Trung đô, tuyết rơi suốt một tháng qua, hôm nay bắt đầu dừng. Mờ sáng nay, Thành môn ti, Tuần thành ti, kinh đô phủ, thậm chí trong năm thành, từ các ti tuôn ra vô số lính tráng tay cầm chổi, với sự đốc thúc của quan trên, quét dọn tuyết đọng ở Thần Võ đường.
Cảnh tượng hơn một vạn người quét tuyết thật hoành tráng mà hiệu suất cũng rất cao. Nửa canh giờ, tuyết đọng trên con đường dài năm mươi dặm, rộng năm trượng đã được dọn sạch sẽ. Tuyết đọng được dọn hếtvào bên cạnh nhà dân.
Con đường được quét dọn sạch sẽ, năm cổng ngoài thành đều được mở. Vô số binh sĩ vũ trang hạng nặng từ trong doanh trại đi ra đứng hai bên đường Thần võ, cứ năm bước một người cầm trường thương dựng thẳng. Trong nháy mắt quân lính đã phong tỏa đường Thần Võ.
Lại có tiếng bước chân rầm rập mà chỉnh tề vang lên, một đội quân Ngự Lâm mặc Minh quang khải, áo choàng đỏ tươi từ trong hoàng thành chạy ra. Cứ giữa hai hai cấm quân có một ngự lâm quân đứng , bọn họ quay mặt ra đường cái.
Cùng lúc đó, từ trong hai đại doanh Hà Tây, Hà Đông đi ra năm vạn cấm quân phong tỏa ba mươi dăm đường bên ngoài cửa Thần Vũ.
Dân chúng đều ở trong nhà, bọn họ đã được báo, hôm nay bất luận là ai, chỉ cần xuất hiện trên đường Thần Võ, lập tức chém chết.
Tất nhiên không bao gồm quan viên văn võ của Đại Tần, vương công quý tộc. Sau khi đường bị phong tỏa không lâu, bọn họ liền từ của đông cửa tây phi ngựa ngồi kiệu đi đến đường Thần Võ, sau đó đi qua cửa Minh Đức.
Trong một hộ gia đình nhìn thấy có người qua của, đứa con hỏi người cha:
- Chẳng phải nói không ai được ở trên phố sao?
Lão cha trừng mắt liếc thằng nhóc:
- Bọn họ không phải người
….
Những kẻ bị lão cha đánh giá không phải người, chính là không phải người tốt trong mắt người khác. Bọn họ đi dọc theo đường Thần Võ ra khỏi cửa Minh Đức, đi theo quan đạo về hướng đông chừng ba mươi dặm. Tất cả để xe tại rừng cây, xuống ngựa, dựa theo phẩm vị mà đứng ở hai bên đường.
Gió bắc thình lình thổi tới. nhưng đám quan lớn thân thể yếu nhược vẫn tỏ vè không có gì,vẫn bắt tay nói với nhau câu dược câu không, Tuy miệng bọn họ trò truyện với nhau nhưng con mắt vẫn thường nhìn về hướng đông.
Nhưng có người lại nhìn theo hướng ngược lại, có điều không ai dám nói hắn. Bởi vì… vị này mặc long bào thêu tám con rồng, lưng đeo thiên tử kiếm. Y chính là Hoàng Thái Tử của Đại Tần.
Một người mặc áo quận vương ngồi bên cạnh hắn, nói nhỏ với một người mặc vương bào:
Ngươi nói xem hắn có thể tới hay không?
Đó chính là hai vị tam điện ha Triết quận vương cùng tứ điện hạ Giản quận vương của Đại Tần.
Lão tứ khẽ cười nói:
- Yên tâm, bên kia nói rằng cung thần doanh đã ra tay.
Lão tam cả kinh nói:
- Khốn khiếp, Chẳng phải đã nói là phủ Vệ quân sao? Làm như vậy là muốn lấy mạng tiểu ngũ?
Thanh âm của hắn hơi to, làm thái tử nhìn qua. Lão tam không thể làm gì khác hơn là trừng mắt với lão tứ, quay đầu không nói.
Lúc này, một đội kỵ binh từ hướng đông chạy tới, giơ cao lệnh kỳ vàng óng nói:
- Thánh giá tới, bách quan về chỗ. Thánh giá tới, bách quan về chỗ!
Quan viên và những kẻ quyền quý nghe xong, cổ không rụt, tay không loạn. Bọn họ ưỡn ngực ưỡn bụng, cúi đầu đứng đó mà nhì ngón chân, cố gắng thể hiện hết sự thành kính của mình.
Một lát sau từ phía đông tinh kỳ xuất hiện như rừng, một đội kỵ binh kim giáp mặc áo choàng đỏ tươi, mũ cắm lông chim, cầm trong tay phiên, việt, phủ, thương, kích, tán, phiến đi trước. Chiến mã của họ đi rất chậm, một lúc lâu mới đến trước mặt thái tử.
Thái tử quay đầu lại nhìn một chút, sai đó đi ra khỏi hang, quỳ xuống. Các thân vương, hoàng tử, hầu gia, quốc công, văn võ bá quan đủ năm nghìn người cũng nhất tề quỳ xuống.
- Cung nghênh bệ hạ…
Nghi trường kim giáp kỵ binh đủ năm nghìn người, mất non nửa canh giờ mới đến hết. Lúc này mười hai thớt chiến mã kéo xa giá mới xuất hiện. Mọi người không dám ngẩng đầu lên nhìn miệng hô to:
- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế..
Mà trên xa giá tối cao của Đại Tần là một người trung niên mặc long bào có thêu chín con rồng đang ngồi trên long ỷ.Người trung niên đó nhìn khá giống thái tử, đều anh tuấn. Chỉ là trên trán y có chút âm khí, nhãn thần cũng kiên định phi thường. Nhìn qua thì y không hòa ái dễ gần như thái tử, nhưng thái tử lại không có cái khí chất duy ngã độc tôn này.
Đây là Đại Tần chí tôn Chiêu Võ hoàng đế bệ hạ. Lúc này y đang âm trầm nghe lão thái giám đang quỳ trên mặt đất nói gì đó.
Chờ thái giám nói xong, hoàng đế trầm giọng hỏi:
- Là ai làm?
Lão thái giám nhẹ giọng nói:
- Có vài người có thể, Lỳ gia là hiềm nghi lớn nhất.
Tay phải Chiêu Võ Hoàng đế nắm chặt tay vịn long ỷ, gằn từng chứ:
- Lão đại có tham dự hay không?
Âm điệu của lão thái giám không thay đổi nói:
- Đám cung thủ đó chính là quân phổ thông của Võ Dũng quận vương.
Lão thái giám suy nghĩ một chút, muốn nói lại thôi.
Chiêu Võ lạnh lùng nhìn hắn nói :
- Ngươi cũng giống bọn họ, định đùa giỡntrẫm hay sao?
Lãothái giám vội vàng dập đầu nói:
- Bệ hạ! Mạng lão nô là của người,làm sao lai đi lừa người cơ chứ!
Chiên Võ cắn răng, phun ra một chữ:
-Nói!
Lúc này, lão thái giám mới nhỏ giọng nói:
- Như lão nô thấy, chuyện này có rất nhiều điều bí ẩn, một lời rất khó để phán định đại điện hạ có tham dự vào đó hay không.
Chiêu Võ nhìn chằm chằm vào các nếp nhăn của lão thái giám, mộtlúc sau như cười như không nói:
- Lão già ngươi cũng bắt đầu đỡ lời cho lão đại?
Lão thái giám vội vã lắc đàu nói:
- Lão nô chỉ bình luận không nói cho ai cả.
Chiêu Võ hừ lạnh nói:
- Hi vọng là như thế.
Xa giá rơi vào sự trầm mặc. Một lúc lâu sau, Chiêu Võ hoàng đế nhớ tới mộtchuyện hỏi:
- Hài tửkia tới chưa?
Lão thía giám lắc đầu nói:
- Lúc sớm chưa thấy tới, hiện tại cũng không rõ.
Chiêu Võ hoàng đế không hỏi lại, đứng lên. Lão thái giám vội phủ thêm áo khoác cho y, rồi lấy Thiên tử kiếm đeo bên hông Chiêu Võ.
Trong xa giá to như vậy, nhưng chỉ có Chiêu Võ cung lão thái giám.
Lão thái giám mở cửa, Chiêu Võ hoàng đế đi ra ngoài. Y đứng ở long đài nhìn quan viên đang quỳ hai bên như bằng nửa con mắt.
Khi y nhìn qua mấy vị nhi tử, lão tứ đang vụng trộm nhìn xa giá, phát hiện hoàng đế nhìn từ phía nàyliền vội vàng cúi đầu, thành thật quỳ xuống.
Hoàng đế chậm rãi rời ánh mắt. Theo xa giá chậm rãi di động, từng quan viên quý tộc lọt vào trong mắt của mình.
Quan viên quý tộc theo phẩm vị từ Đông đến Tây, mặt đông đương nhiên là thái tử, càng về Tây phẩm vị càng thấp. Dần dần trong mắt hoàng đế không còn nhìn ai nữa. Có tư cách đến đây đón tiếp hoàng đế thấp nhất cũng là quan ngũ phẩm. Cho nên hoàng đế chỉthaays nhiểu nhất là quan bàomàu hồng.
Lúc này, người quỳ gối cuối cùng thật lạ thường, bởi vì hắn mặc long bào màu đen.
Chiêu Võhoàng đế hơi kinh ngạc hỏi lão thái giám:
- Tại sao Trẫm lại không nhớ ra, là ai có vương bào màu đen?
Lão thái giám sụp mi mắt nói:
- Bẩm bệ hạ, ngũ điện hạ mặc đồ đen.
Chiêu Võ hoàng đế hơi nhíu mày, bình tĩnh nói:
- Là hắn? Xem ra têntiểu tử này cũng thật may mắn.
Lão thái giám vẫn cúi đầu như trước:
- Đây cũng là nhờ hồng phúc của điện hạ.
Lão biết hoàng đế đang nói về việc Tần Lôi ba lần tìm được đường sống trong chỗ chết.
Sắc mặt Chiêu Võ hoàng đế có chút quái dị nói:
- Mong hắn vẫn có cái may mắn này.
Vừa nói chuyện, xa giá đã đi qua địa phương Tần Lôi quỳ lạy. Tuy không ngẩng đầu,nhưng Tần Lôi vẫn cảm thấy có người nhìn mình.
Sau khi hắn tiêu diệt xong đội cung thủ, liền phóng ngựa một ngày một đêm, chết mất hai con tuấn mãmới chạy tới đây.
May mà đám thủ vệ hôm nay, đã gặp Tần Lôi tại trường đình vào nửa năm trước, nếu không hắn chẳng thể qua được hai đạo lớp phong tỏa.
Tần Lôi quỳ trên mặt đất thở dốc, vừa nhìn xa giá đi xa mà tự giễu mình.
Bản tính bộ đội đặc chủng yêu độc lập tự do của Tần Lôi đã ngày càng mờ nhạt. Hiện tại càng ngày hắn càng giống ngũ hoàng tử điện hạ.
Theo xa giá về triều còn có xe của quan viên, bọn họ chờ các hoàng tử quỳ lạy xong, đứng dậy vội vã đuổi theo xa giá.
Đệ nhất văn thần ngồi một chiếc xe màu xanh. Đó chính là thừa tướng Đại Tần Văn Ngạn Bác.
Đệ nhất võ quan, cưỡi một con tuấn mã đỏ rực,râu tóc bạc trắng, chính là thái úy Đại Tần Lý Hồn.