Bọn Trầm Băng vọt tới sau tảng đá, phát hiện Tần Lôi lưng cắm tên đang quỳ rạp xuống đất.
Tần Lôi thấy bọn họ đến, thì buồn phiền nói:
-Mau tới nhổ ra cho ta,cái giá bốc đồng này quá lớn rồi!
Trầm Băng bước lên phía trước, cầm mũi tên hoài nghi hỏi lại:
- Nhổ ra?
Tần Lồi gật đầu nhe răng nói:
- Yên tâm, một nhát là xong.
Lúc này Trâm Băng mới dùng sức rút mũi tên ra. Nghe được tiếng kim loại ma sát, hắn mới biết, khôi giáp điện hạ đang mặc, nhất định được chế tạo đặc thù.
Máy người hộ vệ nâng Tần Lôi dậy, có người lấy trong người ra ống trúc, châm lửa. Trong chớp mắt ống trúc bay lên bầu trời rồi nổ tung.
Tần Lôi yếu ớt hỏi Trầm Băng:
- Tình huống thế nào?
Trầm Băng thò đầu ra một chút. Liếc mắt phát hiện các vệ sĩ nấp sau chiến mã đã bị bắn thành tổ ong, mưa tên bay tới không nhấc nổi đầu. Hắn quay lại nói với Tần Lôi:
- Trên cơ bản là không có việc gì.
Tần Lôi giãn mặt cười nói:
- Xem ra hàng ngày cũng không có lười biếng huấn luyện.
Động tác lúc nãy khi nghe tiếng cung của Tần Lôi, đó là động tác huấn luyện thường ngày. Lúc này vệ sĩ dùng tới, tránh thoát khỏi việc đột nhiên tập kích.
Mưa tên bay tới trong một nén nhang, rồi đột nhiên im lặng. Vệ sĩ phục trên mặt đất cẩn thận ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện tiễn thủ ẩn hiện trong rừng đã biến mất.
Qua một hồi lâu, vệ sĩ che chở Tần Lôi đứng dậy.âSắc mặt Tần Lôi không tốt lắm, kẻ thù muốn làm chậm trễ tốc độ của bọn hắn. Thế nhưng trận mưa tên kia lại muốn nói cho Tân Lôi : bọn họ không quan tâm tới sống chết của hắn.
Sống cũng được, chết cũng chẳng sao, đều không quan trọng.
Tần Lôi bị chọc giận, hắn không tha thứ cho việc mình bị người ta khinh thị như vậy.
Ẩn nhẫn, đây là lờidậy của Quán Đào dành cho hắn. Thế nhưng từ khi đến thế giới này luôn bị khinh thị, rốt cục Tần Lôi không thể nhịn được nữa.
Hắn cần đượcphát tiết thật sảng khoải. Phải cho hoàng đế, các nhân vật lớn ở trung đô biết tới sự tồn tại của hắn.
Hắn cứ đứng trầm mặc như vậy, với nét mặt lạnh lufng nghiêm nghị trước nay chưa từng có. Bọn Trầm băng thậm chí có thẻ cảm nhận được sát ý trong lòng Tần Lôi.
Mặt đất phía bắc hơi rung động, càng ngày càng rõ. Trầm Băng có thể thấy được đây là thanh âm của ba trăm thiết kỵ đạp tuyết. Hắn mừng rỡ nói với Tần Lôi:
- Điện hạ, tới rồi!
Tần Lôi gật đầu, con mắt nhìn quan đạo phía bắc. Nơi ấy đã bị bọn Tần Lôi dẫm thành một vệt màu đen.
Một con chiến mã màu trắng xuất hiện trong tầm mắt của Tần Lôi. Viên kỵ sĩ cũng áo khoác trắng, mũ trùm đầu màu đen, khuôn mặt bị mặt nạ màu đen che mất, chỉ lộ ra con mắt như lang sói.
Trong chớp mắt. phía sau kỵ sĩ này xuất hiện vô số các kỵ sĩ cũng giống như hắn, đều mang mặt nạ giống như đúc. Gần ba trăm người nhưng lại có khí thế kinh thiên động địa.
Tần Lôi nhẹ giọng nói với Trầm Băng:
- Phát lệnh tiến lên.
Trầm Băng móc ra một lá cờ lệnh màu đỏ như lửa, hướng phía nam vung lên.
Ba trăm kỵ binh không hề dừng lại trước mặt Tần Lôi mà lao thẳng về hướng phía nam.
Lúc nãy vệ sĩ gom lại những chiến mã không trúng tên. Tổng cộng chưa tới hai mưới thớt. Tần Lôi cùng cận vệ xoay người lên ngựa, cẩn thận đi theo hướng đám thiết kỵ đã đi.
Bọn Tần Lôi là kỵ binh nhẹ, dần dần đuổikịp, tụ hội cùng một chỗ.
….
Đội tập kích kia lúc bị điều tới, căn bản không có nghĩ phía sau mục tiêu còn một đội kỵ binh. Bọn họ thong dong rút khỏi chiến trường, leo lên hơn mười chiếc xe ngựa chờ tại bên đường, sau đó cười nói chạy đi.
Nhưng chưa đi quá hai mươi dặm chúng liền bị bạch kỵ binh điên cuồng đuồi theo. Bọn họ kinh ngạc, nhưng với tố chất vốn toàn là những người đứng đầu nên chỉ vẻn vẹn hơn mười phút, bọn họ đã ghép các chiếc xe lại làm thành lá chắn. Như vậy, là đã đủ tư cách để kiêu ngạo rồi.
Thế nhưng khi bọn họ ở phía sau xe còn chưa kịp giương cung cài tên. Một trận mưa tên đã bắn tới, cướp đi mười mạng người.
Dĩ nhiên là cung ky, hay nói chính xác là nỏ kỵ.
….
Kỵ binh của Tần Lôi hai tay nâng cung nỏ, khi còn cách một trăm bước thì xạ kích. Một làn mưa tên làm cho quân địch không ngóc nổi đầu. Khoảng cách còn ba mươi mước, đám kỵ binh hạ nỏ , đồng thời lấy tấm chắn che trước ngực.
phía đói diện một tiếng hô to: “Phóng!” Trên trăm mũi tên nanh sói bắn ra. Mục tiêu là các kỵ sĩ.
Bắn người trước hết phải bắn ngựa!
Đám cung thủ này có sức mạnh kinh người, hầu như các mũi tên đều trúng thân ngựa. Nhưngngoài ý muốn, các mũi tên khi rơi xuống thân ngựa, chỉ nghe thấy tiếng kim loại ma sát.Đa phần các mũi tên bị văng ra, chỉ có một số ít găm trên người chiến mã nhưng lại kích thích chúng lao tới càng nhanh hơn,
Chỉ có bảy, tám thớt chiến mã bị bắn trúng mắt, chiến mã đau dựng lên, hất kỵ sĩ trên lưng xuống đất. Áo khoác phủ trên ngựa bị xốc lên, lộ ra áo giáp hình vảy cá che cả người.
Con ngươi cung thủ co rút lại, biết hôm nay chạy trời không khỏi nắng. Thế nhưng không ai lùi lước, bọn họ cấp tốc căng cung, bắn ra loạt tên thứ hai.
Cự ly gần thế này, càng dễ bắn trúng, lại có ba mươi chiến mã bị bắn trúng mắt.
Nhưng đám kỵ sĩ áo trắng không hề dừng lại lấy một chút, bọn họ thúc ngựa lướt qua chiến mã và đồng đội ngã xuống, động tác linh hoạt mà chỉnh tề.
Lao tới ba mươi bước, kỵ sĩ rút trường thương, nằm rạp trên yên ngựa tiến hành chạy nước rút.
Lượt tên thứ ba bắn tới, đâm vào tân thể chiến mã, lần này cự ly quá gần, áo giáp có tốt cũng không đỡ được. Có năm mươi kỵ binh ngã xuống đất. Nhưng còn có hơn hai trăm thiết kỵ điên cuồng xông tới trước mặt các cung thủ.
Ngày trước, trường thương chỉ biết làm giá ngắm cho những cung thủ. Nhưng lúc này, bởi vì bọn họ đi phục kích người khác, nên phải trơ trọi xuất hiện trước mặt các kỵ binh tay cầm trường thương.
Cung thủ đều thu cung, rút phác đao bên hông, chuẩn bị một kích sau cùng.
Đội ngũ của Tần Lôi ở phía sau đã rõ thân phận đối phương. Thế nhưng hắn vẫn ngửa mặt lên trời, thét dài:
- Giết!!!
Một tiếng rống này, xóa đi một chút lý tính cuối cùng của kỵ binh. Bọn họ không chần chừ chút nào,xông thẳng vào xe chặn đường. Xa trận bị vỡ ra làm vài đoạn. Chiến mã húc tung xe, chạy vài bước rồi ầm ầm ngã xuống,kỹ sĩ trên lưng bị văng ra thật xa.
Phía kỵ sĩ mở được đường khiến cho thế cục rốt cuộc tan vỡ. Mỗi lần trường thương đâm ra, là xuyên qua người một cung thủ, như xuyên qua một mảnh vải. Thậm chí không cần ra thương, chỉ cần xông lên, là có thế húc bay một cung thủ ra ngoài. Sau đó móng ngựa lướt qua, là không thể sống.
Màbên cung thủ chán nản phát hiện ra, khi mình dùng hết toàn lực chém vào người kỵ sĩ, thì dưới lớp áo khoác lộ ra một bộ giáp. Vào lên đó chỉ để lại một vệt trắng, không hơn.
Ý chí chiến đấu rốt cục bị đánh mất, tuy không ai đầu hàng, nhưng ra tay chậm đi nhiều. Trận chiến bắt đầu nghiêng về một phía tàn sát rồi.
Tần Lôi nhịn sự khó chịu trong người, ép buộc mình không ra thêm mệnh lệnh. Khi cảm giác khó chịu biến mất, hắn đột nhiên phát hiện mình đã phục tùng cái quy tắc của thế giới này.
Tiếng la hét dần dần lắng lại, Trầm băng vội vàng đi cứu người bị thương, người bị quẳng xuống ngựa thì chỉ gãy xương, điều trị mấy tháng là có thể ra trận.
Vài kỵ sĩ hành lễ với Tần Lôi, một kỵ sĩ lên tiếng hỏi:
- Điện hạ còn gì phân phó?
Tần Lôi nói ra hơi, cười với kỵ sĩ:
- Câu kỵ, cho các ngươi mang mặt nạ là để dọa đối thủ, không phải là để giả vờ âm trầm.
Kỵ sĩ không thể làm gì khác, tháo mặt nạ xuống, lộ rakhuôn mặt anh tuấn, chuyển hướng câu chuyện nói:
- Điện hạ, lần này thực lực bại lộ, có thể dẫn tới hậu quả xấu hay không?
Tần Lôi cười lạnh nói:
- Bại lộ thực lực? Ngoài trừ bại bộ chúng ta, còn có thể bại lộ cái gì?
Tần Lôi nhìn sắc mặt bị kiềm hãm của Cây Kỵ hắncười khẽ:
- Không mang theo mặt nạ mới tốt, chí ít thấy được vẻ mặt.
Câu kỵ vừa định cười mỉa, Tần Lôi đã hơi trầm giọng:
- Ba trăm giáp kỵ binh trong một trăm bước, tấn công cung binh không có một chút lực yểm hộ. Đánh theo kiểu lấy một đổi một như vậy chúng ta dựa vào cái gì để cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa?