mình. Mình về kinh được mấy ngày, lại gặp nhiều kẻ thù như vậy, hẳn là phải cảm tạ ý tốt của tên nhị ca. Cho dù có ngu cũng không tin, thái tử lại không biết lão tứ sắp xếp người vào đông cung.
Tần Lôi chửi thầm một tiếng, Hoàng Phủ Chiến Văn bị hắn dùng đao bức phải bước lên thuyền giặc. Có thể Tần Lôi lại bị thái tử lừa lên thuyền. So với Hoàng phủ Chiến Văn còn không bằng.
Đêm qua hắn cùng Quán Đào , Trầm Lạc mật đàm. Quán Đào cùng Trầm Lạc nhất trí cho rằng, dưới tình huống Tần Lôi không có một chút tiềm lực nào mà tranh đấu với đại hoàng tử thì thật giống như người ngu nói mớ. Do đó phải tới bên thái tử, làm thái tử dốc hết sức mình trợ giúp, ra mặt cho chính mình. Muốn làm được điều này, phải để thái tử thấy được giá trị của mình.
Muốn đạt được mục đích này, cách tốt nhất hiện nay là luyện quân. Trầm Lạc dặn Tần Lôi chuyên tâm luyện quân cho tốt, rồi dẫn theo Quán Đào đi về ngay lúc saáng, cũng để chuẩn bị cho hắn.
Tần Lôi nhìn về phía mấy nghìn sĩ tốt giữa sân, với một chút gì đó như đói khát mà hung tàn.
….
Các binh sĩ huấn luyện ba lần một ngày, sang sớm hai canh giờ, sau giờ ngọ hai canh giờ, buổi tối hai canh giờ. Nguyên nửa ngày lăn lộn trên sân. Những binh sĩ thường ngày không chịu thao luyện, chưa chịu được gian khổ. Đắc biệt là ban ngày, dưới ánh nắng gay gắt, một lúc sau là có thể thấy hơi nước trên người bốc lên. Thỉnh thoảng có người không chịu được ngã xuống đất, liền được thân binh chờ một bên lôi đi, đưa đến nơi râm mát. Chờ khôi phục một chút, liền dung roi da đánh chạy về đội ngũ, tiếp tục đứng thẳng.
Sau đó lại tiếp tục các động tác nghiêm, nghỉ, quay trái, quay phải, hiển nhiên là khổ không nói lên lời. Mỗi ngày huấn luyện thực sự quá mệt mỏi, căn bản không có sức để mà suy nghĩ linh tinh. Cứ như vậy, người té xỉu càng ngày càng ít.
Tần Lôi không khỏi âm thầm gật đầu, tố chất thân thể con người của thời đại này đúng là quá tốt. Phương thức huán luyện của hắn đã tới cực hạn của thân thể con người hậu thế, những người này lại còn có thể tiếp tục.
Nửa tháng sau, một hôm, trước khi tập thể dục buổi sang, Hoàng Phủ Chiến Văn tuyên bố thay đổihai canh giờ huấn luyện thành mỗi ngày một lần. Còn chưa chờ bọn họ hoan hô, hắn tuyên bố luôn,thời gian còn lại chạy việtdã hai mươi dặm. Phải hoàn thành trước buổi trưa, nếu không thì để bụng đói mà đi tiến hành huấn luyện buổi chiều.
Nhìn các binh sĩ ồn ào nhưng không ai có nghi vấn. Hoàng Phủ Chiến Văn không khỏi bội phục cử động nhìn như đơn giản nhưng có thâm ý của Tần Lôi. Nguyên bản Hoàng Phủ Chiến Văn cho rằng Tần Lôi ngại quân dung không chỉnh tề nên mới tiến hành huấn luyện. Thế nhưng hắn phát hiện, các loại khẩu lệnh đơn giản như nghiêm, nghỉ, chấp hành nhiều lần, thìcác binh sĩ ngày càng nghe lời, mỗi khi quan binh tuyên bố việc gì, thân thể bọn họ sẽ vô ý thức chấp hành. Cái này không thể giải thích như dùng bốn mươi cái đầu người máu chảy đầm đìa để chấn nhiếp người khác. Bởi vì sau khi kinh sợ, thì tinh thần binh sĩ sẽ uể oải, không giống hiện tại, tinh thần quân binh cao tới mức trước nay chưa từng có.
Hoàng Phủ Chiến Văn lại liên tưởng đến các việc mà Tần Lôi đã làm, thì thấy đó không phải là những chuyện mà một thiếu niên mười bảy tuổi có thể làm được. Vô tình, Tần Lôi đã để lại trong lòng hắn một dấu ấn sợ hãi không thể xóa nhòa.
….
Đương nhiên Tần Lôi cũng không phải chỉ biết thao luyện, bình thường hắn cũng sẽ nhảy ra cổ vũ sĩ khí. Ví dụ như cải thiện thức ăn cho đợn bị nào huấn luyện tốt nhất, có thể là cho những binh sĩ khổ luyện nhất ăn một xe dưa hấu. Sau khi huấn luyện xong, ba tiểu đội đứng đầu nhận được một vạn tiền thưởng.
Cũng chỉ có những lúc như vậy, hắn mớirời khỏi cái ghế nằm ấm áp mà cười tủm tỉm xuất hiện trong đội ngũ. Cười nhìn bọn họ nhày nhót khi thấy dưa hấu. Hắn cũng thường thường trong thời gian huấn luyện gian khổ nhất cho dừng một lúc để cho binh sĩ có thời gian thở dốc trong chốc lát.
Nói chung tất cả hành động của hắn được tóm lại trong một câu: làm người rất tốt.
Thời gian một tháng nhanh chóng qua đi, tháng chin trời bắt đầu trở lạnh. Hội thao của Vệ quân cũng bắt đầu rồi. Bọn họ mặc áo giáp đã lau kĩ, sắp xếp đội ngũ chỉnh tề, kiềm chế tâm tình khẩn trương, đi lên sân khấu thao luyện.
Tần Lôi cùng Hoàng Phủ Chiến Văn mặcnhung trang, trang trọng đứng trên đài nhìn đội ngũ đi qua trước mắt, lớn tiếng vấn an hai người bọn họ. Thấy bọn họ tinh thần đầy đủ, quân dung chỉnh tề. Hai người nhìn nhau cười, biết rằng đội ngũ này đã thực sự thoát thai hoán cốt,
Đợi binh sĩ áo giáp sang ngời đi qua, lại chỉnh tề xếp thành trận. Hoàng Phủ Chiến Văn lên bình luận một chút, sau đó thỉnh Tần Lôi tuyên bố về ba người đứng đầu .
Tần Lôi tuyên bố có thể cố gắng đến khi kết thúc thao diễn, ban cho mỗi người hai mươi lượng bạc, sau đó mới nói đến ba người đứng đầu. Như vậy người giải tất nhiên vui mừng vô cùng, có chút thứ tự cũng có chút thưởng, có thể nói là mọi người cùng vui.
Tần Lôi để mặc bọn họ hoan hô, thả lỏng tinh thần. Sau đó hắn mới giơ tay lên, diễn võ trường lập tức yên tĩnh. Hắn cao giọng nói:
- Binh sĩ của ta!
Mấy nghìn người đồng thời đáp:
- Có!
Sau đó nhất tề đứng nghiêm.
Tần Lôi cười nói:
- Nghỉ!
Mấy nghìn người cùng nghỉ, đều tăm tắp.
Tần Lôi nhìn quanh sân một vòng, thỏa mãn nhìn thành quả một tháng của mình, lúc này mới lớn tiếng nói:
- Bản điện hạ rất cảm tạ các ngươi nỗ lực trong một tháng qua, các ngươi cũng dùng hành động thực tế để chứng minh, mình có tư cách trở thành quân nhân Đại Tần!
Mấy nghìn ánh mắt nhất tề nhìn về phía hắn, trong mắt toát ra vẻ tự hào.
Tần Lôi chuyển đề tài nói:
- Vì sao nói các ngươi có đủ tư cách? Bởi vì các ngươi còn khôngcó đi ra chiến trường, không có đi qua chiên trường thì làm sao có thể nói là hợp cách? Các ngươi phải huấn luyện khắc khổ gấp bội, nếu tương lại bản điện hạ triệu gọi, thì đó chình là thời khắc các ngươi chứng minh mình hợp cách là quân nhân Đại Tần
- Rõ!
Mấy nghìn người đồng thời đáp.
- Ngày mai, bản điện hạ tiến hành chọn lựa một lần. Người thích hợp ở lại đây tiến hành huấn luyện thêm một bước. Không trúng tuyển cũng đừng nổi giận, các ngươi hãy theo Hoàng Phủ tướng quân quay về Trung đô, xây dựng vệ quân thái tử. Bản điện hạ tin tưởng các ngươi nhất định cóthể tạo ra một đội quân vô địch.
Đây là do Tần Lôi cùng Hoàng Phủ Chiến Văn thương lượng.Đội ngũ hắn muốn xây dựng so với những gì Hoàn Phủ Chiến Văn biếtcách biệt một trời một vực. Hơn nữa trải qua một lượt chỉnh đốn, sau đó lại trải qua chọn lựa, thái tử vệ quân chỉ còn lại nửa nhân số, phải quay lại trung đô bổ sung. Đây cũng là cơ hội để Hoàng Phủ gia một lần nữa tỉnh dậy.
Nếu không phải có cơ hội này, lần đó Hoàng Phủ Chiễn Văn cũng sẽ không hạ độc thủ.