WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Sắc Nước Hương Trời

Chương 117: 68 (2)

Chương 117: 68 (2)
. . ."

Quách Kiêu quay đầu lại, nhận ra người gọi hắn chính là hậu nhân của một danh môn kinh thành, hai người có chút giao tình, nhiều lần cùng nhau trở về thành. Nhưng lần này Quách Kiêu có việc, chắp tay một cái với đối phương, nói: "Ta hôm nay muốn trở về thành trễ chút, Dương huynh đi trước đi." Nói xong giục ngựa, vội vã đi về hướng quân doanh phía tây.

Ước chừng hai khắc sau, Quách Kiêu đi tới một một thôn nhỏ, ban ngày hắn mang binh đi qua nơi này, ngẫu nhiên phát hiện trong viện một gia đình trồng hai gốc anh đào, ngọn cây có vài quả màu đỏ. Dựa theo trí nhớ, Quách Kiêu rất nhanh liền đã tìm được gia đình này, nam chủ nhà đang chẻ củi, thấy cửa ra vào đến một vị quân gia, vội vàng chạy ra.

Quách Kiêu muốn mua anh đào, nam nhân ngó ngó cây anh đào nhà mình, chất phác nói: "Chín không nhiều, ta hái cho quân gia mấy trái màu đỏ nếm thử, không cần tiền."

Quách Kiêu gật đầu, chỉ nói: "Màu đỏ đều muốn."

Nam nhân nhiệt tình đi hái anh đào, hoặc là giẫm lên băng ghế, hoặc là lật đầu tường bên cạnh, anh đào đỏ đều hái hết, miễn cưỡng đầy một chén sứ lớn. Nam nhân vừa nhảy xuống, trong nhà thằng bé bốn năm tuổi liền cao hứng chạy tới, muốn ăn anh đào. Nam nhân đẩy nhi tử ra, thành kính nâng chén lớn đến trước mặt Quách Kiêu.

Quách Kiêu lấy ra hầu bao đeo bên người, bên trong có mười mấy lượng bạc, Quách Kiêu trực tiếp thả trên mặt đất, lại đổ anh đào trong bát vào hầu bao, một trái cũng không chừa lại, cuối cùng cầm chén trả lại cho nam nhân, không nói một lời rời đi. Hắn mới lên ngựa, thằng bé mặc áo vải bụi bẩn bỗng nhiên khóc lên, khóc vì anh đào của mình bị đã đoạt mất, cha nó lại kích động đỏ bừng cả khuôn mặt, nhanh chóng nhặt bạc trên mặt đất, ôm lấy nhi tử liền chạy vào trong nhà.

Quách Kiêu một đường bay nhanh, trở về phủ Quốc công, xuống ngựa liền nói với người gác cổng: "Mời đại cô nương, Tứ cô nương, Ngũ công tử đi Di Hòa Hiên."

Người gác cổng nhận lời, phái người đi truyền lời.

Tống Gia Ninh làm phu xe cho đệ đệ, kéo ngựa gỗ Đậu Đậu đi bộ trong sân, nghe nói Quách Kiêu mời nàng và đệ đệ, Tống Gia Ninh nghi hoặc hỏi: "Thế tử có nói chuyện gì không?"

Tiểu nha hoàn lắc đầu, nói: "Người gác cổng chưa nói, cũng mời đại cô nương."

Đình Phương tỷ tỷ cũng đi, Tống Gia Ninh yên tâm, cùng mẫu thân nói một tiếng, nàng dẫn đệ đệ ra cửa. Hai tỷ muội chậm rãi mà đi, nửa đường gặp được Đình Phương, đợi tỷ đệ ba người bước vào phòng chính Di Hòa Hiên, Quách Kiêu đã thay đổi một thân áo dài mặc nhà, khuôn mặt lạnh lùng ngồi ở chủ vị phía bắc. Ánh mắt đảo qua hai muội muội, Quách Kiêu thản nhiên nói: "Trên đường đi qua một hộ gia đình trồng anh đào, tổng cộng hái được chút này, không đủ đưa đến trước mặt tổ mẫu, các muội ăn đi."

Một hầu bao anh đào, đã lựa ra những miếng xanh, còn lại hơn mười miếng, khay cũng không có phủ kín, quả thật ít đến đáng thương.

Nhưng đây là tâm ý của huynh trưởng a, Đình Phương thật cao hứng, cười nói tạ ơn, trước lấy một miếng đưa cho Mậu Ca Nhi.

Mậu Ca Nhi đã học được cách ăn anh đào rồi, bàn tay mập nhận anh đào, lại giao cho tỷ tỷ, trông mong chờ tỷ tỷ đút. Tống Gia Ninh cười cười, ngồi vào ghế phía bên phải Quách Kiêu, cúi đầu lột anh đào, Mậu Ca Nhi vịn chân tỷ tỷ, tỷ tỷ vừa lột xong, nó liền hé miệng, giống như chim non dưới hiên nhà gào khóc đòi ăn.

Đình Phương vừa ăn vừa cười.

Quách Kiêu nhìn Mậu Ca Nhi, chợt nhíu mi, hỏi Tống Gia Ninh: "Mậu Ca Nhi nếm qua anh đào rồi?"

Năm trước lúc anh đào chín Mậu Ca Nhi mới mấy tháng, không thể ăn anh đào, ăn cũng sớm đã quên, như vậy, nếu như không phải gần đây ăn anh đào, với tính tình của Mậu Ca Nhi đối với cái gì cũng sẽ tò mò, sau khi nó nhận anh đào có lẽ trước hết là nhét vào miệng, mà không phải hiểu chuyện giao cho tỷ tỷ.

Đình Phương vốn không muốn nói tới Thọ vương phủ, nhưng ca ca quá thông minh, một chút dấu vết để lại liền đoán được, nàng chỉ buồn cười giải thích nói: "Ban ngày Thọ vương điện hạ đưa hai khay tới đây, chín không nhiều, chỉ có tổ mẫu, Mậu Ca Nhi được chia một khay, bất quá muội ăn rồi, vẫn là ca ca mang về ngọt hơn."

Tống Gia Ninh nín cười, rõ rang anh đào của Thọ vương phủ ngọt hơn, Đình Phương tỷ tỷ thực biết dỗ huynh trưởng vui.

Quách Kiêu cũng không phải hài tử mấy tuổi, một cây ăn quả trồng trong gia đình bình thường hương dã, nào có thể so với Thọ vương phủ tỉ mỉ chăm sóc? Nghĩ đến mình hao tâm tổn trí có được anh đào lại chậm một bước, hương vị lại không ngon bằng Thọ vương phủ, tâm tình tốt một đường của Quách Kiêu không còn sót lại chút gì. Nhìn lại một chút kế muội chỉ cho ăn Mậu Ca Nhi ăn còn bản thân thì một miếng anh đào cũng không có động tới, đáy mắt Quách Kiêu phát lạnh, ngực dâng lên một ngọn lửa.

Sau khi bọn đệ đệ muội muội rời đi, Quách Kiêu gọi A Thuận tới, lạnh giọng phân phó nói: "Ngươi đi điền trang ngoại ô phía đông một chuyến, bảo chủ trang chọn vài miếng đất chuyên trồng cây ăn quả, hễ là cây ăn quả kinh thành có thể trồng sống, trên điền trang cũng phải có. . . Đúng rồi, mùa sang năm phải kết quả, không kết, phạt chủ trang năm mươi gậy, rồi bán đi."

A Thuận kinh ngạc không thôi, hoàn toàn không biết Thế tử gia sao bỗng nhiên đề cập tới vụ cây ăn quả, nhưng nhìn khuôn mặt xanh mét của Thế tử gia, A Thuận thật không dám nói, thành thành thật thật đi an bài.

Quách Kiêu vẫn chưa hết giận, màn đêm buông xuống, hắn đi hậu hoa viên, không biết cố ý hay là vô ý, đi tới dưới bức tường cao xài chung giữa Quốc Công Phủ, Thọ vương phủ.

Đối diện chính là Bách Quả Lâm, Quách Kiêu chắp tay đứng trong màn đêm, một hồi lâu sau, mới xả giận, rời đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Cây hồng: ta giống như cảm nhận được một cỗ sát khí.

Cây anh đào: anh anh anh, ta rất sợ hãi.

Cây hồng: không có việc gì, ta sẽ bảo hộ ngươi!

Màn đêm như nước, hậu hoa viên Vương Phủ bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng thân cây lắc lư.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.