Thu Nguyệt nhất thời câm như hến, không dám lại ra chủ ý bậy.
Thái Vi phát sầu nói: "Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Lâm thị nhìn ngoài cửa, bà có biện pháp giải quyết, nhưng bà phải xem trước một chút Quách Bá Ngôn định làm thế nào, một là cháu gái ruột, một là kế nữ không có bất kỳ quan hệ huyết mạch nào, nếu như Quách Bá Ngôn bất công tam phòng. . .
Lâm thị không muốn nghĩ sai về Quách Bá Ngôn, nhưng bà vẫn phải chuẩn bị hết thảy. Tống Gia Ninh thức dậy, Lâm thị bảo nữ nhi mang theo đệ đệ đi tới nội viện của nữ nhi, sau đó bà nằm ở trên giường đợi. Quách Bá Ngôn thật ra đã nhận được tin từ quản sự rồi, chỉ là vẫn có chuyện cần giải quyết, giải quyết xong chính sự, ông liền sớm hồi phủ, trầm mặt bước vào nội thất, còn chưa thấy được thê tử, đã nghe trong trướng truyền đến một hồi ô ô khóc thút thít.
Quách Bá Ngôn sắc mặt càng khó coi hơn, ông biết rõ, hai mẹ con chịu ủy khuất lớn như vậy, thê tử chắc chắn sẽ khóc.
Ngồi lên trên giường, Quách Bá Ngôn trực tiếp ôm thê tử đang vùi đầu khóc vào trong lòng.
"Quốc Công gia, Lỗ gia khinh người quá đáng. . ." Lâm thị nằm ở trong ngực ông, khóc không thành tiếng.
"Bà yên tâm, ta còn chưa có chết." Quách Bá Ngôn nắm chặt bả vai Lâm thị, lạnh giọng nói. Lâm thị hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu, còn không thấy rõ bóng người, Quách Bá Ngôn đã buông bà ra, quan phục cũng không có đổi, trực tiếp đi Sướng Tâm Viện.
Bên Quách Tam gia, Tam phu nhân đã sớm đến rồi, Quách Kiêu cũng ở đây, cùng Thái phu nhân chờ Quách Bá Ngôn.
"Đại ca đã trở về." Nhìn thấy huynh trưởng sắc mặt tái xanh, Quách Tam gia còn chưa tới ba mươi tuổi lá gan run lên, nhắm mắt nói.
Quách Bá Ngôn không để ý tới hắn ta, xoay người lại ngồi vào một bên Thái phu nhân, ánh mắt bén nhọn trực tiếp rơi lên trên người nhi tử : "Ta cho ngươi hộ tống muội muội, ngươi chính là hộ tống như vậy sao?"
Quách Kiêu lập tức quỳ xuống, cúi đầu thỉnh tội: "Xin phụ thân trách phạt."
Quách Bá Ngôn mặt không biểu tình: "Đi Từ Đường quỳ một giờ."
"Vâng." Quách Kiêu không nói hai lời liền rời đi.
Thái phu nhân quét mắt nhìn tôn tử, không có lên tiếng.
Quách Bá Ngôn lúc này mới hỏi đệ đệ: "Lỗ gia cầu hôn Vân Phương, các ngươi nói như thế nào?"
Quách Tam gia kinh sợ, Tam phu nhân tuy rằng sợ hãi uy nghiêm của anh chồng, nhưng cũng biết anh chồng sẽ không nói nặng lời với nàng ta, liền đi tới bên cạnh Thái phu nhân, nhìn Quách Bá Ngôn nói: "Đại ca, Lỗ Trấn là con rể người chọn lựa cho Gia Ninh, chuyện hôm nay toàn bộ là hiểu lầm, ta nói hay để cho Gia Ninh tiếp tục nghị hôn với hắn đi."
Nữ nhi ngoan của nàng ta, sao có thể gả cho một nam nhân ngu dốt thô bạo? Nữ nhi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, được người cứu ôm một cái liền dễ dàng động tâm, nàng ta lại không hồ đồ, nhiều danh môn đệ tử đang chờ như vậy, nàng ta mới chướng mắt Lỗ Trấn kẻ hèn mọn này. Về phần thanh danh, nữ nhi ngoài ý muốn rơi xuống nước, Lỗ Trấn không để ý Tống Gia Ninh một lòng cứu nữ nhi, chỉ có thể nói rõ con gái nàng ta tốt, truyền đi cũng sẽ không ảnh hưởng gì, tối đa cười nhạo Tống Gia Ninh không có bản lãnh, cười nhạo Lỗ Trấn si tâm vọng tưởng.
Quách Bá Ngôn nghe đệ muội không có ý tứ gả chất nữ cho Lỗ Trấn, vẻ mặt hơi trì hoãn, nói: "Lỗ Trấn ngu dốt, Quách gia cô nương nào hắn cũng không xứng, nếu như đệ muội cũng không thích hắn, liền trực tiếp cự tuyệt đi, sau này người Lỗ gia tới, chặn hết ở ngoài cửa."
Thái phu nhân chậm rãi gật gật đầu
Tam phu nhân ngây ngẩn cả người, vô thức hỏi: "Gia Ninh cũng không gả cho hắn? Vậy, vậy chúng ta dùng lý do gì từ chối Lỗ gia?"
Lỗ Trấn cầu hôn nữ nhi, nàng ta không đáp ứng, Lỗ Trấn và Tống Gia Ninh thành đôi, đó là Tống Gia Ninh tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nữ nhi không có tổn thất thanh danh gì. Nhưng Lỗ Trấn và Tống Gia Ninh không thành, chuyện truyền đi, một lời giải thích không rõ, nữ nhi liền có thể biến thành đầu sỏ phá hư mất cửa hôn sự này, ngay cả nữ nhi rơi xuống nước, cũng sẽ bị người ác ý xuyên tạc.
Quách Bá Ngôn thản nhiên nói: "Hắn nhận lầm người, là bất kính với cô nương Quách gia, đủ để cự hôn."
Tam phu nhân nóng nảy: "Nhưng còn chuyện rơi xuống nước . . ."
"Rơi xuống nước thuần túy do ngoài ý muốn, cho dù có chút chuyện linh tinh, đệ muội cũng không cần để ở trong lòng." Nói xong câu này, Quách Bá Ngôn không để ý tới Tam phu nhân, trực tiếp dặn dò đệ đệ: "Vân Phương tính tình nhanh nhẹn, khi còn bé chúng ta có thể mặc con bé, hiện tại con bé đã trưởng thành, tiếp tục dung túng sẽ chỉ hại nó thôi. Trước đó Công Bộ Thị Lang Hoàng đại nhân đã cầu hôn Vân Phương cho con trưởng của ông ta, Hoàng Chấn Sinh ta đã thấy rồi, làm việc trầm ổn tiến thối có độ, chọn hắn đi, sớm định xuống, sớm ngày định lòng cho Vân Phương."
"Được, đệ cũng cảm thấy đứa bé Chấn Sinh kia không tệ." Quách Tam gia thấp giọng phụ họa nói.
Tam phu nhân không muốn, Hoàng đại nhân làm quan nổi danh thanh liêm, tự mình thanh liêm thì thôi, còn quản đông quản tây, kinh thành bao nhiêu quan viên nhìn ông ta không thuận mắt, nữ nhi gả đi, trong ngoài đều không vui. Nàng ta muốn phản bác, nhưng Quách Bá Ngôn cũng không muốn nhiều lời với một phụ nhân, đỡ Thái phu nhân đi vào bên trong.
Quách Tam gia thức thời túm thê tử, sợ thê tử làm tức giận huynh trưởng, còn che miệng nàng ta lại.
Hai vợ chồng tam phòng trở về liền cãi nhau, Tiền quản sự bên cạnh Quách Bá Ngôn tự mình chạy một chuyến tới Lỗ gia, ở trước mặt Lỗ lão thái thái thay thế Quốc Công gia nhà mình khiển trách Lỗ Trấn một trận, cuối cùng nói: "Quốc Công gia nói, hôn sự không thành, nói rõ Nhị công tử và Tứ cô nương vô duyên, ông chướng mắt Nhị công tử làm con rể, nhưng chỉ cần Nhị công tử ngày sau lập nhiều công huân, Quốc Công gia cũng sẽ không bởi vì chuyện hôm nay mà mai một Nhị công tử. Quốc Công gia xưa nay theo lẽ công bằng làm việc, nhìn qua Nhị công tử cần cù tẫn trách, không nên phụ lòng Quốc Công gia một phen khổ tâm."
Lỗ Trấn vẻ mặt đờ đẫn, hắn không thể lấy Tam cô nương sao?
Lỗ lão thái thái mặt xám như tro. Quách Bá Ngôn nói thật dễ nghe, nhưng thật ra là đang uy hiếp bọn họ, hai nhà nghị hôn không thành, khẳng định có một bên mắc sai lầm, Quách Bá Ngôn sao có thể cam lòng để cô nương nhà mình dính nước bẩn? Rõ ràng là muốn tôn tử của bà ta gánh rồi, Lỗ gia nếu dám nói xạo, con đường làm quan của tôn tử cũng chỉ có thể dừng lại làm một tên thị vệ nho nhỏ.
Nhưng ai bảo Quách Bá Ngôn quyền đại thế lớn, vẫn là quan trên của tôn tử.
Lỗ lão thái thái chỉ có thể gượng cười đáp ứng, sau đó phái người lưu ý lời đồn đãi trên phố, qua hai ngày, rốt cuộc cũng nghe được tin tức. Thật ra cũng không có thêm mắm dặm muối, chỉ truyền Quách, Lỗ hai nhà nghị hôn, hai vị cô nương bị nhi tử người chèo thuyền ngoài ý muốn đụng rơi xuống nước, tôn tử vội vội vàng vàng mà cứu lầm người, được coi là vô cùng "Ngu xuẩn".
Trai tài gái sắc, một nam nhân bị cười nhạo ngu xuẩn, vậy cùng một nữ nhân bị chửi bới là "Xấu" thì có cái gì khác biệt?
Lỗ lão thái thái giận dỗi, liên tục vài ngày không ăn cơm.
Lỗ Trấn ngược lại không thèm để ý mình bị mắng ngu xuẩn, nhưng qua một tháng, nghe nói Quách gia Tam cô nương và Công Bộ Thị Lang Hoàng gia đã đính hôn, Lỗ Trấn liền cũng ăn cơm không ngon. Nhưng hắn không phải là người duy nhất vì mỹ nhân gả cho người khác mà tinh thần chán nản, một tiểu khóa viện ở Vệ Quốc Công phủ, từ trong miệng gã sai vặt biết được “tin vui này" Lương Thiệu, bất tri bất giác siết chặc quyển sách trong tay.