Sau khi Tần Lôi và thái tử nghênh tiếp hoàng đế cùng hoàng hậu thì trời đã tối đen.
Vốn hiểu ý người, thái tử bắtTần Lôi đang mệt mỏi gần chết cùng dùng bữa, mà bảo hắn về Thư Hương Các nghỉ ngơi.
Tần Lôi nặng nề bước vào trong sân, nhìn ngọn đèn trong phòng, cơn buồn ngủ thoáng biến mất. Hắn vẫy tay cho cung nhân hầu hạ lui ra, rồi đẩy cửa phòng ra.
Dưới đèn, một thiếu nữ có vóc dáng xinh đẹp ngồi trên giường. Thấy có người tiến vào, nàng vội vã đứng dậy. Sau khi thấy rõ người nọ, liền thướt tha quỳ xuống, cất giọng nói nhỏ nhẹ:
- Nô tỳ Nhược Lan, cung nghênh điện hạ.
Thanh âm của nàng dịu dàng dễ nghe, như là gió xuân thổi vào mặt.
Thì ra không phải là Niệm Dao. Tuy biết khả năng không lớn, nhưng hắn vẫn có chút thất vọng. Tần Lôi nhẹ giọng nói:
- Đứng lên đi.
Sau đó hắn đi vào trong phòng, lần này hắn không ngủ trên giường.
…….
Tần Lôi ngủ rất sâu. Tới khi mặt trời lên cao hắn mới tỉnh lại. Xoa xoa cặp mắt buồn ngủ, hắn phát hiện áo ngoài đã được cởi bỏ,, trên người đang mặc một cái áo ngủ bằng gấm ấm áp. Hắn lắc lắc đầu, nhớ rõ hôm qua khi mình vào nhà liền ngủ luôn, giày vẫn chưa cởi.
Hắn tung chăn xoay người đứng lên, thanh âm kinh động đến gian ngoài. Một bóng người màu vàng nhạt xuất hiện bên cửa, ôn nhu nói:
- Điện hạ! người tỉnh rồi.
Nói xong nàng liền ôm quần áo và đồ dùng hàng ngày đến.
Tần Lôi thấy đó là thiếu nữngày hôm qua, gật đầu nói:
- Ân, ngươi tên là gì?
- Nô tỳ là Nhược Lan!
Nhược Lan đem quần áo và đồ dùng hàng ngày đặt vào ngăn tủ, sai đó nhẹ nhàng nói với Tần Lôi:
- Điện hạ, mời rửa mặt.
Tốt xấu gì Tần Lôi cũng ở đây bảy tám ngày, đối với sinh hoạt của vương công quý tộc đã không còn xa lạ. Hắn theo Nhược Lan tới sương phòng sát vách.
Trong sương phòng có một bể nhỏ với mấy người cung nữ đang điều chỉnh nước nóng. Thấy Tần Lôi đến, tất cả đều đứng dậy hành lễ, dịu dàng nói:
- Tham kiến điện hạ.
Tần Lôi gật đầu, căn dặn Nhược Lan:
-Bảo các nàng không cần đa lễ, không cần cứng nhắc quá.
Nhược Lan gật đầu, bắt đầu cởi áo cho Tần Lôi.
…..
Tần Lôi không biết, trong khi hắn đang thoải mái ngâm nước thì ở trong cung, tại Ngự Thư phòng, đang có một cuộc đối thoại liên quan đến số phận của hắn. Người nói chuyện chính là hai cha con đứng đầu Đại Tần, thái tử cùng Chiêu Võ hoàng đế.
Cho dù đối mặt với nhi tử lớn lên giống mình như đúc, trên mặt Chiêu Võ hoàng đế vẫn không có lấy một chút mỉm cười. Giống như chỉ có Vĩnh Phúc mới làm nét mặt băng tuyết của y tan ra.
Thái tử lại không để bụng, hắn đã quen với tính tình Chiêu Võ hoàng đế. Sáng sớm hôm nay, hắn liền tiến cung diện kiến, báo sự tình lớn nhỏ trong chín tháng giám quốc cho Chiêu Võ.
Gần như toàn bộ sự tình Chiêu Võ đã biết qua tấu chương, Chiêu Võ vừa nghe, vừa xem bản tấu củaTướngphủ dâng lên hôm qua.
Thái tử càng nói càng qua loa, càng nói càng ngắn gọn. Vốn chuyện nói hai canh giờ mới hết, hắn lại chỉ mất nửa canh giờ để hoàn thành. Để cho hắn im lặng cả buổi, ChiêuVõ hoàng đế mới rời mắt khỏi tấu chương, nhìn về phía hắn:
- Nói xong rồi?
Thái tử cung kính đáp:
- Đã nói xong.
Chiêu Võ hoàng đế gật đầu nói :
- Vậy lui xuống đi.
Hoàng đế lãnh đạm, làm thái tử có chút thất vọng, hắn trầm ngâm một chút, chắp tay nói:
- Khởi bẩm phụ hoàng, còn có một việc cần thưa với phụ hoàng.
Các hoàng tử Đại Tần khi mười sáu tuổi sẽ nhận được một phần học hỏi kinh nghiệm, làm tốt thì tới mười tám tuổi sẽ phong vương.
Chiêu Võ đế nhìn thái tử một lát, nhẹ giọng nói:
- Nghe nói các ngươi qua lại rất thân thiết?
Sắc mặt Thái tử vẫn bình tĩnh, gật đầu nói:
- Nhi thần cùng ngũ đệ rất hợp nhau, cho nên hơi gần gũi.
Chiêu Võ đế thôi tươi cười, hỏi ngược lại:
- Vậy ngươi muốn cho hắn làm gì?
Thái tử nhớ tới thái độ của Tần Lôi, cung kính nói:
- Hôm qua nhi thần hỏi ngũ đệ, hắn cũng đang suy nghĩ. Nhi thần cũng cho là nên để hắn có chút thời gian.
Chiêu võ đế vung tay lên, nói:
- Không cẩn phải nghĩ nữa, ngươi đem cái này về cho hắn.
Nói xong, lão thái giám lấy một cuốn sổ con bên cạnh cái chặn giấy, dâng cho thái tử.
Thái tử tiếp nhận, đút vào tay áo.Sau đó tạ ân, lui ra. Hắn vừa chuyển người, phía sau vang lên thanh âm lạnh lùng của hoàng đế:
- Sau này nên tôn kính với Như nương nương, biết không?
Thái tử runngười lên, gật đầu nói:
- Nhi thần hiểu.
- Đi đi.
……
Thái tử nhưmất hồn mất vía trở về đông cung, lúc nhìn thấy Tần Lôi đã hết mệt mỏi thì đã là giữa ngọ.
Thái tử vực dậy tinh thần, ăn qua loa mấy miếng, lền đứng dậy đi về thư phòng.
Cung nữ thái giấm đứng quanh ngơ ngác nhìn Tần Lôi đang chậm rãi hưởng thụ mĩ thực, rốt cục Tần Lôi cũng thấy có chút không có ý tứ, buông bát lau miệng, rồi cũng đi vào thư phòng.
Vừa vào cửa, liền thấy thái tử đang viết chữ, hắn nín thở đứng một bên, lẳng lặng thưởng thức tác phẩm của thái tử.
Thái tử tập trung tinh thần vung bút như rồng bay phượng múa. Trong giây lát, hai mươi tám chữ chặt chẽ nhưng phiêu dật xuất hiện dưới nét bút của thái tử. Gãvặn vặn cổ tay, tỉ mỉ gác bút, rồi mỉm cười.
Tuy Tần Lôi không biết thưởng thức, nhưng cũng cảm thấy chữ ciết vô cùng tốt. Vì vậy hắn vỗ tay nói:
- Chữ đẹp.
Sau đó đọc lên:
“Độc liên u thảo giản biên sinh, thượng hữu hoàng ly thâm thụ minh.
Xuân triều đái vũ văn lai cấp, dã độ vô nhân chu tự hoành.”
Chẳng biết vì sao, Tần Lôi cảm giác bài thơ này có chút gì đó dâm dâm sắc sắc. Hắn cố nín cười, nói:
- Không ngờ nhị ca lại làm một bài thơ hay như vậy. Nó thật là hương diễm ướt át, ta rất thích.
Thái tử cười mắng:
- Ngươi đúng thật là bất học vô thuật, đây là mượn vật gửi lòng, không màng danh lợi, tình cảm ưu thương. Ở đâu ra hương diễm?
Tâm trạng của gã bị tích tụ, nên lúc viết thơ có chút u oán. Bây giờ bị trêu, cái cảm giác này liền bay đến chín tầng mây.
Tần Lôi hắc hắc cười không ngừng, cũng không giải thích. Hắn vẫn cứ cho rằng đây là dâm thi.
Thái tử tức giận nói:
- hấy hợp ý, vậy mang đi đi. Còn có cái này.
Nói xong gã liền móccái sổ con trong người, đưa cho Tần Lôi.
Tần Lôi tiếp lấy, vừa nhìnthì thấy đó là sắc thư cảu hoàng đế. Những lời vô ích trong đó ít hơn thánh chỉ nhiều lắm. “Nay lệnh ngũ hoàng tử theo bộ hộ tả thị lang Tiễn Duy Dong học tập. Khâm thử.” Bên trên có đóng ấn kí của hoàng đế.
Tần Lôi ngạc nhiên nói:
- Hôm qua bảo cho đệ suy nghĩ hai ngày, hôm nay đã phái đi làm việc rồi?
Thái tử ngồi xuống uống một ngụm trà, cười nói:
- Nào có đơn giản như vậy? Đây là bảo ngươi theo quan viên bộ hộ học tập. nếu muốn chính thức làm việc thì cũng phải nửa năm sau.
Thấy Tần Lôi có chút thất vọng ,thái tử thoải mái nói:
- Nhưng dựa theo lệ cũ, đi theo học tập, cũng không phải mình ngươi. Không cần lo lắng.
Tần Lôi mở mồm tạ ơn thái tử. Hai huynh đệ nói vài lời, sau đó Tần Lôi liền trở về sân nhà mình. Nhưng hắn không cóvào nhà, mà là qua cửa sau ra khỏi đông cung, ở đó đã có xe ngựa chờ sẵn.
Trên xe ngựa, có một văn sinh mập mạp, để râu mép, dáng vẻ hào sảng đang mỉm cười nhìn hắn.
Sau khi lên xe, Tần Lôi đấm cho văn sinh một quyền, cười nói:
- Ngươi không thể gọn gàng một chút? Vẫn muốn cưới vợ?
Văn sinh vốn định trêu đùa nghe hắn nóithì nghẹn lại,buồn bực nửa ngày mới ngẩng đầu trêu tức cười nói:
- Tiểu sinh không tin khắp thiên hạ không có người thích cảm giác tang thương này của ta.
Hai người đối thoại khiến cho khuôn mặt của Trầm Lạc cũng cười đến có nếp nhăn, hắn trêu đùa:
- Ta nói Quán Đào đúng là lôi thôi lếch thếch. Người có tiền thì gọi là tang thương, còn ngươi thì gọi là nghèo túng.
Quán Đàotrừng mắt, hừ lạnh nói:
- Tài chủ, toàn thân đầy mùi tiền.
Trong lúc mấy người đang nói đùa, xe ngựa đã đi vào một đình viện, rồi dừng bên cạnh nhà thủy tạ
Ba người xuống xe, Tần Lôi nhìn đình viện được bọc một lớp áo bạc vào mùa đông, như điện ngọc quỳnh lâu, dao trì tiên cảnh. Hỏi xong, hắn mới biết là ngoại trạch Trầm gia ban cho Trầm Lạc. Nhớ tới tòa nhà thái tử đưa cho mình, Tần Lôi lại cảm thấy thê lương.
Trên mặt hồ đã kết băng, có tuyết trắng phủ lên trên. Đi trên cầu đá, có một cảm giác như đi trên trời.
Ba người đi theo cầu đá đến một lầu nhỏ giữa hồ,đó là một căn lầu hoàn toàn đóng kín, trong có chậu than đang cháy, khiến cho cả căn phòng ấm áp như mùa xuân.
Trong sảnh còn có một bàn tiếc rượu đã bày món ăn nhẹ và một hồ rượu lâu năm đang hâm nóng.