Nhị oa cưỡi ngựa trong tuyết tìm một vòng, đứng nói là điện hạ nhà mình, ngay cả một tên vệ sĩ cũng không tìm được. Nó cuống đến độ hai tay bưng mồm hô lớn:
- Điện ha! Thánh chỉ tới, mau tiếp chỉ a!
Không hề có một dấu hiệu nào, trong tuyết lập tức xuất hiện hơn mười bóng người màu trắng, ngay bên người Nhị Oa, khiến cho nó cùng chiến mã suýt nữa nhảy dựng lên.
Một người vén chiếc áo choàng trắng, lộ ra gương mặt tuấn tú của Tân lôi. Hắn nói với hai người kia:
- Mang đội ngũ đi ra xa, không được tới gần thổ thành.
Hai người ôm quyền nói rõ. Nghe thanh âm thì đúng là Trầm Thanh cùng Chung Ly Khảm.
Nói xong Tần Lôi cưỡi ngựa về thành. Hai ngày trước thám báo về báo rằng, có một đám mặc trang phục quan viên đi về phíathổ thành, nếu không phải tuyết rơi ngập trời thì hôm qua họ đã tới.
Lúc Tần Lôi đánh ngựa tiến vào đại viện, Tần Kỳ cùng mấy người lạ mặt liền tiến lên đón. Tần Lôi ghìm cương ngựa, nhìn mấy người xa lạ rồi gật đầu nói:
- Thượng quan từ xa mà đến, Tần mỗ không nghênh đón từ xa, thất kính thất kính.
Nhưng giọng nói của hắn lại không có nửa phần kính ý.
Mấy người xa lạ kia nào dám truy cứu hắn có ý kính trọng hay không, theo đúng quy củ quỳ gối, hành lễ với Ngũ điện hạ.
Lúc này Tần Lôi mới xoay người xuống ngựa, nâng một người đang quỳ dậy hỏi:
- Vị thượng quan này, xưng hô như thế nào?
Người đó mặc áo khoác da. Y cất cái giọng the thé:
- Bẩm điện hạ, nô tài tiện danh là Lưu Toàn.
Tần Lôi gật đầu nói:
- Thì ra là Lưu công công, mời vào.
Đoàn người vào phòng, phân chủ khách ngồi xuống nói chuyện, có lão binh dâng lên trà bánh các loại. Tần Kỳ áy náy nói với Lưu công công:
- Mùa đông ở thảo nguyên không có cái gì hiếm lạ, công công chịu khó một chút vậy.
Lưu công công sao dám làm trò trước mặt Tần Lôi, hắn cười cười cười với Tần Kỳ:
- Tần đại nhân không nên khách khí, chính sự quan trọng hơn.
Sau đó y chắp tay với Tần Lôi:
- Điện hạ! Hãy để chúng ta tuyên chỉ, cứ để trong ngực thế này lão không yên tâm.
Tần Lôi mỉm cười nói:
- Đúng vậy.
Lư hương đã dọn xong từ lâu, Tần Kỳ đưa cho Tần Lôi một bồ đoàn. Tần Lôi cười cười, quỳ xuống, chờ Lưu công công tuyên chỉ.
Lưu Toàn lấy thánh chỉ, thỉnh Tần Lôi kiểm tra độ hoàn hảo. Tần Lôi gật đầu, lúc này lão thái giám mới vuốt sợi râu trên cằm, nhẹ nhàng mở ra, thánh chỉ màu hoàng kim. Sau đó bắt đầu đọc.
Trải qua một thời gian dụng tâm, Tần Lôi đối với việc xem văn tự đã không thành vấn đề, chỉ là loại nho nhã này vẫn có phiền phức. mới đầu : “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, thiên địa huyền hoàng, Nghêu Thuấn Vũ Thang…” Còn lại thì không hiểu ra sao. Mãi đến lúc sau cùng Lưu công công thì thầm:
- Bất diệt luân thường, nay cho phép hồi kinh. Mười tám tháng chạp tiếp giá tại cửa Thần Vũ. Khâm thử .
Tần Lôi vội vàng dập đầu tạ ân:
- ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.
Nghe khâm thử, hắn vẫn còn biết cái này,
Lưu công công chờ hắn dập đầu xong ba cái mới nhanh chóng nâng hắn dậy.
Tần Lôi nhận thánh chỉ trong tay Lưu công công, nhìn kỹ trên dưới, ngạc nhiên phát hiện có hơn bốn trăm chữ, nội dung chính thì cơ bản là chỉ có một câu.
…
Tần Lôi thu lại thánh chỉ, cười nói với Lưu công công:
- Công công từ xa tới mệt nhọc, không bằng ở lại vài ngày đi?
Lưu công công áy náy nói:
- Điện hạ, mấy ngày trước tuyết rơi mà lỡ hành trình, nếu chậm trễ kiến giá …
Tần Lôi ha ha cười nói:
- Vậy không giữ công công nữa, sáng mai chúng talên đường.
Lưu công công biết hắn có việc muốn thu xếp, , liền lấy cớ mệt nhoc, dẫn thủ hạ đi về phía hậu viện nghỉ ngơi.
Trong đại sảnh chỉ còn Tần Lôi cùng Tần Kỳ. Hai người nhìn nhau cười, Tần Kỳ chắp tay vui vẻ nói:
- Chúc mừng điện hạ được giải thoát sớm.
Tần Lôi nhìn vị họ hàng có khuôn mặt ngăm đen, cũng nhếch miệng cười. Tần Kỳ là người chính trực, rất có khí tiết, năng lựctrù tính rất giỏi,. Trong nửa năm qua chuyện ăn mặc đi lại của mọi người đều do hắn xử lý, không có lấy một chút lắt léo nào. Quan hệ hai người cũng từ từ trở nên mật thiết. Khi biết Tần Kỳ chính là tiên sĩ, Tần lôi còn để Nhị Oa bái Tần Kỳ làm môn hạ theo đọc sách.
Tất nhiên Tần Lôi không thể dẫn hơn một nghìn người hồi kinh, đây là lý do Tần Lôi muốn đi thu xếp:
- Ngườiở đây ta giao cho Chung Ly Khảm cùng Trầm Thanh, ngươi chỉ cần phụ trách tiếp tế cho bọn họ là được.
Tần Kỳ ngạc nhiên nói:
- Tiếp tế ? Bọn họ muốn làm gì?
Tần Lôi hắc hắc cười nói:
- Giao cho bọn hắn làm chút chuyện, phát huy những gì đã được huấn luyện.
Tần Kỳ cũng không hỏi nhiều, gật đầu đáp ứng.
Tần Lôi lại nói:
- Lại nói chuyện ngựa, ngươi phải cẩn thận một chút, thời gian không quan hệ, ngàn vạn lần đừng để lộ tin tức.
Tần Kỳ cười nói:
- Điện hạ yên tâm, ta hiểu .
Tần Lôi gật đầu nói:
- Lão Tần, ngươi cố gắng chịu đựng tối đa hainăm, ta sẽ nghĩ cách để ngươi quay lại.
Tần Kỳ thở dài, đắc tội với người nọ, đâu có dễ dàng như vậy, thế nhưng y vẫn tạ ơn điện hạ.
Tần Lôi thấy hắn không tin, nhưng cũng không nói thêm nữa.
..
Sáng sớm hôm sau, hơn hai trăm kỵ sĩ chạy về phía cửa thành nam chỉ để lại một chuỗi móng ngựa in trên đất.
Tần Tứ Thủy cùng Nhị Oa không có trong đội ngũ, bọn họ là nhóm thứ hai xuát phát.
Đoàn người ra roi thúc ngựa,như chỉ mong mọc thêm hai cánh, bay về trung đô. Nhưng mà trời không đẹp, ngày thứ ba từ khi bọn họ xuất phát, trời lại đổ tuyết. Tuyết rơi lúc lả tả. lúc rơi lúcngừng. Có lúc còn không thấy được đường. Gió cũng càng ngày càng lớn, làm cả bầu trời tuyết bay cuồn cuộn, chiến mã đứng trên mặt đất cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tần Lôi phủ thêm chăn lông cho chiến mã chống lạnh, mình thì khoác mấy cái áo bông, chỉ để hở cái khe mắt. Thật ra trong gió thuyết, nhìn gì cũng không rõ, toàn phải bám vào ngựa với không mất phương hướng. Tần Lôi không khỏi cảm kích Tần Kỳ. Y đã cẩn thận tỷ mỉ cấp cho mỗi người đầy đủ quần áo chống lạnh cùng đồ dùng hang ngày. Lúc ấy nhiều người ngại phiền phức, nếu không phải Tần Kỳ trừng mắt bọn họ đã bỏ xuống mất.
Cứnhư vậy chạytrong tuyết về kinh đô thì đã bảy ngày, Tần Lôi thì không nói, dù sao cũng không uổng phí công huấn luyện. Nhưng lão thái giám truyền chỉ thì thảm rồi, rất nhiều người đều bị lạnh đến bệnh, có người lạnh rơi cả ngón tay, có người ngã bị thương, có người bị bệnh nặng.
Trải qua bao khổ cực rốt cục cũng rời khỏi thảo nguyên rộng lớn, lúc này cách mùng ngày một tháng chạp có ba ngày. Mà con đương phía trước trắng như tuyết.
Tần Lôi bố trí các hoạn quan bị thương ở các trạm dịch, tinh giản đội ngũ, đổi ngựa, tiếp tục xuôi nam. Hắn biết đội ngũ đã tới cực hạn nhưng không dám dừng lại, bởi vì dừng lại một ngày thì cần vài ngày khôi phục.
“Ai bảo ta không được hoàng đế triệu kiến?” Tần Lôi tự giễucười cười. Hắn hét lớn với đội ngũ đang uể oải:
- Mọi người cố gắng bảo trụ, tới nơi cho các ngươi nghỉ mười ngày, được hay không?
Những tiếng hoan hô vang lên, tốc độ rốt cục không có giảm xuống.
Lưu công công ở trong đội ngũ lăn qua lăn lại đến mức không còn hình người, nhưng vẫn cột mình trên lưng ngựa, không dám chậm một ngày. Tần Lôicũng quan tâm tới lão, thường thăm hỏi. Mỗi ngày đi tới, Tần Lôi đều giục ngựa tùy tiện nói chuyện đôi câu, liền nói đến hành trình.
- Công công yên tâm, chúng ta đã đến địa giới kinh đô, sớm mai có thế vào trung đô, thời gian vừa đẹp. - Tần Lôi cười nói.
Lưu công công gian nan nhìn xung quanh, thấy tuyết trắng bốn phía thì cười khổ nói:
- Trên đường đi nhờ có điện hạ, nô tài suốt đời không quên.
Lời còn chưa dứt, một tiếng cung vang lên, Tần Lôi phản xạ có điều kiện, lập tức nằm ngang yên ngựa, đồng thời đạp Lưu công công, nhưng hắn bị cột trên lưng ngựa,không thể động được. Tần Lôi mắt mở trừng trừng nhìn ngực Lưu công trúng hai tên, máu vảy xa ba thước.
Lúc nàyâmthanh kêu thét vang lên tứ phía, nhưng Tần Lôi không rảnh để bận tâm. Vừa rơi xuống đất, hắn liền lăn đến bên một tảng đá lớn. Khổ luyện thường ngày nay đã thể hiện hiệu quả, chỉ vài lần phát lực hắn liền đến bên tảng đá. Bên tai đội nhiên vang lên tiếng gió, Tần Lôi cũng không né tránh, mà lấy lưng ngăn cản mũi tên đang bắn tới.
Đám hộ vệ nhìn cảnh đó mà ánh mắt như muốn nứt ra, nhưng động tác của Tần Lôi quá nhanh, muốn ngăn cũng không kịp.
Mũi tê sắc bén đâm vào lưng Tần Lôi, đẩy hắn đụng vào tả đá.
Trầm Băng và mọi người như trở lại cảnh tượng nơi bờ sông nửa năm trước...tất cả vội vàng lao về phía Tần Lôi biến mất.
Lúc này sau tảng đá chợt vang lên tiếng gầm giận dữ: