Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quyền Bính

Chương 99: “ Đại Gia Lai” của ông chủ Thạch ở thành Nam (1)

Chương 99: “ Đại Gia Lai” của ông chủ Thạch ở thành Nam (1)





Từ biệt thảo nguyên, ba người có mấy tháng không gặp nhau,.tT ngày Tần Lôi vào kinh, liền kêu Trầm Băng thông báo cho Trầm Lạc để ba người họ gặp mặt nhau một chút.

Trước tiên ba người cứ nói chuyện về đề tài rượu, sau ba hồi rượu thì chủ đề lại quay trở về kinh đô, Tần Lôi nói về việc hoàng đế ban cho bản thân mình, Trầm Lạc và Quán Đào lại trầm ngâm không nói gì, một lúc lâu sau, dường như không ai bảo ai đều nói:

- Không thể đi được.

Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cười khổ, Trầm Lạc nói trước:

- Điện hạ cần phải biết rằng hộ bộ thượng thư là ai chứ? Hộ bộ Thị lang là ai? Những việc quan trọng của hộ bộ đều xuất phát từ môn hạ của ai chứ?

Tần Lôi cũng không trả lời, đợi hắn nói tiếp.

- Hộ bộ thượng thư Điền Mẫn Nông là con rể của Văn Nghiêm Bác, hộ bộ hữu thị lang Văn Minh Nghĩa lại là con trưởng của Văn Nghiêm Bác, ngoài ra còn rất nhiều quan lại lớn nhỏ đều là môn hạ của thừa tướng cả. Nói thừa tướng muốn độc chiếm hộ bộ cũng không quá, người đi tới đó thì lấy đâu ra đất dụng võ?

Tần Lôi gật gật đầu, lại nhìn sang Quán Đào đang rất chăm chú nhai một miếng thịt trong miệng. Quán Đào thấy hắn nhìn sang, vội vàng nuốt miếng thịt trong miệng, uống một ngụm rượu nói:

- Nếu chỉ đơn giản là không có gì để thi triển thì đã tốt, chỉ sợ sẽ đắc tội với công khanh Mãn triều thôi, mà như vậy thì ngay cả Trung Đô cũng không ở được rồi.

Tần Lôi không khỏi kinh ngạc nói:

- Sao lại thế chứ?

Quán Đào vuốt vuốt chòm râu lưa thưa nói:

- Ta nghe nói Đại Tần đánh một trận này rồi nhanh chóng lui quân, chỉ vì một chữ------- Tiền.

Tần Lôi nghe vậy thì trầm ngâm, trong thư Thái tử đã nói rất tường tận cuộc chiến với nước Tề. Lúc đầu trăm vạn đại quân nước Tần đã tiến được vào biên giới của nước Tề, dựa vào những kế hoạch đã định, thì phải tiếp tế tiếp viện ngay tại đây. Nhưng Triệu Vô Cữu lại áp dụng kế sách vườn không nhà trống, lui quân tới vùng khác, không để cho nước Tần cướp đoạt đủ vật tư, khiến đồ tiếp tế cho nước Tần bị giảm rất nhiều, ảnh hướng tới việc tấn công của nước Tần bị yếu thế, cuối cùng không thể đánh hạ Hợp Dương ở Tây đô nước Tề vào mùa đông được, đành chấp nhận lui binh về nước.

Quán Đào lại uống một ngụm rượu, sụt sịt nói:

- Binh lực là việc đại sự của một quốc gia, không thể không kiểm tra được. Trận chiến này của nước Tần không phải tự nhiên điều binh mà đã được bàn bạc đưa ra kế sách vài năm rồi, sao lại có thể để việc viện trợ đặt nên vai một nước khác chứ? Tất nhiên cũng có một chỗ nào đó khúc mắc nhưng không đến nỗi phải như thế này.

Tần Lôi thở dài nói:

- Tiền, đúnglà không có tiền rồi.

Quán Đào cười nói:

- Hơn nữa không có tiền lại rất đúng lúc.

Lúc này Trầm Lạc bổng nói:

- Hộ bộ nắm tiền tài và lương thực trong thiên hạ, chắc chắn đã để xảy ra vấn đề gì đó. Nếu tới lúc đó mới đi kiểm soát thì chẳng phải đã ngồi trên đống lửa rồi sao?

-

Nói xong lão vẫn còn nhìn vào chiếc chậu than đang cháy ở góc tường.

Tần Lôi lắc đầu nói:

- Ta không vào địa ngục thì ai sẽ vào địa ngục đây.

Sau đó hắn nhìn sang Quán Đào, Quán Đào suy ngẫm một lát rồi trầm ngâm nói:

- Ta có ba kế sách, để điện hạ chọn.

- Nói!

- Viện cớ bị bệnh để không bị điều đi. Đó là hạ sách.

Không cần phải nghĩ, Tần Lôi liền gạt ngay kế này:

- Không ổn, như vậy có khác gì ngồi chỗm hỗm trong nhà tù đâu? Bản điện hạ ngồi đủ lắm rồi, kế khác đi.

- Phô trương thanh thế, rút dây động rừng cũng được, hoành hành bá đạo, bức nam ép nữ cũng được, tóm lại phải làm thế nào để Văn thừa tướng chủ động thỉnh cầu hoàng thượng để điều ngài đi. Đây là trung sách, nhưng như vậy sẽ khiến cho bệ hạ và các quan trong triều có ác cảm với người.

Tần Lôi không có biểu lộ gì, tiếp tục hỏi:

- Vậy thượng sách thì sao?

- Thể hiện năng lực của người, làm cho bệ hạ không muốn người ra đi, đó mới là thượng sách.

Tần Lôi cười nhạo nói:

- Để một vị chí tôn, không muốn ai rời xa quả thật không nhiều lắm đâu.

Đôi mắt Quán Đào híp lại như sợi dây. Một tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên nói:

- Có rồi, chẳng hạn như chế hành tiềm lực của Thái úy thừa tướng.

Trong phòng chìm vào sự im lặng, chỉ có những tiếng củi khô đang bị đốt cháy phát ra tiếng kêu lách tách.

......

Mặt trời đã ngả hướng Tây, Tần Lôi say khướt cáo biệt Quán Đào và Trầm Lạc rồi lên xe ngựa.

Xe ngựa chuyển bánh rời khỏi ngõ Ngân Khấu, rồi tiến tới con phố Phục Hy. Lúc này vẫn là thời gian đông đúc nhất trong một ngày, quan viên sĩ tử, thương nhân và bách tính kết thúc một ngày làm việc mệt nhọc, ai nấy đều vội vàng từ các ngõ ngách trong kinh thành để trở về nhà. Người người đi lại chen lấn trên con phố Phục Hy, cảm giác đông như kiến vậy.

Xe ngựa của Tần Lôi giống như một con cá nhỏ trong bầy cá, trong chớp mắt đã không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa rồi.

Tới khi hắn xuất hiện, thì đã ở trong một chiếc xe ngựa màu xanh lam.

Tần Lôi cũng đổi một bộ trường y màu xanh ngọc, không còn mặc những bộ vương bào gắn kim cương đen như thường ngày nữa. Trong xe có một tên đại hán vô cùng vui mừng khi nhìn thấy hắn, dường như muốn lao lên tiếp đón ngay.

Tần Lôi ngồi đó đưa chân ra đá đùa, cười mắng:

- Mẹ kiếp, tránh ra xa chút đi.

Thạch Mãnh gãi gãi đầu cười hí hí biện bạch nói:

- Tại lâu lắm rồi ta không được gặp người đó thôi, nhớ nhung tới phát cuồng.

Rồi lại tiếp tục vẻ ái muội nói:

- Trừ phi điện hạ cũng chưa bao giờ ôm ấp một em nào đó?

Tần Lôi bị nói trúng tim đen, tức giận nói:

- Nhảm nhí, bản điện hạ học hành hơn người, chẳng nhẽ là loại người nhố nhăng như ngươi nghĩ sao.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch